Tin tức công ty Thiên Thành phá sản lan truyền với tốc độ chóng mặt trên các mặt báo tài chính. Triệu Dịch Phong từ một doanh nhân triển vọng bỗng chốc trở thành kẻ thất bại, mang trên vai món nợ khổng lồ mà Lâm Hạo để lại.
Suốt một tuần, Dịch Phong sống trong căn hộ trống trải, cửa đóng then cài. Điện thoại anh reo liên tục với những cuộc gọi từ chủ nợ, phóng viên, và những đối tác cũ đang đòi tiền. Anh từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai, kể cả Lục Gia Vũ.
Nhưng Gia Vũ không dễ dàng từ bỏ. Cô đến gõ cửa căn hộ của Dịch Phong mỗi ngày, để lại những phần ăn nóng và những lời nhắn động viên.
"Anh không thể trốn tránh mãi được," Gia Vũ nói qua cánh cửa đóng chặt. "Hãy mở cửa ra, chúng ta cùng nhau tìm giải pháp."
Cuối cùng, vào một buổi chiều mưa tầm tã, Dịch Phong mở cửa. Anh xuất hiện với bộ dạng tiều tụy, quần áo nhàu nát, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
"Anh đúng là một thảm họa," Gia Vũ nhẹ nhàng nói, không chút chê bai. "Để tôi vào được không?"
Dịch Phong lặng lẽ bước sang một bên. Căn hộ hỗn độn với chai rượu rỗng và giấy tờ vương vãi khắp nơi.
"Tôi xin lỗi vì đã lừa dối cô," Dịch Phong nói, giọng khàn đặc. "Giờ cô có thể vui sướng khi thấy tôi thất bại thảm hại rồi."
Gia Vũ không trả lời, chỉ bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Cô im lặng thu gom chai lọ, sắp xếp lại giấy tờ, rồi pha một tách trà nóng đưa cho anh.
"Hành động của tôi không phải để chứng minh sự vui sướng," cô nói. "Mà để cho anh thấy, tôi không quan tâm đến quá khứ của anh. Tôi chỉ quan tâm đến con người anh bây giờ."
Dịch Phong nhìn cô chằm chằm, không hiểu tại sao cô lại tốt với mình đến vậy. "Tại sao? Sau tất cả những gì tôi đã làm?"
"Bởi vì tôi tin rằng con người thật của anh không phải là kẻ lừa dối," Gia Vũ trả lời. "Và bởi vì tôi đã yêu anh, dù đó không phải là kế hoạch ban đầu của tôi."
Lời thú nhận chân thành của Gia Vũ khiến trái tim Dịch Phong tan nát. Anh biết mình không xứng đáng với tình cảm của cô.
"Tôi nợ hàng triệu nhân dân tệ," anh nói. "Tôi có thể sẽ phải vào tù. Cô nên tránh xa tôi ra."
Nhưng Gia Vũ kiên quyết: "Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Tập đoàn của tôi có thể giúp anh xử lý khoản nợ, với điều kiện..."
Dịch Phong ngắt lời: "Không! Tôi không muốn nhận sự thương hại. Và tôi không muốn liên lụy đến cô."
Hai người tranh cãi gay gắt, nhưng cuối cùng, Dịch Phong đã chấp nhận sự giúp đỡ của Gia Vũ. Anh biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Với sự hỗ trợ từ tập đoàn Lục Thị, Dịch Phong bắt đầu quá trình xử lý khủng hoảng. Anh làm việc không ngừng nghỉ, ngày đêm tìm cách cứu vãn những gì còn sót lại của công ty.
Trong thời gian này, Gia Vũ luôn ở bên cạnh anh. Cô không chỉ hỗ trợ tài chính, mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Dần dần, Dịch Phong nhận ra mình đã thực sự yêu cô - không phải vì lợi ích, mà vì con người thật của cô.
Một tháng sau, họ đã phần nào ổn định được tình hình. Công ty không thể phục hồi hoàn toàn, nhưng ít nhất Dịch Phong đã tránh được nguy cơ vào tù.
Để cảm ơn Gia Vũ, Dịch Phong tổ chức một buổi tối riêng tư tại căn hộ của anh. Lần này, không có sự sắp đặt hay tính toán, chỉ có sự chân thành.
"Em đã thay đổi cuộc đời anh," Dịch Phong nói, nắm tay Gia Vũ. "Anh không biết làm sao để trả ơn em."
Gia Vũ mỉm cười: "Anh không cần trả ơn. Chỉ cần anh hứa sẽ luôn thành thật với em."
"Anh hứa," Dịch Phong nói, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm thấy bình yên.
Nhưng sự bình yên đó không kéo dài lâu. Sáng hôm sau, khi Dịch Phong đến văn phòng tạm của mình, anh nhận được một phong bì không ghi địa chỉ người gửi. Trong đó là những bức ảnh chụp cảnh anh và Gia Vũ thân mật trong căn hộ, kèm theo một lá thư đe dọa.
"Nếu không muốn những bức ảnh này xuất hiện trên mặt báo, hãy rời xa Lục Gia Vũ. Cô ấy không thuộc về người như cậu."
Dịch Phong lạnh người. Anh đoán ngay ra thủ phạm - Lâm Hạo. Nhưng tại sao hắn ta lại làm vậy?
Anh quyết định giấu chuyện này với Gia Vũ. Anh không muốn cô phải lo lắng thêm.
Nhưng những ngày tiếp theo, sự đe dọa ngày càng gia tăng. Những cuộc điện thoại nặc danh, email đe dọa, và thậm chí có người theo dõi anh.
Dịch Phong nhận ra rằng, để bảo vệ Gia Vũ, anh phải rời xa cô. Nhưng làm sao anh có thể giải thích điều đó với cô?
Anh bắt đầu tạo khoảng cách, hủy các cuộc hẹn, tránh né Gia Vũ. Cô cảm nhận được sự thay đổi và cố gắng tìm hiểu lý do.
"Dịch Phong, có chuyện gì vậy?" Gia Vũ hỏi trong một cuộc điện thoại. "Sao dạo này anh xa cách em thế?"
"Không có gì đâu," Dịch Phong nói, cố giấu sự đau khổ. "Chỉ là anh bận giải quyết một số việc."
Nhưng Gia Vũ không tin. Cô thuê điều tra và nhanh chóng phát hiện ra những đe dọa mà Dịch Phong đang phải đối mặt.
Cô tìm đến căn hộ của anh, yêu cầu một lời giải thích.
"Tại sao anh không nói với em?" Gia Vũ hỏi, giọng đầy thất vọng. "Anh hứa sẽ thành thật với em mà?"
Dịch Phong thở dài: "Anh không muốn em gặp nguy hiểm. Hạo là kẻ không từ thủ đoạn. Anh phải rời xa em để bảo vệ em."
"Đó là suy nghĩ ngu ngốc nhất mà anh từng có," Gia Vũ nói. "Chúng ta nên cùng nhau đối mặt, không phải chạy trốn."
Nhưng Dịch Phong kiên quyết: "Không! Anh không thể để em bị tổn thương vì anh. Em hãy quên anh đi."
Lời nói của anh như nhát dao cứa vào tim Gia Vũ. Cô nhìn anh với ánh mắt đau khổ: "Vậy tất cả chỉ là trò chơi thôi sao? Anh đến rồi lại đi, không quan tâm đến cảm xúc của em?"
Dịch Phong im lặng, không dám nhìn vào mắt cô. Anh biết mình đang làm tổn thương cô, nhưng anh nghĩ đó là cách duy nhất để bảo vệ cô.
Gia Vũ rời đi với trái tan nát. Cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi tin tưởng và yêu một kẻ lừa dối.
Nhưng thực tế, Dịch Phong còn đau khổ hơn gấp bội. Anh yêu Gia Vũ sâu sắc, nhưng buộc phải từ bỏ cô để bảo vệ cô.
Anh quyết định đối mặt với Lâm Hạo. Anh tìm đến những nơi Hạo thường lui tới, và cuối cùng cũng tìm thấy hắn tại một quán bar hạng sang.
"Hạo! Mày muốn gì?" Dịch Phong gầm lên, túm lấy cổ áo Hạo.
Hạo cười nhạt: "Cuối cùng thì cậu cũng đến tìm tao. Tao muốn gì ư? Tao muốn xem cậu đau khổ như thế nào!"
"Tại sao? Tao đã đối xử với mày như bạn thân, tại sao mày lại phản bội tao?" Dịch Phong hỏi, giọng đầy phẫn nộ.
Hạo đẩy Dịch Phong ra: "Bạn thân? Cậu nghĩ mình là ai? Luôn tỏ ra ta đây tài giỏi, luôn được mọi người ngưỡng mộ. Tao mới là người xứng đáng có được tất cả!"
Dịch Phong nhận ra rằng, sự ghen tị và đố kỵ đã biến người bạn thân thành kẻ thù.
"Vậy những đe dọa của mày là vì Gia Vũ?" Dịch Phong hỏi.
Hạo cười độc ác: "Đúng vậy. Tao không thể để cậu có được cô ấy. Nếu tao không thể có, thì cậu cũng đừng hòng!"
Cuộc ẩu đả xảy ra. Hai người đánh nhau dữ dội cho đến khi bảo vệ can ngăn.
Dịch Phong bị đuổi ra khỏi bar, thân thể bầm dập nhưng nỗi đau trong lòng còn lớn hơn gấp bội.
Anh biết rằng, chỉ còn một cách để chấm dứt mọi chuyện: anh phải biến mất khỏi cuộc đời Gia Vũ mãi mãi.
Anh viết một lá thư giải thích mọi chuyện, xin lỗi vì đã làm tổn thương cô, và khuyên cô hãy quên anh. Rồi anh thu dọn đồ đạc, rời khỏi Thượng Hải mà không để lại dấu vết.
Khi Gia Vũ nhận được lá thư, cô đã rất tức giận và đau khổ. Cô không hiểu tại sao Dịch Phong lại có thể dễ dàng từ bỏ cô như vậy.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn tin rằng anh có lý do chính đáng. Cô quyết định tự mình tìm hiểu sự thật.
Cô điều tra sâu hơn về Lâm Hạo và phát hiện ra một âm mưu kinh hoàng: Hạo không chỉ muốn phá hủy Dịch Phong, mà còn đang nhắm đến cả tập đoàn Lục Thị.
Hóa ra, Hạo đã cấu kết với một đối thủ lớn của Lục Thị, âm mưu thâu tóm cả hai công ty. Việc chia rẽ Dịch Phong và Gia Vũ chỉ là bước đầu trong kế hoạch của hắn.
Gia Vũ nhận ra rằng, Dịch Phong đã hy sinh tình yêu của mình để bảo vệ cô. Anh không phải là kẻ hèn nhát, mà là người dũng cảm chấp nhận từ bỏ hạnh phúc riêng.
Cô quyết định phải tìm lại Dịch Phong, không chỉ vì tình yêu, mà còn để cùng anh đối mặt với kẻ thù chung.
Nhưng Dịch Phong đã biến mất không dấu vết. Anh như bốc hơi khỏi Thượng Hải, không để lại manh mối nào.
Gia Vũ không từ bỏ. Cô dùng mọi nguồn lực của tập đoàn để tìm kiếm anh. Cô tin rằng, nếu tình yêu của họ là thật, cô sẽ tìm thấy anh.
Trong khi đó, Dịch Phong đang sống ẩn dật tại một ngôi làng nhỏ ở Vân Nam. Anh làm việc tại một quán cà phê nhỏ, cố gắng quên đi quá khứ.
Nhưng hình ảnh Gia Vũ luôn ám ảnh anh. Anh nhận ra rằng, dù có chạy trốn đến đâu, trái tim anh vẫn thuộc về cô.
Một ngày, khi đang phục vụ khách, anh thấy hình ảnh Gia Vũ trên TV. Cô đang trả lời phỏng vấn về kế hoạch mở rộng của tập đoàn Lục Thị.
Dịch Phong không thể rời mắt khỏi màn hình. Anh thấy cô gầy đi, đôi mắt có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ.
"Em vẫn ổn chứ?" Anh thì thầm, lòng đau như cắt.
Đúng lúc đó, chiếc TV chuyển sang tin tức khác: Lâm Hạo đã trở thành giám đốc điều hành của một tập đoàn đối thủ, và đang có những động thái thù địch với Lục Thị.
Dịch Phong nhận ra rằng, việc anh chạy trốn không những không bảo vệ được Gia Vũ, mà còn khiến cô phải đối mặt với nguy hiểm một mình.
Anh biết mình phải quay lại. Dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì, anh cũng không thể bỏ mặc cô.
Anh thu dọn đồ đạc, quyết định trở về Thượng Hải. Nhưng trước khi đi, anh gọi điện cho Gia Vũ - cuộc gọi đầu tiên sau nhiều tháng xa cách.
"Xin lỗi đã làm phiền em," anh nói, giọng run run. "Anh biết mình không xứng đáng, nhưng anh muốn quay lại. Anh muốn cùng em đối mặt với mọi chuyện."
Gia Vũ im lặng một lúc, khiến Dịch Phong lo sợ cô sẽ từ chối. Nhưng rồi cô trả lời, giọng đầy xúc động: "Em luôn chờ đợi cuộc gọi này của anh. Hãy về nhà đi, Dịch Phong. Về với em."
Trên chuyến tàu trở về Thượng Hải, Dịch Phong biết rằng trận chiến sắp tới sẽ khốc liệt. Nhưng lần này, anh không chạy trốn nữa.
Anh sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình, và vì sự thật.    
    Bóng Tối Dưới Ánh Neon
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 571
 
