Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bụi Đỏ Nhân Gian > Chương 3: Tình Yêu Giữa Bão Tố

Bụi Đỏ Nhân Gian

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 503

Chương 3: Tình Yêu Giữa Bão Tố

Tiếng súng phá tan màn đêm Thượng Hải, cũng phá tan cuộc sống yên bình vốn có. Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Tình mở cửa sổ, khói đen vẫn còn cuồn cuộn bốc lên từ hướng cầu Tô Châu, mùi thuốc súng hòa trong không khí ẩm ướt, tạo thành một thứ mùi vị kỳ lạ khó tả. Phố xá vắng tanh, chỉ thấy lác đác vài bóng người vội vã chạy ngang, khuôn mặt ai nấy đều hốt hoảng.

Phòng trà "Hải Vân" đóng cửa tạm thời, Diệp Tình ở nhà suốt ba ngày. Đến trưa ngày thứ tư, có người gõ cửa. Nàng thận trọng nhìn qua khe cửa, thấy Chu Tấn Phong đứng bên ngoài, trên người vẫn bộ quân phục, nhưng có vẻ tiều tụy hơn trước.

"Mời vào." Diệp Tời mở cửa, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả.

Chu Tấn Phong bước vào, đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ gọn gàng, sách vở ngăn nắp: "Mấy ngày nay cô có ổn không?"

"Chỉ là không ra ngoài được." Diệp Tình rót trà, "Tình hình bên ngoài thế nào?"

"Rất hỗn loạn." Ánh mắt anh tối sầm lại, "Quân Nhật đã tiến vào khu tô giới, có lẽ sắp có biến lớn."

Diệp Tời im lặng. Nàng hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh. Thượng Hải này, sắp không còn là thiên đường ốc đảo ngày xưa nữa rồi.

"Tôi đến là để nói với cô, tốt nhất nên rời Thượng Hải một thời gian." Chu Tấn Phong nói.

"Đi đâu?" Diệp Tình ngẩng đầu lên, "Vả lại, ba tôi còn đang ở bệnh viện..."

"Bệnh viện đó rất an toàn, cô không cần lo lắng." Anh ngắt lời, "Còn về nơi đến... tôi đã sắp xếp cho cô đến Hàng Châu, ở đó có một người bạn của tôi có thể chăm sóc cô."

Diệp Tình lắc đầu: "Tôi không đi. Ở Thượng Hải này, tôi còn có việc phải làm."

"Việc gì?"

Nàng nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi muốn biết, tổ chức mà ba tôi tham gia rốt cuộc là gì? Và anh, rốt cuộc đang làm nhiệm vụ gì?"

Chu Tấn Phong thở dài, dường như đã đoán trước được câu hỏi này: "Đây không phải chuyện cô nên quan tâm."

"Nhưng tôi đã quyết định." Diệp Tình kiên định, "Tôi không muốn cứ mãi bị che mắt như thế này."

Hai người đối mặt nhau, không khí căng thẳng. Cuối cùng, Chu Tấn Phong đầu hàng: "Được thôi, tôi sẽ nói cho cô biết. Nhưng trước đó, cô phải hứa với tôi, dù nghe thấy điều gì cũng không được hành động tùy tiện."

Diệp Tình gật đầu.

"Tổ chức đó tên là 'Tinh Thần', là một tổ chức kháng chiến ngầm." Chu Tấn Phong hạ giọng, "Cha tôi và cha cô đều là thành viên. Nhiệm vụ của họ là thu thập tình báo, cứu trợ đồng bào. Mười năm trước, cha cô nhận nhiệm vụ đột nhập vào bên trong quân Nhật, vì vậy mới giả vờ biến mất."

Diệp Tình sững sờ, không ngờ sự thật lại là như vậy.

"Còn anh... cũng là thành viên của 'Tinh Thần'?"

"Đúng vậy." Chu Tấn Phong gật đầu, "Nhiệm vụ của tôi ở Thượng Hải là tiếp tục công việc của cha cô, thu thập tình báo quân sự của quân Nhật."

"Có nguy hiểm không?" Diệp Tình hỏi, giọng lo lắng.

Chu Tấn Phong cười khẽ: "Mỗi ngày đều đối mặt với cái chết."

Câu trả lời khiến Diệp Tình thấy đau lòng. Nàng chợt hiểu ra vì sao anh luôn giữ khoảng cách, vì sao đôi mắt anh luôn ẩn chứa nỗi buồn. Bởi vì con đường anh đi, vốn dĩ là một con đường không có lối về.

"Tôi có thể giúp gì không?" Nàng đột nhiên hỏi.

Chu Tấn Phong sửng sốt, lắc đầu: "Không được. Cô chỉ là một ca nữ, không nên dính líu vào chuyện này."

"Ca nữ cũng có lòng yêu nước." Diệp Tình kiên quyết, "Hơn nữa, tôi có thể sử dụng thân phận của mình để giúp anh thu thập tin tức."

Ý tưởng này khiến Chu Tấn Phong chần chừ. Anh biết đề nghị của Diệp Tình có lý, nhưng cũng hiểu rõ sự nguy hiểm của nó.

"Để tôi suy nghĩ đã." Anh đứng dậy, "Cô hãy suy nghĩ kỹ, một khi đã bước chân vào, sẽ không thể quay đầu lại."

Sau khi Chu Tấn Phong rời đi, Diệp Tình đứng trước cửa sổ rất lâu. Nàng nhìn thành phố Thượng Hải đang chìm trong khói lửa, trong lòng dâng lên một quyết tâm chưa từng có. Nếu số phận đã an bài cho nàng gặp được người này, vậy thì nàng nguyện cùng anh bước tiếp trên con đường gian nan ấy.

Tối hôm đó, trời lại đổ mưa. Diệp Tình một mình đến phòng trà "Hải Vân". Chủ quán nguyên không muốn mở cửa, nhưng thấy nàng cương quyết, đành đồng ý để nàng hát một mình.

Trong phòng trà vắng lặng, chỉ có vài vị khách quen. Diệp Tình bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống thân hình mảnh mai của nàng, in bóng dài trên sàn.

Nàng hát bài "Tương Tiên Tự", lời ca ai oán, như đang kể về số phận của chính mình. Khi hát đến câu "Mộng hồi đương niên, lệ thấp y quan", nàng chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài hiên.

Chu Tấn Phong đứng dưới tán ô, mưa tầm tã xối xuống, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo nàng không rời. Trong ánh đèn mờ ảo, bóng dáng anh đơn độc mà kiên định, như một bức tượng.

Khoảnh khắc ấy, tim Diệp Tình như ngừng đập. Nàng hiểu rằng, mình đã yêu người đàn ông này. Dù biết trước tương lai đầy hiểm nguy, nàng vẫn muốn cùng anh bước tiếp.

Bài hát kết thúc, khán giả thưa thớt vỗ tay. Diệp Tình vội vàng bước xuống sân khấu, chạy ra ngoài hiên.

"Sao đứng đây?" Nàng hỏi.

Chu Tấn Phong nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: "Vì muốn nghe cô hát."

Hai người đứng dưới mái hiên, mưa rơi trước mặt tạo thành một bức màn nước. Thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.

"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi." Diệp Tình nói, "Tôi muốn giúp anh."

Chu Tấn Phong trầm mặc một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: "Được thôi. Nhưng cô phải hứa với tôi, bất cứ lúc nào cũng phải ưu tiên an toàn của bản thân."

"Hai ta... có thể cùng nhau bước tiếp chứ?" Diệp Tình hỏi khẽ, giọng run run.

Chu Tấn Phong nhìn nàng, trong mắt thoáng chút đau khổ: "Tôi là người không có tương lai."

"Nhưng ít nhất, chúng ta có hiện tại." Diệp Tời nắm lấy tay anh, "Tôi không muốn hối tiếc."

Dưới màn mưa, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Sự ấm áp ấy, xua tan cái lạnh của đêm mưa Thượng Hải.

Kể từ hôm đó, hai người bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Đôi khi là trong thư phòng nhỏ của Diệp Tình, đôi khi là trên bờ sông Hoàng Phố vắng vẻ. Chu Tấn Phong kể cho nàng nghe về lý tưởng của mình, về khát vọng bảo vệ đất nước, tiêu diệt loạn thế.

"Thượng Hải giống như một đóa hoa tai nàn," một buổi chiều nọ, anh chỉ về phía những tòa nhà ở khu tô giới, "bề ngoài hào nhoáng, nhưng bên trong đã mục ruỗng. Chúng ta phải thay đổi tất cả những điều này."

Diệp Tình nghe anh nói, trong lòng tràn ngập ngưỡng mộ, nhưng cũng không khỏi lo lắng. "Người như anh... có thể thuộc về một ca nữ như tôi sao?" Nàng hỏi.

Chu Tấn Phong quay sang nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: "Trong mắt tôi, cô không chỉ là một ca nữ. Cô là Diệp Tình, một người phụ nữ kiên cường, dũng cảm."

Lời nói đó khiến Diệp Tình cảm động. Nhưng nàng biết, con đường phía trước còn rất dài và đầy chông gai.

Một ngày nọ, Chu Tấn Phong đưa cho Diệp Tình một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một cây bút máy màu đen.

"Đây là..." Diệp Tình ngạc nhiên.

"Món quà nhỏ." Chu Tấn Phong mỉm cười, "Tôi biết cô thích viết văn, làm thơ."

Diệp Tình cầm cây bút lên, phát hiện nó nặng hơn tưởng tượng.

"Đây không chỉ là một cây bút." Chu Tấn Phong hạ giọng, "Trong ngòi bút có giấu một vi thuốc. Khi gặp nguy hiểm, hãy dùng nó."

Diệp Tình giật mình, ý thức được sự nguy hiểm của nhiệm vụ sắp tới.

"Tối nay, tại phòng trà 'Hải Vân' sẽ có một buổi họp quan trọng." Chu Tấn Phong nói, "Nhiệm vụ của cô là chú ý đến mọi người ra vào, đặc biệt là những khuôn mặt lạ."

Đó là nhiệm vụ đầu tiên của Diệp Tình. Nàng hồi hộp, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.

Tối hôm đó, phòng trà "Hải Vân" đông nghịt khách. Diệp Tình đứng trên sân khấu hát, nhưng ánh mắt luôn quan sát xung quanh. Quả nhiên, nàng phát hiện một vài khuôn mặt đáng ngờ.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, nàng vội vàng đến căn phòng nhỏ phía sau phòng trà. Chu Tấn Phong đã đợi ở đó.

"Có phát hiện gì không?" Anh hỏi.

Diệp Tình gật đầu, miêu tả vài khuôn mặt đáng ngờ. Chu Tấn Phong nghe xong, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

"May mà có cô." Anh thở phào, "Một trong số đó là đặc vụ của quân Nhật."

Diệp Tời rùng mình, lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề.

"Hai ngày nữa sẽ có một nhiệm vụ quan trọng hơn." Chu Tấn Phong nói, "Nhưng lần này rất nguy hiểm, cô có muốn tham gia không?"

"Tôi muốn." Diệp Tình không chút do dự.

Chu Tấn Phong nhìn nấy, trong mắt thoáng chút thương xót, nhưng rồi nhanh chóng biến mất: "Được. Hai ngày nữa, tại buổi dạ tiệc ở khách sạn Hoa Hân..."

Đêm khuya, Diệp Tình trở về nhà một mình. Trên đường, nàng nhìn thành phố Thượng Hải chìm trong bóng tối, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nàng biết rằng từ giờ trở đi, mình không còn là một ca nữ bình thường nữa. Trên vai nàng đã gánh vác một sứ mệnh mới.

Khi đến trước cửa nhà, nàng phát hiện có một người đang đợi. Dưới ánh đèn đường, bóng người đó dần rõ nét - đó là thiếu gia họ Lý.

"Diệp Tình tiểu thư, tôi đã đợi cô lâu lắm rồi." Họ Lý cười nói.

"Thiếu gia Lý, đã khuya rồi, có việc gì không?" Diệp Tình giữ khoảng cách.

"Chỉ là nghe nói gần đây cô thân thiết với thiếu tá Chu," ánh mắt họ Lý thoáng chút âm hiểm, "muốn nhắc nhở cô một chút, người đó không đơn giản đâu."

Diệp Tình cảnh giác: "Ý cậu là gì?"

"Hắn không chỉ là một sĩ quan bình thường." Họ Lý bước lại gần, "Hắn còn là..."

"Là cái gì?" Diệp Tình hỏi.

Họ Lý đột nhiên dừng lại, cười lạnh một tiếng: "Thôi vậy, cô tự mình khám phá đi. Chỉ là nhắc nhở cô, đừng để bị lừa."

Nói rồi hắn quay người rời đi, để lại Diệp Tình đứng đó, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Khi bước vào phòng, Diệp Tình đứng trước cửa sổ, nhìn con phố vắng tanh bên ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Nàng biết, mình đã bước vào một vòng xoáy nguy hiểm. Nhưng nghĩ đến ánh mắt kiên định của Chu Tấn Phong, nàng lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Nàng mở chiếc hộp nhỏ, lấy ra cây bút máy. Dưới ánh đèn, thân bút lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Nàng biết, từ giây phút này, số phận của nàng đã gắn liền với người đàn ông đó, cùng bước vào cơn bão táp của thời đại.

Và cơn bão ấy, mới chỉ vừa bắt đầu.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt