Đội quân triều đình tiến vào làng Vân Thôn trong một buổi sáng đầy sương mù. Áo giáp họ lấp lánh dưới ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua màn sương, tiếng bước chân vang lên đều đặn như trống trận. Thúy Nga đi đầu, khuôn mặt đắc ý không giấu giếm, chiếc áo lụa xanh của cô ta như muốn cạnh tranh với màu sắc của bình minh.
"Bắt lấy hắn!" Thúy Nga chỉ thẳng vào căn nhà tranh của chúng tôi, giọng nói the thé chói tai, "Kẻ phản nghịch đang trốn ở đây!"
Dân làng từ các ngõ nhỏ kéo ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía chúng tôi. Tôi đứng trước cửa, tay nắm chặt thành cửa, cố giữ vững tâm thần. Kỳ Dật bước ra từ trong nhà, dáng vẻ bình thản, trên mặt không một chút kinh hãi.
Viên đội trưởng đội quân, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc bén, tiến lên một bước. Nhưng thay vì ra lệnh bắt giữ, hắn ta lại cúi đầu hành lễ: "Bẩm Điện hạ, thần đến đón Điện hạ hồi cung."
Cả làng vỡ òa trong tiếng xì xào bàn tán. Thúy Nga sửng sốt, mặt mày biến sắc: "Đại nhân, ngài nhầm rồi! Hắn là tên tù binh phản nghịch..."
"Im miệng!" Viên đội trưởng quát, ánh mắt lạnh lùng, "Đây là Thái tử điện hạ, sao ngươi dám thất lễ!"
Thúy Nga như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ, không dám tin vào những gì đang nghe thấy.
Kỳ Dật bước lên trước, ánh mắt lạnh nhìn Thúy Nga: "Trưởng thôn, ta nên cảm ơn ngươi đã giúp ta liên lạc với thuộc hạ."
Lúc này, tôi mới hiểu ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Kỳ Dật. Chính sự tố cáo của Thúy Nga đã trở thành tín hiệu để những người trung thành của anh tìm đến.
Kỳ Dật quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu lại: "Tiểu Thảo, cùng ta trở về cung."
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi cùng Kỳ Dật lên kiệu. Khi kiệu đi qua chỗ Thúy Nga, tôi thấy cô ta đã ngồi phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt, ánh mắt thất thần.
Trên đường trở về kinh thành, Kỳ Dật kể cho tôi nghe toàn bộ sự thật. Sau khi Vương gia tạo phản, hoàng đế bị thương nặng, triều đình rơi vào hỗn loạn. May mắn thay, một số trung thần đã âm thầm chuẩn bị lực lượng, chờ đợi thời cơ phản công. Việc Thúy Nga tố cáo với quan huyện đã vô tình tiết lộ thông tin về Kỳ Dật, khiến những người trung thành nhanh chóng tìm đến.
"Vậy bây giờ trong cung tình hình thế nào?" Tôi lo lắng hỏi.
Kỳ Dật nắm chặt tay tôi: "Vương thúc ta đang nắm giữ đại quân, nhưng danh chính ngôn thuận vẫn thuộc về ta. Chỉ cần ta trở về, các lực lượng trung thành sẽ lập tức hưởng ứng."
Kinh thành hiện ra trước mắt với những bức tường thành cao vút, tháp canh sừng sững. Cửa thành mở rộng, hàng trăm quan viên áo mũ chỉnh tề đứng chờ sẵn. Khi kiệu của chúng tôi đi qua, mọi người đồng loạt quỳ xuống: "Nghênh tiếp Thái tử điện hạ hồi cung!"
Trong điện, hoàng đế đang nằm trên long sàng, sắc mặt tái nhợt. Khi thấy Kỳ Dật, đôi mắt ngài sáng lên: "Hoàng nhi, con đã trở về rồi..."
"Phụ hoàng, nhi thần tội đáng muôn chết." Kỳ Dật quỳ xuống bên giường.
Hoàng đế gượng dậy, vỗ nhẹ vào vai anh: "Không, con không có tội. Chính ta mới là người đã xem nhẹ âm mưu của Vương gia."
Buổi tối hôm đó, trong một điện nhỏ, Kỳ Dật triệu tập những trung thần còn sót lại. Ánh đèn nến lung linh, chiếu rõ những khuôn mặt căng thẳng.
"Bẩm Điện hạ, Vương gia đã chiếm giữ ba vùng trọng yếu, nắm trong tay 20 vạn đại quân." Một lão thần tâu.
"Một tướng lĩnh trung thành báo, hắn đang chuẩn bị tiến về kinh thành." Một vị tướng khác nói.
Kỳ Dật ngồi trên chủ vị, ánh mắt kiên định: "Vậy chúng ta phải hành động trước."
Kế hoạch được vạch ra nhanh chóng. Nhờ vào những hiểu biết về địa hình và chiến thuật từ những ngày tháng ở thôn dã, Kỳ Dật đã đề ra một loạt biện pháp đối phó. Anh phân tích điểm yếu của quân địch, chỉ ra những nơi phòng thủ sơ hở.
"Điện hạ, thật không ngờ ngài lại am hiểu tình hình quân sự đến vậy." Một vị lão tướng kinh ngạc.
Kỳ Dật mỉm cười nhìn tôi: "Những ngày ở thôn dã đã dạy cho ta nhiều điều."
Trong khi Kỳ Dật bận rộn với việc triều chính, tôi được an trí tại một cung điện nhỏ. Tuy được hầu hạ chu đáo, tôi vẫn cảm thấy lạc lõng giữa chốn cung đình xa hoa. Những ngày tháng ở làng Vân Thôn bỗng trở nên xa xôi.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi thêu trong vườn thượng uyển, một thị nữ đến báo: "Bẩm nương nương, có một vị phu nhân muốn yết kiến."
Đó là mẹ của Thúy Nga, phu nhân họ Lý. Bà ta đến với khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
"Thần thiếp xin thay mặt tiểu nữ xin lỗi nương nương." Bà ta quỳ xuống, giọng run rẩy.
Tôi vội đỡ bà dậy: "Phu nhân không cần như vậy."
"Thần thiếp nghe nói nương nương từng sống ở thôn dã, hẳn là hiểu được..." bà ta ngập ngừng, "hiểu được cuộc sống khó khăn của chúng tôi. Xin nương nương rộng lượng tha thứ cho tiểu nữ."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bà, tôi chợt nhớ đến những ngày tháng khó khăn ở làng Vân Thôn. Dù Thúy Nga đã từng hãm hại tôi, nhưng giờ đây, tôi không muốn trả thù.
"Phu nhân yên tâm." Tôi nói, "Chuyện cũ coi như đã qua."
Khi kể lại chuyện này với Kỳ Dật, anh âu yếm nắm tay tôi: "Tiểu Thảo, tấm lòng nhân hậu của nàng khiến ta cảm động."
Nhưng hòa bình không kéo dài lâu. Một tháng sau, tin khẩn cấp truyền về: Vương gia đã phát động tấn công, đại quân đang tiến về kinh thành.
Trong điện, không khí căng thẳng. Các đại thần bàn luận xôn xao, một số chủ hòa, một số chủ chiến.
Kỳ Dật đứng dậy, giọng nói vang vọng khắp đại điện: "Quốc gia lâm nguy, ta thân là thái tử, không thể đứng nhìn giang sơn rơi vào tay nghịch tặc. Ta sẽ thân chinh ra trận!"
Lời vừa dứt, cả điện im phăng phắc. Rồi những tiếng ủng hộ vang lên.
Đêm đó, Kỳ Dật đến tìm tôi trong cung. Ánh trăng rọi qua cửa sổ, in bóng anh dài trên sàn.
"Tiểu Thảo, ta phải ra trận." Anh nói, giọng trầm thấp.
Tôi biết không thể ngăn cản anh, chỉ có thể nắm chặt tay anh: "Nhất định phải bình an trở về."
Anh ôm chặt tôi: "Ta hứa."
Sáng hôm sau, Kỳ Dật thân chinh, mặc áo giáp sáng loáng, uy phong lẫm liệt. Tôi đứng trên thành lầu, nhìn theo bóng anh dần khuất xa.
Những ngày tiếp theo, tin tức từ chiến trường liên tục truyền về. Kỳ Dật dẫn quân chặn đánh quân địch ở một thung lũng hẹp, lợi dụng địa hình để bù đắp cho sự chênh lệch về quân số. Những kinh nghiệm sống ở thôn dã đã giúp anh đề ra những chiến thuật độc đáo.
Nhưng chiến sự vẫn vô cùng ác liệt. Một tháng sau, tin tức báo về khiến cả kinh thành chấn động: Kỳ Dật bị thương nặng!
Tôi nghe tin, tim như ngừng đập. Không chần chừ, tôi lập tức xin phép hoàng đế được ra chiến trường.
"Người là nữ tử, ra chiến trường nguy hiểm lắm." Hoàng đế lo lắng.
"Thần thiếp từng sống ở thôn dã, quen với việc vất vả." Tôi kiên quyết nói, "Hơn nữa, thần thiếp hiểu rõ những phương thuốc dân gian, có thể giúp đỡ thương binh."
Cuối cùng, hoàng đế đồng ý. Tôi dẫn theo một đoàn ngự y và thuốc men, lên đường đến chiến trường.
Khi đến doanh trại, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sửng sốt. Khắp nơi là thương binh, tiếng rên la vang lên não lòng. Kỳ Dật đang nằm trong trướng, sắc mặt trắng bệch, nhưng khi thấy tôi, đôi mắt anh sáng lên.
"Sao nàng lại đến đây?" Anh ngạc nhiên.
Tôi không nói gì, lập tức bắt tay vào chăm sóc vết thương cho anh. Những kinh nghiệm hái thuốc ở núi rừng đã giúp tôi nhận ra một số loại thảo dược quý hiếm xung quanh doanh trại.
Không chỉ chăm sóc cho Kỳ Dật, tôi còn cùng các ngự y chữa trị cho những thương binh khác. Những phương pháp dân gian đơn giản nhưng hiệu quả của tôi đã cứu sống nhiều binh sĩ.
Một tối, khi tôi đang thay băng cho Kỳ Dật, anh đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Tiểu Thảo, nhờ có nàng, ta mới hiểu được ý nghĩa thực sự của việc trị quốc. Không phải là quyền lực, mà là sự chăm lo cho dân chúng."
Chiến sự kéo dài thêm hai tháng nữa. Với sự chỉ huy tài tình của Kỳ Dật và sự hỗ trợ hậu cần hiệu quả, quân triều đình dần dần giành lại thế chủ động.
Trận quyết định cuối cùng diễn ra tại một cánh đồng rộng. Kỳ Dật thân dẫn kỵ binh, đột phá vào trung tâm quân địch. Từ trên đồi cao nhìn xuống, tôi thấy rõ bóng anh giữa làn khói lửa, uy phong lẫm liệt.
Khi tin thắng trận truyền về, cả doanh trại vỡ òa trong niềm vui chiến thắng. Vương gia bị bắt sống, cuộc phản loạn kết thúc.
Trên đường trở về kinh thành, Kỳ Dật nắm tay tôi: "Tiểu Thảo, nàng không chỉ cứu mạng ta, mà còn giúp ta giành lại giang sơn."
Tôi mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Nhưng tôi không ngờ rằng, thử thách lớn nhất với tôi lại đang chờ đợi ở kinh thành.
Khi chúng tôi trở về, hoàng đế đã yếu lắm. Trước sự chứng kiến của bá quan văn võ, ngài tuyên bố nhường ngôi cho Kỳ Dật.
Lễ đăng cơ được cử hành long trọng. Kỳ Dật trở thành tân hoàng đế của Đại Triệu.
Và tôi, một cô gái thôn dã, được phong làm hoàng hậu.
Tin tức này gây chấn động cả triều đình. Nhiều đại thần phản đối, cho rằng tôi không xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu.
"Bệ hạ, hoàng hậu cần xuất thân cao quý, am hiểu lễ nghi." Một lão thần dâng sớ.
Kỳ Dật kiên quyết bác bỏ: "Hoàng hậu đã chứng minh được trí tuệ và đức hạnh của mình. Không ai xứng đáng hơn nàng."
Nhưng áp lực ngày càng lớn. Những ngày tiếp theo, tôi phải đối mặt với vô số khó khăn. Từ cách đi đứng, ăn nói, đến việc quản lý hậu cung, tất cả đều là thử thách.
Một buổi sáng, khi tôi đang học lễ nghi với cung nữ, một thái giáp đến báo: "Bẩm hoàng hậu, có tiểu thư họ Lý - con gái của Thừa tướng, cầu kiến."
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều, nhưng trong mắt ẩn chứa sự khinh miệt.
"Thần nữ xin thỉnh an hoàng hậu." Cô ta cúi chào, nhưng giọng điệu đầy mỉa mai.
Tôi bình tĩnh đáp lễ: "Tiểu thư không cần khách sáo."
"Thần nữ nghe nói hoàng hậu từng sống ở thôn dã," cô ta nói, "hẳn là rất am hiểu... nông sự?"
Những cung nữ xung quanh nhịn cười. Tôi mỉm cười: "Đúng vậy. Chính những trải nghiệm đó đã dạy cho ta biết quý trọng từng hạt gạo, thương cảm cho nỗi khổ của dân chúng."
Lời nói của tôi khiến khuôn mặt tiểu thư họ Lý biến sắc. Cô ta không ngờ tôi lại tự tin đến vậy.
Sau khi cô ta rời đi, cung nữ trưởng lo lắng nói: "Hoàng hậu, tiểu thư họ Lý là người được nhiều đại thần ủng hộ để trở thành hoàng hậu."
Tôi thở dài. Tôi hiểu rằng, cuộc chiến trong hậu cung mới chỉ vừa bắt đầu. Và lần này, tôi không thể dựa vào sự bảo vệ của Kỳ Dật, mà phải tự mình đối mặt.
Đêm đó, khi Kỳ Dật đến thăm tôi, tôi hỏi anh: "Phải chăng thần thiếp thực sự không xứng với ngôi vị hoàng hậu?"
Anh âu yếm nhìn tôi: "Trong mắt ta, không ai xứng đáng hơn nàng. Nàng nhân hậu, thông minh, và can đảm. Chính những phẩm chất ấy mới là thứ một hoàng hậu cần có."
Lời nói của anh khiến tôi thêm kiên định. Tôi biết, dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng phải học cách trở thành một hoàng hậu thực sự, không chỉ vì bản thân, mà còn vì Kỳ Dật, vì đất nước mà anh đang cai quản.
Và rồi, thử thách lớn nhất đã đến. Một buổi sáng, khi tôi đang tham dự buổi thiết triều cùng Kỳ Dật, một đại thần đột nhiên quỳ xuống:
"Bẩm bệ hạ, thần nghe nói hoàng hậu xuất thân hàn vi, lại từng... từng sống chung với nam nhân trước khi nhập cung!"
Cả điện đột nhiên im phăng phắc. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.    
    Cành Vàng Chim Đỗ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 387
 
