Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu > Chương 5: Bước đường cùng

Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 2,615

Chương 5: Bước đường cùng

Sau cuộc ly hôn đầy đau khổ, Tống Lệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dọn về căn phòng trọ nhỏ bé, ẩm thấp mà cô đã thuê vội vàng. Căn phòng chật chội giờ đây phải chứa thêm hai người nữa: ông bà Tống. Sức khỏe của hai cụ sau những đợt bệnh tật liên miên đã suy kiệt nhiều, không còn khả năng tự lo cho bản thân. Họ trở thành gánh nặng hoàn toàn trên đôi vai gầy yếu của người con gái mà họ từng xem nhẹ.

Trong sự tuyệt vọng, ông bà Tống cuối cùng cũng phải quay sang cầu cứu đứa con trai mà họ đã dành hết tài sản cho. Với chút hy vọng cuối cùng, bà Tống gọi điện cho Tống Quốc.

"Quốc ơi, bố mẹ giờ khổ quá. Nhà con Lệ chật chội, bố mẹ ốm đau không có tiền chữa trị. Con giúp bố mẹ với." Giọng bà nức nở.

Thế nhưng, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng, đầy thoái thác của Tống Quốc: "Mẹ ơi, nhà con cho thuê hết rồi, khó khăn lắm, không có chỗ ở đâu. Vợ con sắp sinh, chi phí nhiều lắm. Mẹ thông cảm cho con."

Sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Bốn căn hộ được đền bù, mỗi căn đang cho thuê với giá ít nhất hai, ba nghìn tệ một tháng. Tổng thu nhập hàng tháng của gia đình Tống Quốc lên tới hơn mười mấy nghìn tệ, một con số mà nhiều gia đình trẻ mơ ước. Trong khi đó, anh ta vẫn lái chiếc BMW đi làm mỗi ngày, vợ con ăn mặc hàng hiệu, cuộc sống xa hoa.

Bị chính đứa con trai cưng từ chối phũ phàng, ông bà Tống rơi vào cảnh khốn cùng chưa từng thấy. Không có thu nhập, lại không nhận được sự hỗ trợ nào từ con trai, họ buộc phải sống dựa hoàn toàn vào đồng lương ít ỏi và bấp bênh của Tống Lệ từ những công việc lao động chân tay tạm thời. Khi không đủ ăn, họ phải đi xin gạo cứu trợ từ ủy ban phường, thậm chí, trong những lúc cùng quẫn, ông cụ còn phải đi nhặt ve chai để kiếm thêm vài đồng lẻ.

Hình ảnh hai cụ già ăn mặc rách rưới, lếch thếch đi xin gạo hay lục lọi thùng rác trở thành trò cười cho hàng xóm. Nhiều lần, vì bức xúc và tủi nhục, ông bà Tống đã đến ủy ban phường gây sự, đòi hỏi sự giúp đỡ. Nhưng khi nghe kể lại câu chuyện phân chia tài sản bất công và sự vô trách nhiệm của người con trai, nhân viên ủy ban chỉ có thể lắc đầu bất lực, thậm chí có người không nhịn được mà bật cười chua chát trước sự ngu muội và ích kỷ của họ.

Áp lực dư luận và sự can thiệp kiên quyết của ủy ban cuối cùng cũng khiến Tống Quốc phải nhượng bộ. Anh ta miễn cưỡng thuê cho ông bà một căn phòng nhỏ, tồi tàn hơn, cách xa khu vực anh ta sống. Thế nhưng, đó chỉ là giải pháp chỗ ở. Anh ta vẫn tuyệt nhiên không quan tâm đến các khoản chi tiêu thuốc men, sinh hoạt phí hay việc chăm sóc khi hai cụ ốm đau. Mọi gánh nặng đó vẫn đè nặng lên Tống Lệ.

Rồi vào năm 2022, một biến cố nữa lại xảy đến. Ông Tống bị hỏng hết răng, khiến việc ăn uống vốn đã khó khăn lại càng thêm khổ sở. Bác sĩ khuyên nên làm răng giả với chi phí lên tới vài nghìn tệ. Một lần nữa, thay vì tìm đến đứa con trai giàu có, ông bà Tống lại quay sang ép buộc người con gái nghèo khó.

"Lệ à, bố không nhai được gì rồi. Con có tiền không, lo cho bố làm bộ răng giả đi." Bà Tống nài nỉ.

Lần này, Tống Lệ không còn nhẫn nhịn như xưa. Những đau khổ, mất mát mà cô phải gánh chịu vì sự bất công của cha mẹ đã khiến cô trở nên cứng rắn. Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ, giọng điệu kiên quyết: "Con không còn tiền. Bố mẹ sang tìm con trai đi. Anh Quốc được cả gia tài, giờ thu nhập hàng chục triệu mỗi tháng, vài nghìn tệ không là gì với anh ấy."

Lời từ chối dứt khoát của cô khiến ông bà Tống choáng váng. Họ không thể tin rằng đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo ngày nào giờ lại có thể phản kháng như vậy. Sự tức giận và tủi nhục khiến họ quay sang mắng nhiếc cô thậm tệ: "Đồ con gái bất hiếu! Mày quên công ơn sinh thành dưỡng dục của bố mẹ rồi sao? Mày đúng là đồ vô ơn!"

Họ còn đến gây rối tại chỗ làm tạm thời của Tống Lệ, khiến cô suýt mất việc lần nữa. Thậm chí, họ còn tìm đến ủy ban để tố cáo người con gái bất hiếu. Nhưng lần này, câu chuyện của họ chỉ nhận được những cái lắc đầu ngao ngán và những nụ cười châm biếm. Không ai còn thiện cảm hay thương xót cho hai con người đã tự đào hố chôn mình bằng sự thiên vị mù quáng và ích kỷ.

Bị dồn vào đường cùng, ông bà Tống cuối cùng buộc phải quay sang cầu cứu người con trai một lần nữa. Nhưng Tống Quốc, sau nhiều năm sống trong nhung lụa và sự nuông chiều của cha mẹ, đã quen với lối sống dư dả và ích kỳ. Anh ta không muốn chia sẻ dù chỉ một phần nhỏ thu nhập khổng lồ của mình cho cha mẹ. Mọi lời van xin của họ chỉ nhận được sự thờ ơ, lạnh nhạt, thậm chí là những cái cớ vòng vo.

Giờ đây, họ mới thực sự thấm thía bài học đắt giá về lòng tham và sự bất công. Người con mà họ tin tưởng, cưu mang hết mực, lại là kẻ vô tình, bạc nghĩa nhất. Còn người con gái mà họ xem thường, bắt ép phải hy sinh, giờ đây cũng đã kiệt sức và không còn khả năng, cũng như không còn thiết tha để tiếp tục gánh vác nữa. Họ bị bỏ rơi trong sự nghèo khó, bệnh tật và nỗi cô đơn, cay đắng, với ký ức về những quyết định sai lầm sẽ ám ảnh họ đến cuối đời.
Chương 6 👉
Chương 4
Chương 6 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt