Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bụi Đỏ Nhân Gian > Chương 2: Người Khách Lạ Trong Đêm

Bụi Đỏ Nhân Gian

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 515

Chương 2: Người Khách Lạ Trong Đêm

Sau đêm mưa đó, Thượng Hải bước vào những ngày nắng oi ả. Ánh nắng tháng Tư xuyên qua kẽ lá, in xuống mặt đường những vệt sáng lấp lánh, nhưng không thể xua tan nỗi lòng của Diệp Tình. Tấm ảnh cũ cha nàng được nàng cất kỹ trong hộp trang sức, mỗi lần mở ra, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Mười năm rồi, ký ức về người cha đã trở nên mờ nhạt, giờ đây đột nhiên có manh mối, khiến nàng vừa mừng vừa lo.

"Diệp Tình, ngài Chu lại đến rồi." Người hầu gái nhẹ nhàng bước vào, trên tay bưng một khay trà, trên khay đặt một đóa hoa nhài trắng muốt, hương thơm thoang thoảng.

Đây đã là lần thứ bảy. Mỗi lần Chu Tấn Phong đến, đều ngồi ở góc cuối cùng, gọi một tách trà Long Tỉnh, lẳng lặng nghe nàng hát xong rồi rời đi, không nói một lời, chỉ để lại một đóa hoa nhài. Hành động kiên nhẫn này khiến Diệp Tình không khỏi tò mò, nhưng cũng khiến nàng thêm phần cảnh giác. Trong chốn phồn hoa này, nàng đã quá quen với những lời đường mật, những âm mưu chực chờ. Một người đàn ông kiên nhẫn và im lặng như vậy, có lẽ còn nguy hiểm hơn.

Tối hôm đó, Diệp Tình hát bài "Mộng Hồi Đình". Khi hát đến câu "Người xa vắng bóng, hoa rơi lặng thầm", nàng liếc nhìn về phía Chu Tấn Phong. Dưới ánh đèn mờ, anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ của một quân nhân dù trong lúc thư giãn cũng không mất đi. Ánh mắt anh tập trung vào sân khấu, nhưng lại khiến người ta có cảm giác anh đang nhìn xa xăm về một nơi nào đó.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Diệp Tình từ chối lời mời đi ăn khuya của thiếu gia họ Lý, một mình rời khỏi phòng trà. Đêm khuya ở Thượng Hải, con phố vắng tanh, chỉ còn tiếng giày cao gót của nàng gõ nhịp trên mặt đường. Gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, nàng kéo chiếc áo choàng mỏng lại gần người hơn.

Đột nhiên, từ ngõ tối bên đường lao ra ba bóng đen, chặn đường nàng.

"Diệp Tình tiểu thư, đi một mình thế này không sợ nguy hiểm sao?" Một tên cười nhạt, tiến lại gần.

Diệp Tình lùi về phía sau, dựa lưng vào bức tường, trong tay nắm chặt lọ xịt hơi cay mà nàng luôn mang theo.

"Các người muốn gì?"

"Chỉ muốn mời tiểu thư đi dạo chơi một chút." Tên kia vừa nói vừa giơ tay định kéo nàng.

Đúng lúc này, một bóng người từ đâu lao tới, nhanh như cắt, chỉ nghe thấy vài tiếng "hù hù", ba tên côn đồ đã ngã xuống đất. Dưới ánh đèn đường, Chu Tấn Phong đứng đó, tay áo hơi xốc xếch, nhưng thần sắc vẫn bình thản.

"Mấy người, xin mời đi đi." Giọng anh trầm và lạnh lùng.

Bọn côn đồ nhìn nhau, biết gặp phải cao thủ, vội vàng bỏ chạy.

Diệp Tình dựa vào tường, hơi thở gấp gáp, nhìn Chu Tấn Phong dưới ánh đèn. Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống khuôn mặt anh, tô đậm những đường nét góc cạnh. Lần đầu tiên, nàng thấy rõ đôi mắt anh - sâu thẳm, kiên định, ẩn chứa một sự tĩnh lặng khiến người ta yên tâm.

"Cô không sao chứ?" Chu Tấn Phong bước tới, cởi áo khoác ngoài choàng lên người nàng.

Diệp Tình lắc đầu, giọng nói hơi run: "Cảm ơn ngài."

"Tôi tiễn cô về." Anh nói ngắn gọn, không cho nàng từ chối.

Hai người bước đi dưới ánh đèn đường, bóng in thành hai vệt dài trên mặt đất. Tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, xen lẫn tiếng bước chân nhịp nhàng.

"Ngài... sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy?" Diệp Tình hỏi khẽ.

Chu Tấn Phong hơi mỉm cười: "Tình cờ."

Diệp Tình biết anh không nói thật, nhưng cũng không truy hỏi thêm. Trong lòng nàng lúc này phức tạp vô cùng. Người đàn ông trước mắt vừa khiến nàng cảm thấy an toàn, lại vừa khiến nàng e dè.

Khi đến trước cửa nhà nàng, Chu Tấn Phong dừng bước. Dưới ánh đèn trước cửa, anh đưa cho nàng một phong bì nhỏ.

"Đây là địa chỉ của ông ấy. Cô có thể tự mình quyết định có đến hay không."

Diệp Tời nhận lấy, cảm nhận được sức nặng của nó. Nàng ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn, đôi mắt anh như có ma lực, khiến nàng không thể rời mắt.

"Vì sao ngài giúp tôi?"

Chu Tấn Phong trầm mặc một lúc, ánh mắt như xuyên qua nàng, nhìn về một nơi xa xôi nào đó: "Bởi vì tôi cũng từng mất đi người thân, hiểu rõ cảm giác đó."

Lời nói của anh chạm vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng Diệp Tình. Nàng cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Để tôi suy nghĩ thêm."

Khi Chu Tấn Phong quay lưng rời đi, Diệp Tời chợt gọi anh lại: "Thiếu tá Chu!"

Anh quay đầu lại, ánh mắt hỏi han.

"Ngày mai... ngài còn đến nghe tôi hát không?"

Lần đầu tiên Chu Tấn Phong nở một nụ cười rõ ràng: "Nếu cô muốn, tôi sẽ đến."

Sau khi về đến phòng, Diệp Tình mở phong bì ra xem. Bên trong là một tấm danh thiếp, trên đó ghi địa chỉ một bệnh viện ở Khu Định Tô Bắc. Mặt sau viết dòng chữ: "Phòng bệnh 302, Diệp Văn Kỳ."

Diệp Văn Kỳ - cái tên mà nàng đã mười năm chưa từng gọi. Ký ức ùa về như thủy triều: người cha năm xưa thường bế nàng ngồi xem hoa ngô đồng nở, dạy nàng đọc thơ Đường, nói với nàng rằng sau này nhất định sẽ đưa nàng đến Bắc Kinh xem Tử Cấm Thành. Thế nhưng một ngày mười năm trước, ông đột nhiên biến mất không một lời từ biệt, chỉ để lại một bức thư ngắn ngủi: "Tình nhi, ba đi xử lý chút việc, sẽ sớm trở về."

Ai ngờ "sớm" lại kéo dài đến mười năm.

Đêm đó, Diệp Tình trằn trọc không yên. Nàng đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố Thượng Hải về đêm, trong lòng phân vân khó quyết. Rốt cuộc có nên đi gặp người cha đã mười năm không gặp này không? Vì sao ông đột nhiên biến mất, giờ lại đột nhiên xuất hiện? Và Chu Tấn Phong, trong câu chuyện này đóng vai trò gì?

Sáng hôm sau, Diệp Tình quyết định đến bệnh viện.

Bệnh viện Khu Định Tô Bắc nằm ở vùng ngoại ô tương đối hẻo lánh. Xung quanh cây cối rậm rạp, không khí trong lành, thích hợp cho việc dưỡng bệnh. Diệp Tình đứng trước cổng bệnh viện, hít sâu một hơi, mới dũng cảm bước vào.

Phòng bệnh 302 nằm ở cuối hành lang. Diệp Tình đứng trước cửa, do dự mãi không dám gõ.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một y tá bước ra, nhìn thấy nàng liền hỏi: "Cô tìm ai?"

"Tôi... tìm Diệp Văn Kỳ."

"Ông ấy vừa mới tỉnh, cô vào đi." Y tá nói xong liền rời đi.

Diệp Tình bước vào phòng, nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đang nằm trên giường bệnh. Dù đã mười năm không gặp, nàng vẫn nhận ra ngay đó chính là cha mình. Chỉ là khuôn mặt ngày xưa tuấn tú giờ đã in hằn những nếp nhăn, mái tóc đã điểm bạc.

"Ba..." Nàng khẽ gọi, giọng run run.

Diệp Văn Kỳ mở mắt, nhìn thấy nàng, đôi mắt đục ngầu bỗng sáng lên: "Tình nhi... con thật là Tình nhi sao?"

"Hai cha con các vị trò chuyện, tôi ra ngoài trước." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ góc phòng.

Diệp Tình quay đầu, phát hiện Chu Tấn Phong đang đứng đó. Anh mặc thường phục, trông càng thêm phần điển trai.

"Thiếu tá Chu, sao ngài lại ở đây?"

"Chính là nhờ thiếu tá Chu, ba mới có thể tìm thấy con." Diệp Văn Kỳ nói, giọng yếu ớt.

Chu Tấn Phong gật đầu với Diệp Tình, rồi rời khỏi phòng, để lại không gian cho hai cha con.

Diệp Tình ngồi cạnh giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha: "Mười năm nay, ba ở đâu? Vì sao không một lời liên lạc?"

Diệp Văn Kỳ thở dài, đôi mắt như nhìn xuyên qua không gian và thời gian, trở về mười năm trước: "Năm đó, ba bị cưỡng ép tham gia một tổ chức, phải đi nước ngoài thực hiện nhiệm vụ. Vì bảo vệ con, ba không thể liên lạc với con. Giờ ba mắc bệnh hiểm nghèo, mới tìm cách trở về..."

"Tổ chức gì? Nhiệm vụ gì?" Diệp Tình hỏi gấp.

"Chuyện này... ba không tiện nói." Diệp Văn Kỳ lắc đầu, "Ba chỉ muốn nhìn con lần cuối, xin lỗi con."

Nước mắt Diệp Tời chảy dài, bao nhiêu oán giận trong lòng giờ tan biến hết, chỉ còn lại nỗi xót xa.

Hai cha con trò chuyện hồi lâu, Diệp Văn Kỳ vì sức khỏe yếu nên lại chìm vào giấc ngủ. Diệp Tình đắp chăn cho cha, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Chu Tấn Phong đang đợi ở cuối hành lang, thấy nàng bước ra liền tiến đến: "Ông ấy thế nào?"

"Ngủ rồi." Diệp Tình lau khóe mắt, "Cảm ơn ngài."

Hai người cùng bước ra khỏi bệnh viện. Trời trưa nắng gắt, chiếu xuống mặt đất những vệt sáng lấp lánh.

"Bây giờ cô đã tin tôi chưa?" Chu Tấn Phong hỏi.

Diệp Tình dừng bước, nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy ngài có thể nói cho tôi biết, ngài và ba tôi rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Vì sao ngài phải giúp chúng tôi?"

Chu Tấn Phong trầm mặc một lúc, rồi nói: "Ông ấy từng là đồng nghiệp của cha tôi. Trước khi mất, cha tới dặn tôi phải chăm sóc ông ấy."

"Cha ngài... đã mất?"

"Trong một nhiệm vụ." Ánh mắt Chu Tấn Phong thoáng chút đau buồn, "Giống như ông ấy, cũng là người của tổ chức đó."

Diệp Tình chợt hiểu ra. Có lẽ chính vì cùng cảnh ngộ, nên anh mới hiểu được nỗi lòng của nàng.

"Tối nay, tôi sẽ hát bài 'Mộng Hồi Đình'." Nàng đột nhiên nói.

Chu Tấn Phong hơi ngẩn ra, rồi gật đầu: "Tôi sẽ đến."

Khi hai người chia tay, Diệp Tình nhìn bóng lưng Chu Tấn Phong khuất dần, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Nàng biết, mình đã bắt đầu tin tưởng người đàn ông này. Nhưng nàng cũng ý thức được, thế giới của anh có quá nhiều bí mật, mà mỗi bí mật đều có thể khiến nàng rơi vào nguy hiểm.

Tối hôm đó, Diệp Tình đứng trên sân khấu, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nhưng cho đến khi bài hát kết thúc, góc cuối cùng vẫn trống trơn. Trong lòng nàng bỗng trống rỗng kỳ lạ.

Khi rời khỏi phòng trà, bầu trời đêm Thượng Hải đột nhiên đổ mưa. Diệp Tình đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, bỗng nghe thấy tiếng xe phanh gấp.

Một chiếc xe hơi đen dừng lại trước mặt nàng, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Chu Tấn Phong.

"Lên xe, tôi đưa cô về."

Diệp Tình do dự một chút, rồi mở cửa bước lên.

Trong xe, hơi thở của anh gấp gáp, như vừa trải qua một cuộc chạy đua.

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Anh nói, "Có chút việc đột xuất."

"Không sao." Diệp Tời lặng lẽ quan sát anh. Dưới ánh đèn đường xuyên qua kính xe, nàng phát hiện cổ áo anh dính một vệt đỏ, như máu.

"Ngài... bị thương rồi sao?"

Chu Tấn Phong khẽ giật mình, rồi lắc đầu: "Không phải của tôi."

Câu trả lời khiến Diệp Tình càng thêm hoang mang. Nàng chợt nhận ra, thế giới của anh phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Khi xe dừng trước cửa nhà nàng, Chu Tấn Phong đột nhiên nói: "Sắp tới Thượng Hải sẽ không yên ổn, cô nên cẩn thận."

"Chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Tốt nhất cô không nên biết." Anh nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, "Chỉ cần nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng liên quan đến tổ chức kia."

Diệp Tình gật đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Khi bước xuống xe, nàng quay đầu lại hỏi: "Ngày mai, ngài còn đến nghe tôi hát không?"

Chu Tấn Phong nhìn nàng lâu, rồi khẽ cười: "Nếu trời không sập, tôi sẽ đến."

Lời nói đó, về sau mỗi lần nghĩ lại, Diệp Tình đều cảm thấy như một lời tiên tri. Bởi vì ngay đêm hôm đó, chiến tranh đã nổ ra ở Thượng Hải.

Khi tiếng súng đầu tiên vang lên, Diệp Tình đang ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn đóa hoa nhài mà Chu Tấn Phong tặng. Đóa hoa đã héo, nhưng hương thơm vẫn thoang thoảng.

Nàng đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn về phía xa xa nơi lửa đạn bùng cháy, trong lòng đột nhiên hiểu ra: Thượng Hải này, sắp thay đổi rồi. Và số phận của nàng, cũng sẽ từ đây bước sang một trang mới.

Trong âm thanh hỗn loạn của tiếng súng, nàng như nghe thấy giọng hát của chính mình: "Người xa vắng bóng, hoa rơi lặng thầm..."

Đó là thanh âm của một thời đại sắp kết thúc, cũng là khúc dạo đầu cho một kỷ nguyên mới.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt