Tôi không ngủ lại được đêm đó.
Sau khi đóng chặt cửa phòng, tôi ngồi tựa lưng vào giường, ôm điện thoại trong tay, mắt dán chặt vào cánh cửa gỗ như thể chỉ cần chớp mắt là nó sẽ tự mở ra. Không có thêm tiếng gõ nào nữa. Không có tiếng kéo trên trần. Mọi thứ im lặng đến mức tôi nghe rõ cả nhịp tim mình.
Khoảng gần sáng, tôi mới thiếp đi được một lúc ngắn, giấc ngủ chập chờn, đầy những hình ảnh vụn vặt không đầu không cuối. Tôi mơ thấy mình đứng ở cuối hành lang tầng hai, trước cánh cửa nhỏ. Tay tôi đặt lên ổ khóa, lạnh buốt. Từ phía bên kia, có ai đó thì thầm, giọng rất quen, nhưng tôi không nghe rõ họ nói gì. Khi tôi cúi xuống nhìn tay mình, da tay bắt đầu nứt ra, từng đường nhỏ như rạn gốm.
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Ánh sáng buổi sáng tràn qua cửa sổ, xóa tan phần nào bóng tối còn sót lại trong phòng. Đồng hồ chỉ 8:12. Tôi ngồi dậy, đầu nặng trĩu, cổ họng khô rát. Trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu mọi chuyện đêm qua có phải chỉ là ác mộng.
Cho đến khi tôi mở cửa phòng.
Hành lang tầng hai vẫn ở đó, dài và hẹp. Ánh sáng ban ngày khiến nó trông bớt đáng sợ hơn, nhưng cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang vẫn khiến tôi lạnh sống lưng. Nó đứng im lìm, ổ khóa cũ kỹ lấp lánh một cách khó chịu dưới ánh nắng xiên.
Không có dấu hiệu nào cho thấy đã từng có tiếng gõ. Không trầy xước. Không dấu tay.
Nhưng cảm giác… vẫn còn.
Tôi xuống tầng một, rửa mặt, pha tạm cốc cà phê hòa tan. Chủ nhà không có ở đó. Nhà trống, yên tĩnh một cách bất thường. Tôi để ý thấy chiếc đồng hồ treo tường hôm qua vẫn chạy bình thường. Kim giây vẫn “tích… tắc…”, đều đặn.
Tôi nhìn nó rất lâu.
Rồi tôi làm một việc mà trước đó tôi không hề dự tính: tôi mở hợp đồng thuê nhà ra xem lại.
Hợp đồng in trên giấy A4, chữ không nhiều. Địa chỉ, giá thuê, thời hạn. Phần mô tả căn nhà ghi rõ: nhà hai tầng, năm phòng ngủ. Tôi đọc lại một lần nữa, chậm rãi, từng chữ một.
Năm phòng.
Tôi nhớ rất rõ tối qua tôi đã đếm được sáu cánh cửa ở tầng hai.
Tôi gập hợp đồng lại, nhét vào túi. Một phần trong tôi muốn bỏ qua chuyện này, coi như nhầm lẫn. Nhưng phần còn lại — phần không chịu được những điều không rõ ràng — thúc tôi phải làm rõ.
Buổi trưa, tôi ra ngoài ăn, tiện thể hỏi chuyện hàng xóm.
Con ngõ này không đông. Nhà cửa san sát nhưng cũ, nhiều căn đã xuống cấp. Tôi ghé vào một quán nước nhỏ đầu ngõ, nơi có một bà cụ đang ngồi quạt nan, trước mặt là mấy chai nước ngọt cũ kỹ.
— Bà ơi, — tôi hỏi, — cháu mới thuê nhà trong ngõ này, căn nhà màu vàng cuối ngõ ấy ạ.
Bà cụ ngước mắt nhìn tôi. Ánh mắt bà đục, nhưng sắc.
— Nhà đó à?
Chỉ bốn chữ, nhưng giọng bà chùng xuống thấy rõ.
— Vâng. Bà biết gì về nhà đó không ạ?
Bà cụ không trả lời ngay. Bà nhấp một ngụm trà nguội, rồi nhìn ra con ngõ, nơi mưa đêm qua còn để lại những vũng nước nhỏ chưa kịp khô.
— Cậu ở một mình?
— Dạ.
Bà cụ gật đầu chậm rãi.
— Ở được. Nhưng… đừng tò mò.
Tôi cười gượng.
— Cháu chỉ hỏi cho biết thôi ạ. Cháu thấy trên tầng hai hình như có… nhiều phòng hơn trong hợp đồng.
Bà cụ dừng quạt.
Không gian xung quanh như chậm lại.
— Cậu đếm rồi à?
Tôi sững người.
— Dạ… vâng?
Bà cụ nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu thấy khó chịu. Rồi bà khẽ thở dài.
— Người trẻ các cậu lúc nào cũng thế. Cái gì không nên đếm thì lại thích đếm.
— Bà… bà nói vậy là sao ạ?
Bà cụ lắc đầu.
— Tôi không nói gì cả. Tôi chỉ bán nước. Nhà đó… cậu cứ ở đi. Ở yên thì không sao.
— Thế… — tôi ngập ngừng — trước đây có nhiều người ở đó không ạ?
Bà cụ không nhìn tôi nữa.
— Có.
— Họ chuyển đi đâu ạ?
Bà bật cười khẽ, một tiếng cười khàn, không có chút vui vẻ.
— Chuyển đi à? Ừ. Coi như là chuyển đi.
Tôi trả tiền, đứng dậy, cảm giác lạnh lan dần từ sống lưng xuống chân.
Trước khi tôi rời đi, bà cụ nói thêm, rất nhỏ, như nói với chính mình:
— Phòng đó… chỉ mở khi nhà cần thêm người.
Tôi quay phắt lại.
— Bà nói gì ạ?
Bà cụ đã quay mặt đi, tiếp tục quạt, như thể chưa từng nói câu đó.
Buổi chiều, tôi về nhà sớm hơn dự định.
Căn nhà yên ắng. Chủ nhà vẫn chưa xuất hiện. Tôi lên thẳng tầng hai, đứng giữa hành lang, nhìn các cánh cửa. Tôi đếm lại lần nữa.
Một.
Hai.
Ba.
Bốn.
Năm.
Và cánh cửa nhỏ.
Sáu.
Tôi thử mở từng cánh cửa phòng trống. Năm phòng đều bình thường: trống, bụi, có mùi gỗ cũ và ẩm mốc. Không có gì đặc biệt. Tôi đứng trước cánh cửa kho một lúc rất lâu. Ổ khóa lạnh khi tôi chạm vào, dù trời không hề lạnh.
Tôi không mở được.
Tối đó, tôi gọi điện cho chủ nhà.
— Chú ơi, — tôi nói, cố giữ giọng bình thường — cháu muốn hỏi lại chút về căn nhà.
— Ừ?
— Trong hợp đồng ghi năm phòng ngủ, nhưng cháu thấy trên tầng hai có sáu cửa.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
— Cậu đếm nhầm rồi.
— Cháu chắc chắn là không ạ.
— Cậu đếm nhầm.
Giọng ông khẳng định, không có chỗ cho tranh luận.
— Phòng cuối là kho, không tính.
— Nhưng… — tôi nuốt nước bọt — nó không có trong bản vẽ.
— Bản vẽ cũ rồi.
— Chú ạ… trước đây có ai từng ở phòng đó chưa?
Im lặng.
Lần này lâu hơn.
— Cậu không cần quan tâm.
— Cháu chỉ—
— Ở yên thì không sao, — ông ngắt lời tôi. — Tôi nói rồi.
Điện thoại tắt.
Tôi nhìn màn hình đen sì phản chiếu gương mặt mình. Trong khoảnh khắc, tôi thấy mình trông khác đi — mắt thâm hơn, da nhợt nhạt hơn, như thể tôi đã ở đây rất lâu rồi.
Đêm đó, tôi mơ.
Tôi đứng trong một căn phòng lạ. Không có cửa sổ. Tường sơn trắng, nhưng loang lổ những vết ố màu xám. Giữa phòng là một tấm gương lớn.
Tôi bước lại gần.
Trong gương, không có tôi.
Chỉ có căn phòng trống.
Rồi từ từ, một bóng người xuất hiện phía sau tôi trong gương. Họ đứng rất gần, gần đến mức tôi cảm nhận được hơi thở lạnh phả lên gáy.
Tôi muốn quay lại.
Không quay được.
Bóng người đó cúi xuống, thì thầm bên tai tôi:
— Đến lượt rồi.
Tôi choàng tỉnh, thở gấp.
Đồng hồ: 3:16.
Một phút sau, tôi nghe thấy tiếng thì thầm.
Không phải trong mơ.
Là thật.
“...đến… lượt… rồi…”
Giọng nói mơ hồ, như vọng qua nhiều lớp tường. Tôi bật dậy, mở cửa phòng.
Hành lang tối. Nhưng ở cuối hành lang, phía cánh cửa kho, có ánh sáng.
Rất yếu.
Như ánh đèn huỳnh quang cũ sắp hỏng.
Tôi bước ra, từng bước chậm chạp. Tim tôi đập mạnh đến mức tôi sợ nó sẽ đánh thức cả căn nhà. Ánh sáng đó không lan ra hành lang, chỉ hắt ra từ khe cửa.
Khe cửa?
Cánh cửa… đang mở hé.
Ổ khóa không còn ở đó.
Tôi đứng cách cánh cửa vài mét, không dám tiến thêm. Từ bên trong, có tiếng thì thầm, không rõ lời, nhưng tôi nghe được tên mình.
Rõ ràng.
Lặp đi lặp lại.
Tôi lùi lại một bước.
Ánh sáng vụt tắt.
Cánh cửa đóng sầm lại, vang lên một tiếng “rầm” khô khốc.
Tôi đứng chết lặng, toàn thân run rẩy.
Khi tôi hoàn hồn, nhìn lại, cánh cửa vẫn khóa. Ổ khóa lại ở đó, như chưa từng bị tháo ra.
Tôi quay về phòng, khóa cửa, ngồi co trên giường đến sáng.
Sáng hôm sau, tôi quyết định làm một việc điên rồ hơn cả hỏi hàng xóm.
Tôi tìm thông tin về căn nhà trên mạng.
Địa chỉ cũ, nhưng vẫn có vài kết quả. Một bài báo địa phương, đăng cách đây hơn mười năm, tiêu đề mờ nhạt:
“PHÁT HIỆN MỘT NGƯỜI TỬ VONG TRONG NHÀ RIÊNG Ở NGÕ…”
Tên ngõ bị cắt mất.
Nội dung bài báo ngắn, nói về một vụ tử vong không rõ nguyên nhân. Người đàn ông sống một mình, không người thân, được phát hiện sau nhiều ngày mất liên lạc. Phần cuối bài viết có một câu khiến tay tôi lạnh toát:
“Theo hàng xóm, căn nhà này từng nhiều lần đổi người ở, nhưng không ai trụ lại quá lâu.”
Không có ảnh.
Không có tên.
Chỉ có địa chỉ.
Tôi nhìn quanh căn phòng mình, đột nhiên có cảm giác rất lạ.
Như thể… căn nhà đang lắng nghe.
Và đâu đó, phía sau những bức tường, có thứ gì đó đang chờ.
Không phải để dọa tôi.
Mà để… thay thế.
Căn Phòng Không Có Trên Bản Vẽ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 322