Tôi chưa kịp bấm chuông thì cửa đã mở.
Chủ nhà là một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng gầy, lưng hơi còng. Ông mặc áo sơ mi xám, cổ áo đã sờn, cúc trên cùng không cài. Khuôn mặt ông có nét gì đó rất khó tả: không hẳn là dữ, cũng không hiền, mà giống như người đã quen với việc không hỏi, không nói, không nhớ.
— Cậu tới rồi à?
Giọng ông khàn, thấp, như vừa mới ngủ dậy.
Tôi đáp, xách vali bước vào. Ngay khoảnh khắc chân đặt qua ngưỡng cửa, một luồng khí lạnh phả lên cổ chân, khiến tôi rùng mình. Ngoài trời đang mưa, nhưng trong nhà lạnh theo kiểu khác — lạnh sâu, khô, không mùi ẩm mốc.
— Nhà… hơi cũ, — ông nói, như đọc suy nghĩ của tôi. — Nhưng ở được. Yên tĩnh.
Ông nói “yên tĩnh” rất chậm, nhấn mạnh từng âm tiết.
Tôi nhìn quanh. Phòng khách không lớn, bày biện đơn giản đến mức trống trải: một bộ bàn ghế gỗ cũ, một chiếc tivi đời cũ phủ khăn, tường treo một bức tranh phong cảnh đã ngả màu. Trần nhà cao, đèn huỳnh quang sáng trắng, nhưng ánh sáng không đều, góc phòng vẫn chìm trong bóng tối nhạt.
— Tiền thuê rẻ thật đấy, — tôi buột miệng.
Ông chủ nhà khẽ cười.
— Ừ. Rẻ.
Không giải thích.
Ông dẫn tôi đi một vòng. Tầng một có phòng khách, bếp và một nhà vệ sinh nhỏ. Cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, mỗi bậc thang kêu cót két khi bước lên, âm thanh vang vọng lạ lùng trong không gian im ắng.
Tầng hai có hành lang dài, hai bên là các cánh cửa phòng ngủ. Tôi đếm nhanh: một… hai… ba… bốn… năm.
Nhưng ở cuối hành lang, phía sau một đoạn tường thụt vào, còn một cánh cửa nữa.
Cánh cửa đó nhỏ hơn các cửa khác, sơn màu trắng đã ngả vàng, tay nắm bằng đồng xỉn màu. Điều khiến tôi chú ý là: nó bị khóa bằng ổ khóa cũ, loại khóa vặn, trông như đã nhiều năm không mở.
Tôi khựng lại.
— Còn phòng này…?
Chủ nhà đứng sau lưng tôi, im lặng vài giây.
— Kho, — ông đáp. — Không dùng.
— À.
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng có gì đó không ổn. Không phải vì cánh cửa khóa, mà vì… cảm giác. Từ phía cánh cửa đó, tôi cảm nhận rõ ràng một luồng lạnh khác hẳn phần còn lại của tầng hai. Như thể không khí quanh nó đặc quánh lại.
Ông mở cửa phòng cho tôi ở: phòng thứ ba bên tay trái. Phòng không lớn, nhưng đủ gọn gàng. Một chiếc giường đơn, bàn làm việc, tủ quần áo cũ. Cửa sổ nhìn ra con ngõ, mưa vẫn rơi lộp bộp lên mái tôn nhà đối diện.
— Cậu cứ ở đi, — ông nói. — Có gì thì gọi tôi. Số điện thoại đây.
Ông đưa tôi mảnh giấy ghi số, nét chữ run run.
— À… — tôi ngập ngừng. — Trước đây có ai ở phòng này chưa ạ?
Ông nhìn tôi.
Cái nhìn đó khiến tôi lạnh sống lưng.
— Có.
Chỉ một từ.
— Họ… chuyển đi rồi à?
Ông gật đầu.
— Ừ. Chuyển đi.
Rồi ông quay lưng, bước xuống cầu thang. Tôi đứng đó, nghe tiếng bước chân ông xa dần, cho đến khi cửa chính tầng dưới khép lại, phát ra một tiếng “cạch” khô khốc.
Tôi chính thức ở một mình trong căn nhà này.
Tối hôm đó, tôi dọn dẹp đồ đạc, cố tự trấn an mình rằng mọi cảm giác khó chịu chỉ là do mệt mỏi. Căn nhà cũ, không quen, thêm trời mưa, ai mà chẳng thấy là lạ.
Khoảng chín giờ, điện trong phòng chớp tắt một lần. Đèn huỳnh quang nhấp nháy, phát ra tiếng rè rè nhẹ, rồi ổn định lại. Tôi đứng im vài giây, chờ xem có chuyện gì nữa không. Không có gì xảy ra.
Tôi xuống bếp lấy nước. Khi bước qua phòng khách, tôi để ý chiếc đồng hồ treo tường. Đồng hồ kiểu cũ, kim giây kêu “tích… tắc… tích… tắc…”, đều đặn. Lúc đó là 21:43.
Tôi nhớ rất rõ.
Uống nước xong, tôi quay lại phòng, đóng cửa. Ngoài trời, mưa đã ngớt, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ mái hiên. Tôi bật laptop, mở một bộ phim cho có tiếng động, để xua đi cảm giác trống trải.
Khoảng gần nửa đêm, tôi bắt đầu buồn ngủ. Tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường, ánh sáng vàng mờ.
Tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng động đánh thức tôi.
Không phải tiếng mưa. Không phải tiếng xe.
Là tiếng… kéo.
Rất chậm.
Như có ai đó đang kéo một vật nặng trên trần nhà.
“Kẹt… kẹt… kẹt…”
Tôi mở mắt. Căn phòng tối hơn tôi tưởng. Đèn ngủ vẫn bật, nhưng ánh sáng dường như bị nuốt chửng bởi bóng tối xung quanh. Tôi nằm im, tim đập nhanh dần.
Tiếng kéo tiếp tục, đều đặn, ngay phía trên đầu tôi.
Tôi nhìn lên trần nhà.
Không có gì.
“Có thể là chuột,” tôi tự nhủ. “Hoặc nhà cũ, gỗ giãn nở.”
Nhưng tiếng động đó không giống chuột. Quá đều. Quá nặng.
Tôi với tay nhìn đồng hồ điện thoại.
03:17.
Đúng khoảnh khắc đó, tiếng kéo dừng lại.
Đột ngột.
Im lặng bao trùm.
Tôi thở ra một hơi dài, nhận ra mình đã nín thở từ lúc nào. Có lẽ chỉ là tưởng tượng. Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.
“Tích.”
Tôi mở mắt.
Không phải tiếng thông báo điện thoại.
Là tiếng kim giây.
Tôi ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng.
Kim giây… không di chuyển.
Nó đứng im.
03:17.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tôi bắt đầu thấy khó thở.
Rồi, “tích”.
Kim giây nhúc nhích trở lại.
“Tích… tắc… tích… tắc…”
Tôi ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Tôi không hiểu vì sao mình lại sợ đến vậy, nhưng bản năng mách bảo rằng có gì đó vừa xảy ra — dù tôi không thể gọi tên.
Tôi quyết định ra ngoài uống nước, rửa mặt cho tỉnh.
Hành lang tầng hai tối om. Đèn hành lang không bật, có lẽ tôi quên mở. Ánh sáng từ phòng tôi hắt ra, kéo dài thành một vệt mờ trên sàn gỗ.
Tôi bước ra, chân trần chạm sàn lạnh ngắt.
Và rồi tôi nghe thấy…
“Cộc. Cộc.”
Tiếng gõ.
Rất khẽ.
Phát ra từ cuối hành lang.
Tôi đứng sững.
“Cộc… cộc…”
Tôi nuốt nước bọt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía âm thanh.
Cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang.
Cánh cửa kho.
Ổ khóa vẫn ở đó.
Nhưng…
Có tiếng gõ.
Không mạnh. Không vội.
Như ai đó gõ từ bên trong.
Tôi đứng chết lặng, tim đập thình thịch trong tai. Tôi muốn bước lùi lại, nhưng chân như dính chặt xuống sàn.
“Cộc.”
Tiếng gõ lần này rõ hơn.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra một điều khiến toàn thân tôi lạnh toát:
Âm thanh không phát ra từ cánh cửa.
Mà từ… bên trong tường.
Như thể có thứ gì đó bị nhốt ở phía sau, đang tìm cách báo hiệu.
Tôi lùi lại một bước.
“Cộc.”
Một bước nữa.
Đúng lúc tôi định quay đầu chạy về phòng, tiếng gõ dừng lại.
Im lặng.
Tuyệt đối.
Tôi đứng đó rất lâu, không dám cử động. Rồi, khi không chịu nổi nữa, tôi lao về phòng, đóng sập cửa lại, khóa trái.
Tôi dựa lưng vào cửa, thở dốc.
Bên ngoài, hành lang yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi biết.
Tôi biết rất rõ.
Đêm đầu tiên ở căn nhà này…
… chưa kết thúc.
Căn Phòng Không Có Trên Bản Vẽ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 321