Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu > Chương 6: Hồi kết

Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 2,617

Chương 6: Hồi kết

Sau những tháng ngày ly hôn đầy biến động, cuộc sống của Tống Lệ rơi vào bế tắc. Cô làm đủ thứ nghề lao động chân tay để kiếm sống, nhưng đồng lương ít ỏi chỉ đủ để thuê một căn phòng nhỏ và trang trải những nhu cầu tối thiểu. Việc phải tiếp tục chu cấp cho bố mẹ ruột - những người đã khiến cô mất hết tất cả - trở thành gánh nặng tinh thần khủng khiếp.

Trong khi đó, phía bên kia, anh Minh cũng không tìm thấy sự bình yên như mong đợi. Cuộc sống độc thân với đứa con nhỏ khiến anh kiệt sức. Công việc nhà chất đống, đứa con thường xuyên khóc đêm vì nhớ mẹ, và những cuộc hẹn hò tìm bạn đời mới chỉ càng khiến anh nhận ra không dễ dàng tìm được người thay thế vị trí của Tống Lệ.

Sau nhiều đêm trằn trọc, anh quyết định tìm gặp vợ cũ. Anh đến căn phòng trọ của cô, mang theo sự hối hận chân thành: "Anh sai rồi. Anh đã ích kỷ, không thấu hiểu cho em. Về với anh nhé, vì con, và cũng vì chúng ta."

Tống Lệ nghe những lời này, nước mắt lưng tròng. Cô cũng quá chán cảnh bế tắc hiện tại. Sau những bài học xương máu, Cô bàn với Minh, tổ chức một cuộc hòa giải ở ủy ban phường, có mặt bố mẹ cô.

Tại buổi hòa giải, cô tuyên bố từ giờ chỉ chu cấp 500 tệ 1 tháng cho 2 ông bà, chỉ gửi tiền qua ngân hàng, không gặp mặt, không chăm sóc, không giải quyết bất kỳ vấn đề gì phát sinh. Đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Lời tuyên bố dứt khoát này khiến ông bà Tống phản ứng dữ dội. Bà Tống lập tức nói với con gái, giọng đầy tức giận: "Mày đùa với bố mẹ à? 500 tệ thì làm được cái gì? Mày muốn bố mẹ chết đói sao?"

Nhưng lần này, Tống Lệ đã hoàn toàn thay đổi. Cô trả lời lạnh lùng: "Đó là tất cả những gì con có thể làm. Hoặc là nhận 500 tệ, hoặc là không có gì. Bố mẹ tự chọn đi."

Ông Tống còn thử đến tận nơi làm việc mới của con gái để gây sức ép, nhưng Tống Lệ kiên quyết không tiếp. Cô thậm chí còn nhờ bảo vệ can thiệp khi ông già cố tình gây rối.

Ông bà lại vài lần đến tận nhà con gái gây sự, đòi tiếp tục nuôi. Con gái bảo: “Còn quậy nữa thì tôi biến mất, ngay cả 500 tệ cũng không có.”

Bị dồn vào đường cùng, và nhận ra họ hoàn toàn mất kiểm soát đối với con gái, ông bà Tống đành miễn cưỡng chấp nhận điều kiện này. Họ hiểu rằng 500 tệ dù sao cũng tốt hơn là không có gì.

Thế là, cuộc sống của hai cụ già rơi vào cảnh bần cùng không lối thoát. Căn phòng cho thuê tồi tàn trở thành nhà tù của tuổi già. Không có tiền chữa bệnh, những cơn đau khớp, huyết áp và tiểu đường hành hạ họ mỗi ngày. Để kiếm thêm thu nhập, ông Tống phải đi nhặt ve chai, còn bà Tống thì nhận hàng về gia công may mặc với đồng lương rẻ mạt.

Giờ họ già yếu, ngày ngày đi nhặt rác trong khu. Bệnh cũng không có tiền chữa, áo quần rách cũng không dám mua, ăn mặc kham khổ.

Họ sống dựa vào nguồn thu nhập ít ỏi từ đống rác và quà tặng gạo dầu từ ủy ban cùng khoản 500 tệ đều đặn từ con gái.

Sự châm biếm lớn nhất nằm ở bốn căn hộ mà họ đã trao hết cho con trai. Giờ đây, những căn hộ ấy vẫn sáng đèn, mang về cho Tống Quốc và gia đình một nguồn thu nhập khổng lồ. Nhưng dòng tiền ấy không bao giờ chảy về phía họ. Thỉnh thoảng, Tống Quốc ghé thăm, để lại vài trăm tệ hoặc ít quà bánh, như một sự bố thí.

Những người hàng xóm nhìn cảnh hai cụ già sống trong nghèo khổ, vừa thương cảm vừa lắc đầu: "Họ tự chuốc lấy cảnh này thôi. Để hết tài sản cho con trai, rồi trông chờ vào con gái, đó là một canh bạc mù quáng."

Ông bà Tống giờ đây sống trong sự hối hận muộn màng. Mỗi lần nhìn thấy những căn hộ sang trọng mà họ đã trao cho con trai, lòng họ lại quặn đau. Họ hiểu ra rằng sự thiên vị và lòng tham của chính mình đã dẫn đến kết cục này. Của cải không mang lại hạnh phúc, mà chỉ phơi bày sự bạc bẽo của lòng người.

Bài học về sự công bằng trong gia đình được viết nên bằng chính cuộc đời tàn tạ của họ, trở thành lời cảnh tỉnh cho những ai còn giữ tư tưởng "trọng nam khinh nữ".
Chương 5
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt