Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chỉ Là Học Sinh Được Tài Trợ Lại Dám Đặt Ra Quy Tắc Cho Tôi > Chương 2: .

Chỉ Là Học Sinh Được Tài Trợ Lại Dám Đặt Ra Quy Tắc Cho Tôi

Tác giả: 叁竹 (Tam Trúc) | Chương: 2 | Lượt xem: 10,654

Chương 2: .

Tôi tân trang lại phòng mình một lần nữa, thay đổi hẳn phong cách, xa hoa hơn trước.

Lâm Nguyệt dọn về lại căn phòng nhỏ dành cho khách mà cô ta từng ở.

Ở một thành phố nơi đất đai đắt đỏ như vàng, cô ta không cần phải trả tiền thuê mà vẫn được ở trong căn phòng như vậy, nhà họ Mục đã đối xử với cô ta quá tốt rồi.

Nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi tôi về nhà, cái tật xấu sai khiến người khác của cô ta vẫn chẳng hề thay đổi.

Sáng sớm, tôi vội đến công ty của bố nhưng lại không thấy tài xế trong nhà đâu.

Bảo mẫu nói với tôi: “Ngày nào Lâm Nguyệt cũng sai tài xế của tiểu thư đưa cô ấy đến trường, mỗi lần đi, phải dùng chiếc đắt nhất trong gara. Hơn nữa cô ấy còn đặc biệt căn dặn, xe phải đỗ ở trước cổng trường.”

Tôi tức đến bật cười.

Ai không biết còn tưởng cô ta không phải học sinh được nhà tôi tài trợ, mà là thiên kim đại tiểu thư của nhà tôi đấy.

Tôi gọi điện thoại cho tài xế, đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Tài xế liếc nhìn Lâm Nguyệt: “Tiểu thư, tôi đang đưa Lâm Nguyệt đến trường.”

Tôi: “Anh có một phút để thả cô ta xuống rồi quay về đón tôi. Nhớ cho rõ, ai mới là người trả lương cho anh.”

Tôi nghe thấy Lâm Nguyệt ở đầu dây bên kia hét lên chói tai: “Tôi là người lên xe trước, dựa vào đâu mà bắt tôi xuống? Tôi là học sinh sắp thi đại học đấy, nếu tôi bị trễ học, thành tích giảm xuống, có tin tôi sẽ bảo chú Mục sa thải anh không?”

Tài xế rất bất đắc dĩ: “Vốn dĩ đưa cô đến trường cũng không nằm trong phạm vi công việc của tôi, bây giờ tiểu thư cần dùng xe, mời cô xuống xe cho.”

Ngay trên con đường lớn đến trường, Lâm Nguyệt bị tài xế đuổi xuống xe trước mặt bao người.

Một tiếng sau, tôi trang điểm đẹp đẽ, đúng giờ có mặt tại công ty của bố.

Vừa nhìn thấy tôi, bố tôi vô cùng cao hứng: “Cuối cùng con cũng về nước! Bố đã sớm nói với con rồi, không cần phải ra nước ngoài học đại học làm gì, sản nghiệp nhà mình lớn như vậy còn đang chờ con thừa kế đây.”

Tôi bất đắc dĩ mỉm cười: “Bố lại nói chuyện này nữa rồi. Lúc còn trẻ ai mà chẳng muốn đi đây đi đó, bố cũng biết mà.”

Ông gật đầu: “Nói cũng phải, sau này con bớt ham chơi, ở nhà quản lý công ty đi. Bố còn mong con sớm thừa kế gia sản, để bố được nghỉ hưu sớm đây.”

Tôi ngắt lời ông: “Chuyện bố nghỉ hưu tính sau, trước tiên nói cho con biết, bố tài trợ cho bao nhiêu học sinh như vậy, sao lại chỉ đưa mỗi Lâm Nguyệt về nhà?

Bố tôi thở dài: “Bố và bố của Lâm Nguyệt là bạn học đại học, khi con bé đang học cấp ba thì bố nó gặp tai nạn qua đời ở công trường, mẹ con bé muốn nó nghỉ học để đi lấy chồng, bố không đành lòng nên đón thẳng con bé về nhà để tiếp tục học hành.”

Tôi không nói thêm gì nữa.

Bố tôi nghe đến chuyện Lâm Nguyệt chiếm phòng của tôi, liền cười nói: “Dù sao chuyện của bé con nhà chúng ta là quan trọng nhất, nếu con thật sự không chịu nổi nó, bố có thể ngừng tài trợ cho nó bất cứ lúc nào.”

Tôi nói: “Nếu như bố và bố của cô ta có chút giao tình, vậy cho cô ta thêm một cơ hội cũng không phải không được.”

Tôi vốn tưởng rằng sau bài học hôm nay, cô ta sẽ biết điều hơn.

Kết quả là vừa bước vào cửa tôi đã nhìn thấy Lâm Nguyệt cầm một thiết bị phát sáng chĩa về phía tôi.

Cô ta chống nạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: “Mục Dao, tiếng mở cửa của chị đã vượt quá 15 decibel, theo quy tắc chị phải nộp phạt 300 tệ.”

04

Cô ta bày ra vẻ mặt trách móc: “Tôi đã nói qua là tôi sắp thi đại học rồi, thính giác rất nhạy, chỉ một chút động tĩnh cũng khiến tôi mất tập trung, sao chị còn cố ý làm như thế hả? Chẳng lẽ vì năm đó chị thi trượt, không vào được trường đại học tốt, nên ghen tị với tôi, muốn tôi cũng giống như chị sao?”

Tôi thật sự nghi ngờ đầu óc của Lâm Nguyệt có vấn đề.

Nếu tôi nhớ không nhầm, phòng của cô ta ở tận tầng 3, bất kể tôi mở cửa ở tầng một có gây ra tiếng động lớn đến mấy, cô ta cũng không thể nghe thấy mới đúng.

Thợ làm bánh Thẩm Nam được bố tôi mời về làm đồ ngọt không nhịn được nữa: “Lâm Nguyệt cô có vấn đề à, mắc gì chuyện nào tiểu thư cũng phải chiều theo cô? Hơn nữa tôi làm bánh trong bếp cả buổi sáng, còn cô thì cứ ngồi trong phòng chiếu ở tầng một xem phim, cũng chẳng thấy học hành gì. Sao vừa thấy tiểu thư về cô lại la lối đòi ôn bài, cô cố tình chứ gì.”

Lâm Nguyệt nghe vậy, liền cầm điện thoại mở một đoạn video: “Cô không nói thì suýt nữa tôi quên mất cả cô. Lúc cô mới đến đây tôi đã nói rõ, trước khi tôi đi học cô phải giúp tôi buộc tóc. Sáng nay, sáu rưỡi cô không đến phòng tôi đúng giờ, phạt 300 tệ; hôm qua lúc mười hai giờ, cô chơi điện thoại trong bếp làm ảnh hưởng đến tốc độ mạng của tôi, phạt thêm 300 tệ, tổng cộng là 600 tệ, tôi giảm giá cho cô, chuyển 500 tệ qua Wechat cho tôi là được.”

Thẩm Nam tức đến mức suýt rơi nước mắt: “Tôi nhắn tin cho người nhà của tôi trong giờ nghỉ. Mẹ tôi bị bệnh phải nhập viện, lúc đó bà ấy vừa mới phẫu thuật xong, tôi lo lắng nên mới nhắn tin hỏi thăm người nhà mấy câu cũng không được à?”

Tiền lương của cô ấy là nhà họ Mục trả, mỗi ngày phải phục vụ học sinh được tài trợ này thì thôi đi, đằng này không đáp yêu cầu của cô ta còn bị trừ tiền nữa.

Nghe nói chỉ cần Lâm Nguyệt giả vờ khóc lóc làm bộ đáng thương trước mặt Giám đốc Mục, ông cũng vì nể tình xưa mà chiều theo ý của cô ta, nên Thẩm Nam cũng không dám đắc tội.

Không dễ gì Thẩm Nam mới tìm được một công việc có mức lương tốt thế này, mẹ cô ấy đang nằm viện nên rất cần tiền thuốc men để chữa trị, dù thế nào cô ấy cũng không thể đánh mất công việc này.

Nhưng tôi thì khác.

Tôi lên tiếng: “Thẩm Nam, từ hôm nay trở đi cô không cần dậy sớm để phục vụ cô ta nữa, số tiền và thời gian cô bỏ ra trong những ngày qua, tôi sẽ trừ thẳng vào khoản tài trợ của Lâm Nguyệt để bù lại cho cô.”

Nghe tôi nói như vậy, Thẩm Nam mở to mắt nhìn tôi đầy cảm kích.

Lâm Nguyệt không phục, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng vì tức giận: “Chị lấy quyền gì mà tự ý dùng tiền tài trợ của tôi?”

Tôi mỉm cười: “Tiền này vốn là của nhà tôi, dựa vào đâu mà tôi không được dùng?”

Mắt Lâm Nguyệt đỏ hoe: “Tôi biết chị là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng khoản tài trợ của tôi là do bố chị cho, chỉ có chú ấy mới có quyền quyết định số tiền đó. Còn chị cùng lắm cũng chỉ là người có quan hệ huyết thống với chú ấy mà thôi.”

“Cho dù chị là con ruột của chú ấy thì thế nào, từ lúc chị ra nước ngoài học đại học đến giờ, bốn năm nay gần như chẳng về nhà, tình cảm giữa hai người sớm đã phai nhạt rồi. Nhưng tôi thì khác, ba năm qua tôi luôn ở bên cạnh chú ấy. Tôi xuất sắc như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thành công. Rồi sẽ có một ngày, chú Mục sẽ hiểu ai mới là người quan trọng nhất trong cái nhà này.”

Tôi thực không ngờ, chỉ vì được tài trợ mà Lâm Nguyệt lại muốn thay thế vị trí của tôi trong căn nhà này.

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa vang lên sau lưng tôi.

Chưa kịp quay đầu lại, Lâm Nguyệt đã nhanh mắt nhìn thấy bố tôi về, cô ta đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt tôi, hai mắt đỏ hoe, bật khóc nức nở: “Chị ơi, chị để em tập trung học hành đi! Em sắp thi đại học rồi, từng giây từng phút đều không thể lãng phí được. Em xuất thân nghèo khó, con đường duy nhất để em thay đổi số phận chính là học hành chăm chỉ, đỗ vào một trường đại học tốt. Sau này gặp chị, em nhất định sẽ kính cẩn lễ phép, chỉ xin chị đừng bắt nạt em nữa, để em chuyên tâm học hành đi.”

“Em biết chị ghét bỏ hoàn cảnh gia đình em, luôn xem thường em, nhưng em chỉ muốn học hành cho tốt thôi mà, em sai ở đâu chứ? Chỉ cần chị cho em tiếp tục ở lại đây học, chị bảo em làm gì em cũng đồng ý.”

Cô ta lau nước mắt: “Không dễ gì chú Mục mới tài trợ cho em đến tận ngày hôm nay, em không muốn làm chú thất vọng, em cũng muốn trở thành một người có tiền đồ để sau này báo đáp chú. Mục Dao, em chưa từng có ý tranh giành bố với chị, nhưng mà bố em mất rồi. Nhìn thấy chú, em như nhìn thấy bố mình vậy, em chỉ là… chỉ là quá nhớ bố quá thôi, như vậy cũng không được sao?”

Bố tôi nhìn thấy cảnh này, liền sải bước tới, sắc mặt trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

Trong mắt Lâm Nguyệt lóe lên tia đắc ý nhàn nhạt: “Chú ơi, chú đừng giận. Cháu biết, chị ấy ghét cháu cũng phải thôi, dù sao cháu cũng chỉ là một đứa trẻ nghèo chưa thấy sự đời, còn sống nhờ ở đây, chắc chắn chị ấy sẽ không vui rồi.”

“Từ nhỏ chị ấy đã được nuông chiều, chỉ riêng tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng đã lên đến mấy trăm ngàn, không thể đồng cảm với một đứa trẻ không có bố như cháu cũng là điều dễ hiểu. Chú đừng trách chị ấy, nếu nhất định phải phạt, chú xem như nể mặt cháu, tạm thời để chị ấy rời khỏi biệt thự này, chuyển đến nơi khác ở là được, đừng nghiêm khắc với chị ấy quá.”

Cô ta rưng rưng nước mắt nhìn tôi, trong giọng nói lộ ra vài phần độ lượng: “Không sao đâu chị, em sẽ tha thứ cho chị. Từ nhỏ em đã chịu nhiều ấm ức rồi, thêm một chút nữa cũng không sao.”
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt