Sau khi về nước, phòng của tôi đã bị học sinh được tài trợ chiếm mất.
Tôi vừa về đến nhà, cô ta đã vội vàng đặt quy tắc cho tôi:
“Tôi là học sinh giỏi được bố chị đặc biệt bồi dưỡng, các môn học đều đạt điểm tối đa, bố chị bảo tôi phải kèm cặp chị nhiều hơn. Vậy nên từ nay về sau chị phải tuân thủ các quy tắc của tôi, nếu không thì tự gánh hậu quả!”
“Năm nay tôi thi đại học, buổi tối phải về nhà tự học nên sau tám giờ tối, cấm chị đi đi lại lại bên ngoài.”
“Cấm sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào trong nhà, bình thường tôi phải học online, chị mà dùng điện thoại lên mạng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ mạng của tôi.”
“Thú cưng phát ra tiếng ồn lớn hơn con người rất nhiều, vậy nên nhà chúng ta cấm nuôi thú cưng, nếu chị nuôi thú cưng thì phải tìm cách xử lý ngay!”
“Nói chuyện không được vượt quá 15 decibel, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi.”
“Gặp tôi thì phải cúi chào, như vậy mới có thể giúp tôi giữ được tâm trạng vui vẻ.”
“Để sửa thói quen tiêu xài hoang phí của chị ở nước ngoài, tiền tiêu vặt một tháng không được vượt quá 1000 tệ.”
“Nếu không thực hiện được những quy tắc trên, phạt 300 tệ.”
Mới có mấy năm tôi không về nước thôi, cô ta thực sự coi mình là đại tiểu thư rồi.
01
Nói một mạch hết mấy cái quy tắc này, Lâm Nguyệt nghiêm nghị nhìn tôi: “Tôi là học sinh giỏi nhất trong cái nhà này, bây giờ đang là giai đoạn mấu chốt để ôn thi cuối cấp, mỗi phút mỗi giây của tôi đều rất quan trọng, tôi không muốn trong nhà có bất kỳ tiếng ồn nào ảnh hưởng đến việc học của tôi.”
“Thành tích các môn học của tôi ở cấp ba đều rất xuất sắc, nếu cứ phát huy ổn định như vậy thì tôi sẽ đỗ vào một trường đại học tốt.”
“Bố của chị đã bỏ tiền ra để bồi dưỡng tôi, còn đón tôi đến đây để chuyên tâm ôn thi, vậy nên tôi cũng không thể phụ lại sự kỳ vọng của chú ấy, phải làm gương cho chị. Sau này, chị phải tuân thủ các quy tắc tôi đã đặt ra.”
Đây là học sinh mà bố tôi tài trợ.
Bố tôi đã tài trợ cho cô ta đến thành phố lớn để nhận được nền giáo giục tốt hơn.
Năm lớp 10, Lâm Nguyệt gọi điện cho bố tôi khóc lóc kể khổ, nói cô ta bị cô lập trong ký túc xá.
Vì thương cảm, bố tôi đã đón cô ta về sống trong biệt thự nhà tôi, ông cũng đã gọi video báo cho tôi biết chuyện này.
Cô ta cũng không xem mình là người ngoài, vừa đến nhà tôi đã ngồi ngay xuống ghế sofa, rồi sai người giúp việc nhà tôi làm cái này, làm cái kia.
Cô ta rất dẻo miệng, luôn nói mấy lời dễ nghe để dỗ bố tôi vui vẻ, tôi nghĩ nếu cô ta làm bố tôi vui thì cũng không cần phải để ý làm gì, nên chỉ dặn qua loa vài câu bảo cô ta không được vào phòng tôi rồi không quan tâm nữa.
Lúc tôi vừa về nước, bố còn dặn tôi phải quan tâm đến cô bé sắp thi đại học này nhiều hơn.
Người nhà tôi đều rất quan tâm đến cô ta, bình thường nếu có khó khăn gì trong sinh hoạt cũng sẽ giúp đỡ.
Nhưng lâu dần, cô ta lại xem tất cả những việc đó là điều hiển nhiên.
Đặc biệt là dạo gần đây mẹ tôi mê du lịch, bố tôi bận đàm phán một dự án lớn, cả hai hiếm khi ở nhà, vì vậy cô ta lại càng không coi ai ra gì.
Tôi nghe nói từ sau khi Lâm Nguyệt đến đây, bố tôi liên tục cho người này người kia nghỉ việc.
Lâm Nguyệt nói nửa đêm quản gia chạy vào phòng của cô ta, bố tôi lập tức đổi quản gia mới.
Lâm Nguyệt nói lúc lái xe tài xế hay hỏi cô ta mấy vấn đề riêng tư, bố tôi lập tức đổi tài xế khác.
Lâm Nguyệt nói bảo mẫu tay chân không sạch sẽ, thích lén lút trộm đồ trong biệt thự, thế là bố tôi lập tức sa thải cô bảo mẫu đó.
Đến khi tôi về nước, những người vô cớ bị sa thải đó đều đến kể khổ với tôi.
Còn những người ở lại, buộc phải tuân theo quy tắc của cô ta.
Quần áo bẩn cô ta thay ra phải có người mang đi giặt ngay lập tức.
Tất cả người giúp việc trong nhà phải nói nhỏ đến mức sao cho cô ta không thể nghe thấy.
Lúc học bài phải có người kịp thời mang trái cây vào phòng cho cô ta, hơn nữa còn phải là hoa quả nhập khẩu đắt tiền.
Nghe nói một tháng trước khi tôi về nước, bố tôi đã mời một thợ làm bánh ngọt về nhà.
Người thợ làm bánh đó là một cô gái trẻ rất thích chưng diện, Lâm Nguyệt phát hiện cô ấy rất giỏi tạo nhiều kiểu tóc khác nhau, thế là cô ta liền ra lệnh cho người thợ làm bánh đó mỗi ngày phải đến lúc 5 giờ sáng, chải cho cô ta kiểu tóc đẹp nhất trước khi đi học, làm hại cô thợ làm bánh xinh đẹp bị hành hạ đến mức hai mắt thâm quầng.
Con trai của bảo mẫu cũng học lớp 12, vừa đẹp trai vừa học giỏi, thế là cô ta bắt cậu ấy mỗi ngày phải dành ít nhất hai tiếng để dạy kèm mình học, khiến thành tích của con trai bảo mẫu ngày càng tụt dốc.
Bây giờ tôi vừa mới về nhà, cô ta đã vội vàng đặt ra các quy tắc cho tôi.
Hơn nữa còn chiếm luôn phòng của tôi.
Ban đầu bố tôi nói rằng lúc Lâm Nguyệt mới đến đây cô ta chỉ chọn bừa một phòng dành cho khách không quá lớn, rất hiểu chuyện, ai ngờ bây giờ cô ta đã to gan đến mức dám chiếm luôn phòng ngủ của tôi.
02
Khi Lâm Nguyệt đặt ra quy tắc cho tôi, người giúp việc trong nhà không dám phản bác lại cô ta.
Xem ra trong lúc tôi không có ở nhà, cô ta thực sự đã xem mình là đại tiểu thư.
Nhìn lại phòng mình, những món đồ trang trí tinh xảo tôi từng treo trên tường đã bị cô ta gỡ xuống để lại một khoảng trống trơ trọi, thậm chí có nhiều chỗ giấy dán tường còn bị xé rách.
Những tấm poster phiên bản giới hạn trước đây tôi sưu tầm khi theo đuổi thần tượng cũng không thấy đâu, thay vào đó là một tờ lịch đếm ngược ngày đến kỳ thi đại học.
Những hộp quà bí ẩn và búp bê tôi cất trong tủ bị ném lung tung khắp nơi, giá vẽ thì chỉ còn lại một chân.
Tấm lót bàn mà bạn thân tặng cho tôi bị dính đầy mực và vụn thức ăn.
Chiếc gối ôm hình gấu tôi đặt trên bệ cửa sổ đã bị cô ta dùng làm gối tựa, tựa đến nỗi mặt gấu bị xẹp lép.
Tôi chỉ vào phòng của mình, tức đến run tay: “Tại sao cô lại ở trong phòng tôi? Lúc cô mới chuyển đến, tôi đã nói qua, ngoài việc dọn dẹp ra, không ai được phép vào đây.”
Lâm Nguyệt thoáng sững lại, hơi chột dạ trong chốc lát nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ tự nhiên như thể mình hoàn toàn có lý: “Bởi vì căn phòng này yên tĩnh nhất, rất thích hợp cho tôi ôn tập. Tôi là một học sinh sắp thi đại học còn gì, chị có biết kỳ thi này quan trọng với một đứa trẻ nghèo như tôi thế nào không? Hiện tại chính là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả bố chị cũng rất coi trọng chuyện học hành của tôi đấy. Bây giờ cả nhà phải lấy tôi làm trung tâm, tôi cần có môi trường học tập tốt nhất để nắm bắt từng giây từng phút ôn thi.”
“Còn nữa, chị nghĩ căn phòng này của chị là của chị à? Không phải cũng là do chú vất vả bỏ tiền ra mua sao. Chú ngày nào cũng cố gắng kiếm tiền để lo cho chị đi du học nước ngoài, vất vả như vậy mà chị không thấy, nhưng tôi thì đau lòng muốn chết. Hơn nữa chị ở nước ngoài tiêu nhiều tiền như vậy, bây giờ cũng đến lúc báo đáp lại bố mẹ rồi.”
“Không phải nói con cái sau khi trưởng thành rồi thì phải rời khỏi nhà, không nên tiếp tục tiêu tiền của bố mẹ nữa hay sao? Nếu chị đã về nước rồi thì nên bắt đầu thực hiện đi. Bắt đầu từ hôm nay, chị có thể tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân, cũng là để sửa thói quen tiêu xài hoang phí khi ở nước ngoài. Tôi đã tính cả rồi, mỗi tháng chị không thể tiêu quá 1000 tệ, số tiền còn lại thì đưa cho bố mẹ chị, coi như cảm ơn họ đã nuôi nấng bao năm qua. Chị cũng nên nhân cơ hội này để tự lập và dọn ra ngoài ở đi.”
Tôi lười tranh luận với cô ta, cười khẩy, nói với bảo mẫu: “Quẳng hết đồ của cô ta ra ngoài cho tôi, toàn bộ đồ trong phòng tôi cũng phải được thay mới ngay lập tức.”
Vành mắt của Lâm Nguyệt lập tức đỏ hoe: “Chị dựa vào đâu mà làm thế, đây là đồ của tôi!”
Tôi cười: “Đồ của cô, nói mà không biết ngại à. Trên người cô có thứ gì là không dùng tiền của nhà tôi mua hả.”
“Bố tôi tài trợ cho cô là vì tình nghĩa, chứ không phải trách nhiệm. Tôi mới là con gái ruột của ông ấy, cô lấy tư cách gì mà dám trèo lên đầu tôi?”
“Cô ăn ở nhà tôi, dùng đồ nhà tôi, không những không biết ơn mà còn giở trò áp đặt đạo đức. Cô đừng tưởng cô được bố tôi tài trợ thì ai cũng phải chiều chuộng cô.”
“Nếu cô thực sự thấy bố tôi vất vả kiếm tiền thì cô nên từ chối nhận tài trợ từ ông ấy. Cô nhận bớt đi một đồng, bố tôi cũng sẽ bớt vất vả hơn một chút, lẽ nào chỉ có tiền tôi tiêu mới là tiền mồ hôi nước mắt của ông ấy, còn tiền cô tiêu thì không phải sao?”
“Còn nữa, ai nói tôi trưởng thành rồi thì không thể tiêu một xu nào của gia đình. Tiền tiết kiệm hơn trăm triệu này, không cho tôi tiêu, chẳng lẽ để cô tiêu à?”
Nghe tôi nói thế, Lâm Nguyệt liền khóc như mưa: “Điều kiện nhà tôi không tốt, chưa bao giờ được ở trong một căn phòng đẹp như thế này. Chị đã sống ở đây từ nhỏ, chắc hẳn cũng đã ở chán rồi mới đúng, nếu đã như vậy, chị nhường chỗ này lại cho tôi thì có sao đâu?”
“Rõ ràng trong nhà còn nhiều phòng vậy, tại sao chị cứ phải giành căn phòng này với tôi. Dù gì chị cũng là con gái ruột của chú, sao lại bụng dạ hẹp hòi, không khoan dung rộng lượng như chú vậy chứ?”
“Bây giờ là thời điểm quan trọng của năm cuối cấp, tôi cần phải có một môi trường học tập ổn định và yên tĩnh, bây giờ chị bắt tôi dọn ra ngoài, nếu thành tích học tập của tôi tụt dốc, bị chú quở trách, thì tất cả đều là lỗi tại chị đấy.”
Tôi liếc mắt: “Tôi không nhường phòng mình cho cô thì là hẹp hòi, cô tính toán cũng giỏi thật đấy, đừng mang mấy trò ép buộc đạo đức này ra với tôi.”
“Thành tích của cô tụt dốc thì liên quan gì đến tôi, bớt chụp mũ cho tôi đi, lùi một bước mà nói cho dù cả đời này cô có thi rớt đại học, tôi cũng chẳng mất miếng thịt nào. Tóm lại là: Kệ, Mọe, Nhà, Cô.”
“Nhà tôi tài trợ ít nhiều cũng hàng trăm hàng nghìn người, người nào cũng có giáo dưỡng hơn cô. Nếu cô còn không học được cách nói chuyện cho tử tế thì đừng nói là đổi phòng, tôi còn có thể cắt luôn khoản tài trợ rồi đuổi cô ra khỏi nhà đấy.”
Nghe tôi nói muốn cắt khoản tài trợ của cô ta, Lâm Nguyệt nghiến chặt răng không nói thêm lời nào nữa, chỉ đỏ mắt nhìn bảo mẫu dọn từng món từng món của cô ta ra ngoài.
Chỉ Là Học Sinh Được Tài Trợ Lại Dám Đặt Ra Quy Tắc Cho Tôi
Tác giả: 叁竹 (Tam Trúc) | Chương: 1 | Lượt xem: 10,655