Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bụi Đỏ Nhân Gian > Chương 1: Hồng Trần Mộng

Bụi Đỏ Nhân Gian

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 514

Chương 1: Hồng Trần Mộng

Sương đêm Thượng Hải như một tấm voan mỏng, phủ lên thành phố không bao giờ ngủ này một lớp hư ảo. Dọc theo bến Thượng Hải, gió từ sông Hoàng Phố thổi vào mang theo hơi nước mặn nồng, hòa cùng tiếng còi tàu văng vẳng, tựa như khúc nhạc dạo đầu cho một giấc mộng dài. Phố Đông Phương, những tòa nhà kiểu Âu đứng sừng sững trong màn đêm, cửa sổ lấp lánh ánh đèn như vô số ngôi sao rơi xuống trần gian. Ở góc phố, chiếc đèn lồng đỏ của phòng trà "Hải Vân" xua tan một mảng tối, kéo người qua đường vào thế giới phồn hoa không lối thoát.

Trong phòng hậu đài phòng trà "Hải Vân", Diệp Tình ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng chấm phấn. Chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng nhạt, in bóng nàng lên tấm gương lớn. Nàng mặc chiếc váy dài màu ngọc bích, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai lấp lánh, mái tóc đen mượt được vén gọn sau gáy, lộ ra chiếc cổ thon dài tựa thiên nga. Ngón tay thon của nàng lướt nhẹ trên đôi môi, thoa một lớp son đỏ thắm, nhưng đáy mắt lại thoáng chút mệt mỏi.

"Diệp Tình, sắp đến lượt cô rồi!" Có người gõ cửa nhắc nhở.

Nàng hít sâu, đứng dậy, khoác lên mình vẻ lạnh lùng thường thấy. Khi bước ra khỏi hậu trường, ánh đèn sân khấu chói lóa khiến nàng nheo mắt. Tiếng vỗ tay như sấm nổi lên, vô số ánh mắt đổ dồn về phía nàng, có ngưỡng mộ, có say mê, có thèm khát. Diệp Tình mỉm cười, cúi chào, cử chỉ uyển chuyển đến từng li.

"Đêm nay, tôi xin hát cho mọi người nghe bài 'Mộng Cố Nhân'." Giọng nàng trong trẻo vang lên, xuyên qua không gian ồn ào, lập tức khiến cả phòng trà lắng đọng.

Nhạc đệm cất lên, Diệp Tình cất giọng. Giọng hát nàng như suối ngọc, lúc trầm lúc bổng, mỗi câu chữ đều thấm đẫm nỗi niềm. Khi hát đến câu "Mộng hồi cố lý, nguyệt mãn tây lâu", đáy mắt nàng thoáng chút bùi ngùi. Mười năm trước, nàng cũng từng ngồi dưới gốc cây ngô đồng trong khuê các, mơ về tương lai tươi sáng. Giờ đây, dù được bao người ngưỡng mộ, nàng lại chỉ muốn thoát khỏi chốn phồn hoa này, tìm về nơi yên tĩnh.

Trong lúc mải mê hát, ánh mắt nàng vô tình lướt qua hàng ghế cuối. Một người đàn ông mặc quân phục ngồi đó, dáng vẻ khác biệt với không khí xa hoa xung quanh. Ánh mắt anh kiên định, không chút xao động trước giọng hát mê hoặc của nàng, ngược lại như đang dò xét điều gì. Diệp Tình hơi chần chừ, đây là lần đầu tiên nàng gặp ánh mắt như vậy - không hề say mê, mà ẩn chứa sự thấu hiểu và đồng cảm.

Chu Tấn Phong ngồi ở góc tối, ly rượu mạnh trên tay chưa từng chạm môi. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn người phụ nữ trên sân khấu. Ba ngày trước, anh vừa từ chiến trường Bắc bộ trở về, trên người vẫn còn vương mùi thuốc súng. Đêm nay đến "Hải Vân", không phải để giải trí, mà là để tìm tung tích của một điệp viên. Nhưng khi nghe thấy giọng hát của Diệp Tình, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc lạ kỳ. Giọng hát ấy quá trong trẻo, quá thuần khiết, khác xa với sự hỗn tạp của nơi này.

"Thiếu tá Chu, người này..." Phó quan bên cạnh lên tiếng.

Chu Tấn Phong ra hiệu im lặng, ánh mắt vẫn không rời Diệp Tình. Anh nhìn thấy sự cô độc sau ánh hào quang của nàng, giống như chính mình giữa chiến trường khói lửa. Có lẽ, trên đời này, ai cũng đang đóng một vai diễn, chỉ là sân khấu khác nhau mà thôi.

Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay lại vang lên dữ dội. Diệp Tình cúi chào, trong lòng bỗng thấy trống rỗng. Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kia vẫn còn đó, như tia sáng xuyên qua màn đêm, chiếu thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng nàng.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest trắng tiến lên, tay cầm một đóa hồng đỏ thắm: "Diệp Tình tiểu thư, giọng hát của cô thật tuyệt vời!"

Đó là thiếu gia họ Lý, con trai của một nhà tài phiệt ngân hàng. Gần đây, anh ta ngày nào cũng đến, lần nào cũng tặng quà đắt tiền.

Diệp Tình khẽ cười, nhận lấy bông hồng, nhưng trong lòng không chút gợn sóng. Nàng biết rõ, những lời tỏ tình nồng nhiệt này, cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng.

"Diệp Tình tiểu thư," giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng, "giọng hát của cô thật sự khiến người ta xúc động."

Diệp Tình quay người, nhìn thấy Chu Tấn Phong đứng đó. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh rõ nét hơn, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa vẻ từng trải.

"Cảm ơn lời khen của ngài." Diệp Tình hơi cúi đầu, giữ khoảng cách lịch sự.

Chu Tấn Phong mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đưa cho nàng một chiếc phong bì: "Có người nhờ tôi chuyển cho cô."

Trong phong bì là một tấm ảnh đen trắng, chụp Diệp Tình khi còn nhỏ, bên cạnh là một người đàn ông trung niên. Diệp Tình giật mình, đây là bức ảnh duy nhất nàng còn lưu giữ về người cha đã mất tích nhiều năm. Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Tấn Phong, ánh mắt đầy chất vấn.

"Anh ấy vẫn còn sống," Chu Tấn Phong nói khẽ, "và muốn gặp lại cô."

Những giọt mưa bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ, đập vào kính thành những giọt nước loang lổ. Diệp Tình cầm tấm ảnh, ngón tay hơi run. Mười năm tìm kiếm, giờ đây đột nhiên có manh mối, trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi bất an khó tả.

"Vì sao là bây giờ?" Nàng hỏi.

Chu Tấn Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm Thượng Hải đang bị mưa giông bao phủ: "Bởi vì thời gian không còn nhiều nữa."

Một tiếng sét vang lên, ánh chớp xé toạc bầu trời đêm, trong chốc lát rọi sáng khuôn mặt hai người. Diệp Tình chợt nhận ra, cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ này, thực ra đã được sắp đặt từ trước. Và người đàn ông quân nhân trước mắt, chắc chắn không đơn giản chỉ là một khách nghe hát.

"Tôi cần phải suy nghĩ." Diệp Tình nói.

Chu Tấn Phong gật đầu: "Tôi sẽ đợi tin cô tại khách sạn Hoa Hân."

Khi bóng lưng Chu Tấn Phong khuất sau cánh cửa, Diệp Tình mới phát hiện trên tay mình còn cầm chiếc khăn tay mà anh để quên. Trên góc khăn thêu hai chữ "Tấn Phong", bên cạnh là một đóa mẫu đơn nhỏ.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, gõ nhịp trên mái hiên phòng trà. Diệp Tình đứng trước cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi xuống con phố Thượng Hải về đêm, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm kỳ lạ: từ đêm nay, cuộc đời nàng sẽ bước sang một trang mới.

Nàng không hề biết rằng, ở góc phố đối diện, Chu Tấn Phong đang đứng dưới mái hiên, lặng lẽ quan sát bóng đèn trong phòng nàng. Trong tay anh, cầm một bức điện tín: "Mục tiêu đã xuất hiện, bắt đầu hành động."

Thượng Hải về đêm, dưới cơn mưa, dường như càng thêm huyền bí. Và câu chuyện của họ, vừa mới bắt đầu...
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt