Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Cành Vàng Chim Đỗ > Chương 1: Vườn đào gió lạnh

Cành Vàng Chim Đỗ

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 388

Chương 1: Vườn đào gió lạnh

Mùa đông năm ấy, gió bấc thổi qua làng Vân Thôn, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt và cả mùi tanh của máu, mùi khét của khói lửa từ phương xa. Loạn lạc bùng nổ, Vương gia tạo phản, triều đình dẹp loạn, hàng vạn tù binh bị giải đi khắp nơi. Làng Vân Thôn nhỏ bé, heo hút này cũng không thoát khỏi vòng xoáy của thời cuộc. Những chiếc xe ngựa chở đầy những người lính áo giáp rách tả tơi, gông cùm xiềng xích, lóc cóc tiến vào làng dưới ánh hoàng hôn tắt thở.

Tôi, Tiểu Thảo, đứng nép sau cánh cửa gỗ mục, lặng lẽ nhìn cảnh tượng hỗn độn ngoài đường. Làng Vân Thôn vốn dĩ đàn ông ít, phần lớn đã ra trận không trở về, chỉ còn lại những người phụ nữ góa bụa, trẻ nhỏ và người già. Lệnh trên ban xuống, những tù binh này sẽ được chia đều cho các hộ góa phụ trong làng để làm lao dịch, bù đắp vào chỗ khuyết thiếu nhân lực.

Tim tôi nặng trĩu. Trong làng, tôi là kẻ cô thân, cha mẹ mất sớm, lại vì chút mâu thuẫn với con gái Trưởng thôn - Thúy Nga, mà luôn bị cô ta chèn ép, khó khăn. Lần này, e rằng cũng không thoát khỏi kiếp họa.

Quả nhiên, khi Trưởng thôn và mấy tráng đinh dẫn từng tốp tù binh đi qua, Thúy Nga mặc áo lụa màu xanh lục, eo thắt đai lưng thêu hoa, đứng trước sân đình, ánh mắt đảo qua đảo lại đám tù binh, khóe miệng nở nụ cười đắc ý. Cô ta chỉ tay vào những người đàn ông còn khỏe mạnh, lần lượt gọi tên những người phụ nữ thân tín của mình ra nhận. Những người phụ nữ đó, hoặc là họ hàng, hoặc thường xuyên hối lộ cho cô ta, đều vui mừng dẫn về một nam nhân có thể trở thành trụ cột lao động trong nhà.

Đám tù binh dần vơi đi. Cuối cùng, trên sân đình chỉ còn lại một người. Anh ta ngồi bệt dưới đất, một chân duỗi thẳng ra, tư thái hơi cứng nhắc, trên mặt áo quần dính đầy bùn đất và vết máu khô, tóc tai rối bù che lấp hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm nhọn. Một cây gậy gỗ thô kệch đặt bên cạnh.

Thúy Nga liếc mắt nhìn anh ta, khẽ cười khinh bỉ, rồi quay sang nhìn tôi, giọng nói the thé vang lên: "Tiểu Thảo, trong làng chỉ còn lại mỗi nhà ngươi chưa nhận người. Người này tuy chân không được lành lặn, nhưng ít nhất cũng là một thân thể nam nhân, có thể giúp ngươi gánh nước, chặt củi. Ta làm việc công bằng, cho hắn ta đến với ngươi vậy."

Trong mắt đám đông lập tức bùng lên những tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt của mọi người nhìn tôi có chút thương hại, cũng có chút may mắn. Tôi biết, Thúy Nga đang cố tình làm nhục tôi. Cho tôi một người què, không khác gì nói rằng tôi chỉ xứng với một kẻ tàn phế.

Tay tôi nắm chặt vạt áo, môi cắn chặt, nhưng cuối cùng vẫn bước lên, cúi người xuống nói khẽ: "Đa tạ Trưởng thôn."

Tôi không nhìn thấy, dưới lớp tóc rối của người đàn ông kia, đôi mắt sâu thẳm thoáng chút dị sắc.

Dẫn người đàn ông què về căn nhà tranh đơn sơ của mình, trời đã tối hẳn. Trong nhà lạnh lẽo, không một hạt gạo, chỉ còn vài củ khoai khô trong góc bếp. Tôi thắp lên ngọn đèn dầu leo lét, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống khuôn mặt anh ta.

"Ngươi... ngồi xuống trước đi." Tôi chỉ chiếc ghế gỗ mục trong nhà, giọng hơi run.

Anh ta không nói gì, chống gậy đứng dậy, khập khiễng bước đến bên ghế ngồi xuống, động tác tuy chậm chạp nhưng vẫn toát lên vẻ gì đó đường hoàng.

Tôi lấy ra chiếc khăn sạch nhất còn lại, nhúng nước muối loãng (trong nhà không còn thuốc men gì), định lau vết thương cho anh ta. Khi bàn tay tôi chạm vào má anh, anh khẽ giật mình, thân hình hơi co lại, ánh mắt cảnh giác lóe lên.

"Đừng sợ, sẽ hơi đau một chút." Tôi nói nhỏ, cố gắng khiến giọng mình dịu dàng hơn.

Anh ta nghe vậy, dường như thư giãn một chút, đôi mắt khép hờ, để mặc tôi hành động. Lau sạch vết bẩn trên mặt, tôi mới phát hiện ra, anh ta có một khuôn mặt rất tuấn tú. Sống mũi thẳng, đôi mắt dài, dù mệt mỏi nhưng trong đáy mắt vẫn ẩn chứa một tia kiên nghị và cao ngạo. Đây không phải là khuôn mặt của một tên lính bình thường.

"Ta gọi là Tiểu Thảo." Vừa lau, tôi vừa nói, "Ngươi... tên gì?"

Anh ta im lặng một lúc, thanh âm khàn khàn, có lẽ do lâu ngày không nói, vang lên: "A... Dật."

"A Dật?" Tôi lặp lại, cái tên nghe thật lạ. "Vậy từ nay về sau, ta gọi ngươi là A Dật vậy."

Anh ta gật đầu, không nói thêm gì.

Đêm hôm đó, tôi nhường chiếc giường gỗ duy nhất còn tạm gọi là chắc chắn cho anh ta, còn mình thì kê mấy tấm phên ở góc nhà, lót rơm lên nằm. Ngoài trời gió lạnh rít từng cơn, trong nhà cũng không ấm áp gì hơn. Tôi nằm co ro, nghe tiếng thở đều đều từ giường bên kia, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Từ khi cha mẹ mất, đây là lần đầu tiên có một hơi thở khác trong căn nhà nhỏ này. Dù là một người xa lạ, thân phận không rõ ràng, nhưng ít nhất, cũng khiến căn nhà vắng lặng bớt đi sự lạnh lẽo.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vừa mở mắt đã thấy A Dật đã ngồi dậy, dựa vào tường, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ đầy mạng nhện. Thấy tôi tỉnh dậy, anh ta thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu với tôi.

"Ngươi đói chưa? Ta đi nấu cháo." Tôi đứng dậy, vươn vai, cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Trong nhà chỉ còn nắm gạo cuối cùng, tôi nấu thành một nồi cháo loãng, trộn thêm ít rau dại. A Dật không chê, cầm bát lên ăn từng muỗng, động tác vẫn giữ vẻ lễ độ, dù là ăn cháo loãng cũng giống như đang thưởng thức sơn hào hải vị. Tôi ngồi đối diện, lén nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ: Người này, chắc chắn không đơn giản.

Sau bữa ăn, tôi định ra ngoài kiếm ít củi. Vừa mở cửa, đã thấy Thúy Nga đứng ngoài sân, tay cầm một giỏ rau, nhìn tôi bằng ánh mắt châm chọc.

"Ôi, Tiểu Thảo, dậy sớm thế? Tên què đó thế nào? Có giúp được gì cho ngươi không?" Cô ta cười nhạt, "Nếu hắn không làm được gì, ngươi cũng đừng trách ta. Ai bảo nhà ngươi nghèo, lại không có gì để hối lộ, đành phải nhận phần thừa thãi thôi."

Tay tôi nắm chặt thành cửa, cố nén giận: "Đa tạ Trưởng thôn quan tâm, A Dật... hắn rất tốt."

"Tốt?" Thúy Nga cười khẩy, "Hy vọng là vậy. Đừng để vài hôm nữa lại đến xin ta đổi người." Nói rồi, cô ta quăng giỏ rau xuống đất trước mặt tôi, "Cầm lấy, coi như ta thương hại ngươi."

Nhìn bóng lưng Thúy Nga kiêu ngạo rời đi, tôi cúi xuống nhặt giỏ rau, trong lòng đầy uất ức nhưng không thể làm gì. Khi quay lại, tôi thấy A Dật đã đứng dậy, dựa vào cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo Thúy Nga. Thấy tôi quay đầu, ánh mắt anh mới dần dịu lại.

"Người đó, thường xuyên ức hiếp ngươi?" Anh đột nhiên lên tiếng.

Tôi giật mình, gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Cũng không sao, quen rồi." Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này, đổi đề tài, "Chân của ngươi... có cần tìm lang y xem một chút không?"

A Dật khẽ lắc đầu: "Không cần. Chỉ là bị thương, khó lành trong thời gian ngắn." Dừng một chút, anh nói thêm, "Những việc nặng, ta vẫn có thể làm được một ít."

Kể từ đó, A Dật ở lại căn nhà tranh của tôi. Chân anh tuy không tiện, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn, trí óc càng minh mẫn. Anh dạy tôi cách đan lưới bắt cá tinh xảo hơn, chỉ cho tôi nhận biết những loại rau dại có thể ăn được và có giá trị, thậm chí còn vẽ cho tôi một bản đồ, chỉ ra vài chỗ trong rừng có thể đặt bẫy thú nhỏ.

Cuộc sống của tôi dần dần có chút cải thiện, ít nhất cũng không còn đói đến mức hoa mắt. Có đôi khi, tôi ngồi ở bậc cửa nhặt rau, nhìn anh ngồi dưới gốc cây đào trước sân, dùng dao khắc những mảnh gỗ nhỏ, không biết đang khắc cái gì, dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá in bóng lên người anh, bình yên đến lạ. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, giống như có một đóa hoa nhỏ đang hé nở.

Một ngày nọ, tôi mang theo mấy quả trứng gà vừa nhặt được định đem ra chợ đổi lấy ít dầu muối, vừa ra đến cổng làng đã bị Thúy Nga chặn lại. Mấy cô gái theo hầu cô ta vây quanh tôi, giật lấy giỏ trứng, còn đẩy tôi ngã xuống đất.

"Tiểu Thảo, nhà ngươi có nhiều thứ ngon thế nhỉ? Còn giấu bao nhiêu nữa, lấy ra hết đi!" Thúy Nga nhìn tay áo của tôi, vừa mới được A Dật sửa lại cho gọn gàng hơn, ánh mắt càng thêm ghen tức.

"Đây là trứng gà nhà ta, ta phải đổi lấy dầu muối." Tôi cố gắng đứng dậy, giải thích.

"Dầu muối?" Thúy Nga cười lạnh, "Một kẻ như ngươi, ăn thứ đó làm gì? Cho ngươi cũng phí!" Nói rồi, cô ta giơ chân lên, định giẫm lên số trứng trên đất.

"Động vào thử xem!"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. A Dật không biết từ lúc nào đã xuất hiện, chống gậy đứng cách đó không xa. Ánh mắt anh như dao, lạnh lùng quét qua Thúy Nga, khiến cô ta không tự chủ được mà lui lại một bước.

"A... A Dật?" Thúy Nga ổn định tâm thần, cố tỏ ra bình tĩnh, "Ngươi là tù binh, dám đe dọa ta?"

A Dật khó nhọc bước tới, đỡ tôi dậy, sau đó nhìn thẳng vào Thúy Nga, giọng nói không chút run sợ: "Theo luật của triều đình, tù binh sau khi được chia, thuộc quyền sở hữu của chủ nhân. Ngươi hủy hoại tài sản của chủ nhân ta, chẳng khác nào coi thường pháp luật của triều đình. Ta nghe nói quan huyện sắp đến tuần tra, không biết ngài ấy biết được chuyện Trưởng thôn tùy tiện cướp đoạt tài sản của dân làng, sẽ nghĩ sao?"

Lời nói của anh rành rọt, khí thế áp đảo. Thúy Nga nghe nói đến quan huyện, sắc mặt hơi đổi, dù trong lòng không cam tâm, nhưng cũng biết A Dật nói không sai. Cô ta hậm hực nhìn chúng tôi một lượt, rồi quay người bỏ đi, mấy cô gái kia vội vàng đi theo.

Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, rồi lại nhìn A Dật bên cạnh, trong lòng dâng lên một luồng khí ấm chưa từng có. Đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ tôi.

"Đi về nhà thôi." A Dật cúi xuống nhặt những quả trứng chưa vỡ, giọng nói dịu dàng hơn.

"Ừ." Tôi gật đầu, mắt hơi cay.

Trên đường về, tôi lén nhìn gương mặt điềm tĩnh của anh, trong lòng tràn ngập sự tò mò và cảm kích. Người này, rốt cuộc là ai? Sao lại có khí chất và trí tuệ như vậy?

Buổi tối hôm đó, dưới ánh đèn dầu, tôi thấy trên cổ tay A Dật khi xắn tay áo lên có một vết sẹo dài, trông rất mới. Tâm trí tôi chợt lóe lên ánh mắt lạnh lùng và uy nghiêm của anh khi đối mặt với Thúy Nga ban ngày, cùng với cái tên "A Dật" nghe thật kiêu kỳ...

Tim tôi đập mạnh, một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên: Phải chăng... anh ta không phải là một tên lính bình thường?

Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị tôi dập tắt ngay. Làm sao có thể? Thái tử đương triều, sao có thể trở thành tù binh, lại bị giam cầm ở nơi thôn dã hẻo lánh này?

Tôi lặng lẽ nhìn anh dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú ấy giờ đã đầy vẻ bình thản, đang cẩn thận sửa lại cái cần câu cho tôi. Có lẽ... chỉ là tôi đa nghi mà thôi. Dù anh là ai, thì bây giờ, anh cũng chỉ là A Dật, người đang cùng tôi nương tựa vào nhau trong căn nhà tranh này.

Gió đông thổi qua khe cửa, thổi tắt ngọn đèn dầu. Trong bóng tối, tôi nghe thấy hơi thở đều đặn của anh. Cảm giác này, thật khiến người ta yên lòng.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt