Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Cành Vàng Chim Đỗ > Chương 2: Vườn cũ mầm xanh

Cành Vàng Chim Đỗ

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 391

Chương 2: Vườn cũ mầm xanh

Mùa xuân năm ấy đến sớm hơn mọi năm. Những cánh hoa đào trước sân chưa kịp rụng hết đã điểm thêm những nụ xanh non. Gió đông lạnh giá nhường chỗ cho những làn gió nam ấm áp, mang theo hơi thở của đất và mùi cỏ non.

Sáng sớm hôm đó, tôi thức dậy và bắt gặp cảnh tượng A Dật đang đứng dưới gốc cây đào, tay cầm một nhánh cây khô, vẽ lên đất những đường nét kỳ lạ. Dưới ánh nắng ban mai, bóng anh in lên nền đất ẩm ướt, thoáng chút gì đó uy nghi dù thân hình vẫn hơi khập khiễng.

"Đây là... bản đồ thủy lợi?" Tôi hỏi sau khi quan sát một lúc.

A Dật ngẩng lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười gật đầu. Đó là nụ cười hiếm hoi của anh, khiến khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên ấm áp lạ thường. "Ngươi cũng biết xem bản đồ?"

"Cha ta trước kia từng làm thợ xây dựng thủy lợi trong làng." Tôi giải thích, chỉ vào những đường nét trên đất, "Chỗ này là con kênh chính của làng ta, nhưng từ lâu đã bị cát bồi lấp. Còn chỗ này..."

"Là một nhánh kênh cũ." A Dật tiếp lời, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng, "Nếu đào thông lại, có thể dẫn nước về cánh đồng phía tây, nơi đất đai màu mỡ nhưng nhiều năm không canh tác được vì thiếu nước."

Tôi nhìn anh, trong lòng dâng lên một niềm vui kỳ lạ. "Nhưng đào kênh cần rất nhiều nhân lực, làng ta bây giờ..."

"Không cần đào mới hoàn toàn." A Dật cắt ngang, dùng cành cây chỉ vào một đường cong trên bản đồ, "Chỉ cần dọn sạch đoạn này dài khoảng ba trượng, nước sẽ tự chảy về. Ta đã quan sát địa hình, việc này mười người làm trong nửa ngày là xong."

Lời nói của anh đầy tự tin, khiến tôi không khỏi tin tưởng. Nhưng rồi tôi lại chùng xuống: "Trưởng thôn và mọi người sẽ không nghe theo kế hoạch của chúng ta đâu."

A Dật nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm tư của tôi. "Vậy thì để họ tự nguyện hợp tác."

Buổi trưa hôm đó, A Dật nhờ tôi mời mấy người góa phụ nghèo nhất làng đến nhà. Trong số họ có Liên Nương, người phụ nữ có chồng và hai con trai đều chết trong chiến tranh, giờ phải một mình nuôi ba đứa cháu nhỏ.

"Tiểu Thảo, có việc gì thế?" Liên Nương hỏi với vẻ mặt mệt mỏi.

Tôi đưa mắt nhìn A Dật. Anh bước ra, giọng nói điềm tĩnh: "Ta có cách để mọi người có thêm đất canh tác, nhưng cần sự giúp đỡ của mọi người."

Mấy người phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt hoài nghi. A Dật không nói nhiều, dẫn họ ra cánh đồng phía tây - nơi đất đai phì nhiêu nhưng hoang hóa nhiều năm vì không có nước tưới.

"Sau trận mưa đêm qua, ta đã ra đây xem xét." A Dật chỉ về phía một vùng đất thấp, nơi nước mưa đọng lại thành vũng, "Nếu đào thông con kênh cũ, toàn bộ cánh đồng này sẽ có nước. Mỗi nhà có thể nhận thêm ít nhất một mẫu đất."

"Nhưng chúng ta đâu đủ sức đào kênh?" Một phụ nữ trung niên tên Vân thở dài.

"Chỉ cần mười người, nửa ngày." A Dật nói, giọng kiên định, "Ta đã tính toán kỹ. Và ta sẽ cùng làm."

Sự tự tin của A Dật cuối cùng cũng thuyết phục được mọi người. Sáng hôm sau, chúng tôi tập trung tại đoạn kênh cũ. A Dật dù chân đau vẫn xuống đất cùng đào bới, động tác tuy chậm nhưng chính xác. Anh chỉ cho mọi người cách đào có hiệu quả nhất, cách dùng đòn bẩy để di chuyển những tảng đá lớn.

Giữa lúc mọi người đang hăng say làm việc, Thúy Nga xuất hiện với vài người theo hầu. Cô ta nhìn cảnh tượng trước mắt, môi mím chặt.

"Các người đang làm gì ở đây? Dám tự ý đào đất công?" Thúy Nga quát.

Liên Nương run run định lên tiếng, nhưng A Dật đã bước tới trước. "Chúng tôi đang khôi phục lại kênh dẫn nước cho làng. Việc này có lợi cho tất cả mọi người."

"Lợi ích gì?" Thúy Nga cười lạnh, "Khu đất này vốn dĩ không canh tác được, các người đang phá hoại đất đai của làng!"

"Không phải." A Dật bình tĩnh đáp, "Theo sổ sách địa chính của làng, khu đất này trước đây vẫn được tính thuế, nhưng vì không canh tác được nên dân làng phải gánh thêm thuế cho những khu đất khác. Nếu khai khẩn lại được, không những tăng thêm thu nhập cho dân làng, mà còn giảm bớt gánh nặng thuế má."

Lời nói của A Dật khiến Thúy Nga sững sờ. Rõ ràng cô ta không ngờ một tù binh lại hiểu rõ tình hình thuế má của làng đến vậy.

Nhưng trước mặt mọi người, Thúy Nga không dễ dàng thua cuộc. "Được, ta cho các người thử. Nhưng nếu không thành công, tất cả các người sẽ phải chịu phạt!"

Ba ngày sau, sau một trận mưa lớn, điều kỳ diệu đã xảy ra. Nước từ con kênh vừa được khơi thông chảy ào ạt về cánh đồng phía tây. Chỉ trong một buổi sáng, cả cánh đồng khô cằn đã được tưới mát.

Niềm vui lan tỏa khắp làng. Những người phụ nữ nghèo nhất giờ đây có thêm đất canh tác. Họ không còn nhìn A Dật bằng ánh mắt kỳ thị hay thương hại nữa.

Nhưng thành công này dường như chỉ khiến Thúy Nga thêm phần tức giận. Một buổi chiều, khi tôi đang thu hoạch rau trong vườn, cô ta xuất hiện với vẻ mặt âm mưu.

"Tiểu Thảo, ngươi có biết người đàn ông của ngươi là ai không?" Thúy Nga hỏi với giọng điệu mỉa mai.

Tôi giật mình, nhưng cố giữ bình tĩnh: "Anh ấy là A Dật."

Thúy Nga cười khẩy: "A Dật? Đó chỉ là cái tên giả! Ta đã cho người điều tra, trong danh sách tù binh không có ai tên như vậy. Và..." cô ta hạ giọng, "trên người hắn có mang theo một vật mà tù binh bình thường không thể có."

Tim tôi đập loạn nhịp, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường: "Trưởng thôn nói gì tôi không hiểu."

"Không hiểu?" Thúy Nga tiến lại gần, ánh mắt sắc lẹm, "Đợi đó, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy. Khi đó, không chỉ hắn, mà cả ngươi cũng sẽ bị liên lụy!"

Sau khi Thúy Nga bỏ đi, tôi đứng đó rất lâu không cử động. Những nghi ngờ trước đây lại ùa về. Tối đó, khi A Dật trở về sau một ngày giúp dân làng sửa lại mái nhà, tôi quyết định phải hỏi rõ.

"Anh... thực sự là ai?" Tôi hỏi thẳng khi chúng tôi đang ngồi ăn cơm tối.

A Dật dừng đũa, ánh mắt phức tạp. Căn phòng nhỏ chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa.

"Tiểu Thảo," sau một hồi lâu, anh mới lên tiếng, giọng trầm thấp, "có những chuyện, biết càng ít càng an toàn."

"Nhưng tôi có quyền được biết sự thật." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, "Thúy Nga đang tìm cách hại anh. Nếu tôi không biết gì, tôi không thể bảo vệ anh, cũng không thể bảo vệ chính mình."

A Dật nhìn tôi chăm chú, như muốn đọc thấy điều gì đó trong đáy mắt tôi. Rồi anh thở dài, đứng dậy đi đến góc phòng, lấy ra một vật được giấu kỹ dưới lớp rơm.

Đó là một con dấu ngọc, dưới ánh đèn dầu leo lét vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp. Trên đó khắc một hình rồng uốn lượn - biểu tượng chỉ dành cho hoàng tộc.

"Ta là Triệu Kỳ Dật." Anh nói, giọng nặng trĩu, "Thái tử của Đại Triệu."

Căn phòng như vỡ ra trong im lặng. Tôi ngồi đó, tay chân bủn rủn, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Thái tử? Người đàn ông mà tôi đã cùng chung sống suốt mấy tháng qua, người đã cùng tôi đào đất, trồng rau, chịu đựng sự khinh miệt của thiên hạ, lại là thái tử của vương triều?

"Vậy... vậy tại sao..." Tôi lắp bắp.

"Vương thúc ta tạo phản." Giọng A Dật - không, phải là Triệu Kỳ Dật - trở nên lạnh lùng, "Trong lúc hỗn chiến, ta bị thương và bị bắt làm tù binh. Quân của hắn muốn giết ta, nhưng một viên tướng trung thành đã giúp ta đánh tráo thân phận, đưa ta vào danh sách tù binh thông thường."

Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: "Tiểu Thảo, giờ đây ngươi đã biết sự thật. Nếu ngươi sợ bị liên lụy, ta có thể rời đi."

Tôi im lặng hồi lâu, trong lòng hỗn loạn vô cùng. Nhưng rồi tôi nhớ đến những ngày tháng qua, con người thật của anh, không phải là một thái tử xa cách, mà là A Dật đã cùng tôi vượt qua khó khăn.

"Đây vẫn là nhà của anh." Cuối cùng, tôi nói, giọng nhỏ nhưng kiên định, "Dù anh là ai."

Ánh mắt Kỳ Dật như bừng sáng. Anh nắm chặt tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang khiến tim tôi đập rộn ràng.

Từ đó, giữa chúng tôi không còn khoảng cách. Trong những tháng ngày tiếp theo, Kỳ Dật không chỉ giúp dân làng cải thiện cuộc sống, mà còn âm thầm tìm cách liên lạc với những người trung thành còn sót lại.

Một buổi chiều, khi chúng tôi đang thu hoạch lúa trên cánh đồng mới, có một người lạ mặt đến làng. Dưới vẻ ngoài của một thương nhân, đôi mắt tinh anh và cử chỉ lễ phép với Kỳ Dật đã tố cáo thân phận thật của hắn.

"Bẩm... chủ nhân," người đó nói khẽ sau khi đảo mắt nhìn xung quanh, "mọi thứ đã sẵn sàng."

Kỳ Dật gật đầu, ánh mắt kiên định. Khi quay sang nhìn tôi, trong mắt anh lóe lên một tia lưu luyến khó tả.

"Tiểu Thảo," anh nắm lấy tay tôi, "sắp có biến. Nhưng dù chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng mọi thứ ta làm, đều là để có thể chính danh bảo vệ những gì trân quý nhất."

Tôi siết chặt tay anh, không nói nên lời. Trong lòng tôi biết, gió đã nổi lên, và cuộc sống bình yên của chúng tôi sắp kết thúc.

Và quả thực, chỉ ba ngày sau, một đội quân triều đình đã tiến vào làng Vân Thôn, dưới sự dẫn đường của Thúy Nga với vẻ mặt đắc ý.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt