Nhưng bố tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta tự biên tự diễn, biểu cảm hờ hững như đang nhìn một người xa lạ: “Cháu đang nói cái gì thế, đây là nhà của con bé, sao con bé phải dọn đi nơi khác?”
Lâm Nguyệt sững sờ.
Cô ta hoàn toàn không ngờ bố tôi lại có thái độ như vậy.
Tôi khẽ thở dài, vành mắt cũng dần đỏ lên: “Nếu ngay cả việc mở cửa bình thường trong nhà cũng làm ảnh hưởng đến việc học của em ấy, con thấy chắc con nên tạm thời dọn ra ngoài thôi, vì em ấy là học sinh mà bố đặc biệt tài trợ mà, kỳ thi đại học của em ấy quan trọng hơn con nhiều. Dù sao bốn năm qua con cũng ít khi về nhà, ở bên ngoài thêm một thời gian cũng chẳng sao cả.”
“Tối nay con sẽ thu dọn hành lý rồi rời khỏi đây, khoảng thời gian này, con sẽ không quay về nữa. Mọi người ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, Lâm Nguyệt, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của em đâu.”
Cười chết mất, giả vờ đáng thương, ai mà không biết chứ.
Nghe tôi nói muốn rời đi, sắc mặt của bố tôi lập tức thay đổi, nắm chặt tay tôi, nhíu mày: “Khó khăn lắm con mới về nhà một chuyến, đang yên đang lành lại muốn đi đâu.”
“Hôm nay không phải là sinh nhật con sao? Bố còn cố tình hủy hết công việc buổi chiều để ở nhà mừng sinh nhật cùng con đấy. Con bé này thật là, sao động một tí là đòi đi thế? Đây là nhà của con, con còn muốn đi đâu nữa? Sản nghiệp lớn của bố còn đang chờ con thừa kế đây.”
“Bố đã đặt chỗ xong cả rồi, là nhà hàng mà trước đây con thích nhất, để bố nói với quản gia một tiếng, tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà.”
Bố tôi nhìn Lâm Nguyệt, lần đầu tiên ông nổi giận với cô ta: “Nếu chỉ mỗi chuyện Mục Dao mở cửa bình thường cũng khiến cháu thấy ồn ào, ảnh hưởng đến việc học, thì có lẽ cháu cũng không cần thiết ở lại đây nữa đâu. Chú sợ nhà của chú quá ồn, làm lỡ dở tiền đồ tươi sáng của cháu.”
Lâm Nguyệt nghe bố tôi nói vậy, mặt cắt không còn giọt máu: “Chú Mục, cháu chỉ là bị áp lực quá lớn do sắp thi đại học thôi, cháu không có ác ý gì đâu, chú đừng đuổi cháu đi. Đám người trong ký túc xá ngày nào cũng bắt nạt cháu, nếu phải ở chung với bọn họ nữa, cháu sẽ bị dồn đến mức phải nghỉ học mất.”
Bố tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Chú hiểu khó khăn của cháu, nhà của chú có cách đối đãi khách riêng, nhưng cháu cũng nên có sự giáo dưỡng cần có, hiểu không? Nếu lần sau cháu tiếp tục làm ra những chuyện quá đáng, chú sẽ cân nhắc xem cháu có còn xứng đáng để được tài trợ nữa hay không.”
Lâm Nguyệt không dám cãi lại, liên tục gật đầu.
05
Có lẽ do làm bố tôi tức giận, nên tối đó Lâm Nguyệt đến gõ cửa phòng tôi, tỏ ý làm lành.
Cô ta lấy ra một chiếc vòng tay đưa cho tôi: “Mục Dao, tôi xin lỗi chị chuyện ban sáng. Hôm nay là sinh nhật của chị, tôi có món quà tặng chị.”
Tôi hơi bất ngờ, nhận lấy chiếc vòng tay cô ta đưa rồi thản nhiên nói: “Cảm ơn.”
Cô ta cười híp mắt nói: “Chị đeo thử xem.”
Tôi không đeo.
Tôi không tin với nhân phẩm của cô ta sẽ tặng tôi thứ đồ gì tốt đẹp.
Tối đó, tôi chụp ảnh chiếc vòng tay rồi gửi cho bạn tôi xem.
Bạn tôi nói: “Cái vòng tay tớ từng thấy trên Pinduoduo* rồi, giá chưa tới 5 hào, áp mã giảm giá thì có khi còn được miễn phí đó.”
(*拼多多: Pinduoduo: là một nền tảng thương mại điện tử lớn của Trung Quốc, nổi tiếng với mô hình mua hàng theo nhóm để có giá rẻ. Trang web này tập trung vào các sản phẩm giá rẻ, khuyến mãi lớn và ưu đãi khi nhiều người cùng mua. Nó thu hút rất nhiều người tiêu dùng ở các thành phố nhỏ và khu vực nông thôn nhờ vào chiến lược giá thấp và các chương trình giảm giá hấp dẫn.
Nghe vậy, tôi chẳng hề thấy ngạc nhiên chút nào.
Tôi lười tranh luận với Lâm Nguyệt, cũng chẳng buồn đi chất vấn cô ta.
Nhưng hôm sau cô ta lại chủ động đến tìm tôi.
Cô ta hỏi tôi: “Mục Dao, sao chị không đeo vòng tay tôi tặng chị?”
Cô ta lắc lắc cổ tay: “Chị xem, tôi cũng đeo một cái y hệt này.”
Tôi đáp lại qua loa: “Tôi đeo vòng vàng trường thọ mẹ tôi tặng rồi, bà ấy bảo không được tháo ra, nếu không bà ấy sẽ tức giận.”
Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay bằng vàng ròng của tôi rồi đột nhiên nói: “Hay là thế này, chị tặng tôi chiếc vòng tay này đi, như vậy mẹ chị sẽ không giận nữa.”
“Hơn nữa, chiếc vòng tôi tặng chị đẹp hơn cái vòng này nhiều, hợp với khí chất của chị hơn. Chị xinh đẹp như vậy rất xứng với một chiếc vòng tay như thế.”
“Chúng ta cùng đeo vòng đôi, bố mẹ chị về nhà mà thấy chắc chắn sẽ vui lắm, giống như có thêm một cô con gái vậy.”
“Chùng ta giao ước vào nhau đi, sau này chị phải luôn đeo chiếc vòng tay tôi tặng, nếu tôi đeo mà chị không đeo thì phạt 500 tệ!”
Nói xong, cô ta định vươn tay lấy vòng của tôi.
Tôi hất tay cô ta ra: “Cô có vấn đề à? Tôi có nói sẽ tặng cô chiếc vòng này đâu? Sao cô dám giật lấy.”
“Còn nữa, bắt tôi nói thẳng ra mới thôi à? Lâm Nguyệt, cô đúng là biết tính toán, dùng một chiếc vòng chưa đến 5 hào để đổi lấy chiếc vòng vàng mấy chục vạn của tôi, cô nghĩ tôi là đồ ngu hả?”
Lâm Nguyệt ngẩn người rồi tỏ vẻ ấm ức: “Tôi còn đang thắc mắc sao chị không chịu đeo chiếc vòng tôi tặng, hóa ra là chê nó rẻ tiền.”
“Nhưng Mục Dao à, trên đời này không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền để đo đếm, chị đã từng nghe câu ‘của ít lòng nhiều’ chưa? Dù chiếc vòng này không đáng bao nhiêu, nhưng tấm lòng của tôi mới là thứ quý giá nhất.”
“Hơn nữa chị cũng biết mà, tôi không có nhiều tiền. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, không có tiền sinh hoạt, chỉ sống dựa vào khoản trợ cấp từ bố chị. Tôi không thể tiêu tiền của chú ấy thoải mái như chị được. Tôi chỉ là một đứa trẻ, không mua nổi món quà đắt tiền nên mới chọn chiếc vòng này để giúp chú ấy tiền kiệm một phần nào đó.”
Tôi tức đến bật cười: “Vậy nên cô chỉ tiết kiệm trên người tôi thôi đúng không? Bình thường lúc cô mua mỹ phẩm và quần áo hàng hiệu, sao tôi chẳng thấy cô tiết kiệm cho bố tôi vậy?”
“Một cái hộp bút của cô thôi cũng đã 500 tệ rồi, tôi thật không hiểu nổi sao cô có thể nghèo đến mức chỉ mua nổi một chiếc vòng 5 hào tặng tôi, tôi không tức giận thì cô thật sự xem tôi là ăn mày à.”
“Nói cho cô biết, bố tôi giúp đỡ cô là vì tình nghĩa bạn bè. Tôi có thể thông cảm cho ông ấy mà chấp nhận để cô ở đây, nhưng đừng có lúc nào cũng dùng đạo đức để trói buộc tôi, tôi không mắc bẫy đâu. À, còn nữa, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi.”
“Cầm lấy cái vòng rách của cô đi, tôi không cần, cũng chẳng thiếu. Còn nữa, đừng có động tý là lập quy tắc cho tôi, nếu cô thực sự muốn lập quy tắc phạt tiền thì trả lại toàn bộ số tiền tài trợ cô đã nhận đi.”
Lâm Nguyệt đỏ mắt đứng dậy: “Mục Dao, chị coi thường tôi như vậy, rồi sẽ có ngày chị phải hối hận!”
Nói xong, cô ta cố kìm nước mắt rồi chạy ra ngoài.
06
Từ sau hôm đó, Lâm Nguyệt tạm thời không gây chuyện nữa.
Cô ta không còn ra vẻ bề trên đặt ra quy tắc cho người khác, thỉnh thoảng nhìn thấy tôi còn chủ động chào hỏi, buổi tối thì tự nhốt mình trong phòng học bài.
Bố tôi rất hài lòng khi thấy cô ta như vậy, lại cảm thấy thái độ trước đây mình có hơi quá đáng nên muốn tăng thêm khoản tài trợ để bù đắp cho cô ta.
Tôi lập tức ngăn lại, nói rằng nếu ông làm vậy, cô ta sẽ không bao giờ chịu sửa đổi hành vi của mình.
Bố tôi thấy cũng có lý nên không nhắc đến chuyện tăng tiền tài trợ nữa.
Sau một thời gian an phận, một hôm bảo mẫu nói với tôi rằng gần đây Lâm Nguyệt bắt đầu đưa bạn trai về nhà, nói là kèm cô ta học.
Trước đây, con trai của bảo mẫu luôn bị ép phải kèm cô ta học, nên tôi đã lấy tiền từ khoản tài trợ của Lâm Nguyệt để bù đắp phần thiệt thòi đó cho cậu ấy.
Vì không cần phải làm dạy kèm cho cô ta nữa, thành tích học tập của con trai bảo mẫu đã trở lại như trước, chỉ cần lúc thi đại học phát huy như thường thì đỗ vào một trường 985* tốt chắc không thành vấn đề.
(*985: là những trường đại học hàng đầu Trung Quốc trong “Dự án 985” do chính phủ hỗ trợ.)
Nhưng không ngờ sau khi không còn con trai bảo mẫu, Lâm Nguyệt lại để bạn trai đến dạy kèm.
Lúc tôi từ bên ngoài về nhà, vừa hay chạm mặt bạn trai của Lâm Nguyệt.
Anh ta vừa đi vệ sinh xong, dáng người gầy gò, mũi tẹt, mắt nhỏ, trông rất đê tiện.
Sau khi thấy tôi, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, mà ánh mắt anh ta cứ vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm vào ngực tôi.
Ánh mắt ghê tởm của anh ta làm tôi nổi hết da gà.
Lâm Nguyệt gọi anh ta từ trong phòng, lúc đó anh ta mới miễn cưỡng dời mắt, quay người rời đi.
Nhưng tôi để ý thấy, trên vùng da lộ ra của anh ta chi chít những nốt đỏ.
Khi còn ở nước ngoài, tôi đã từng gặp mấy người tương tự như vậy, nên biết rất rõ đây là các triệu chứng của HIV.
Sau khi bạn trai của Lâm Nguyệt đi rồi, tôi vô thức nhắc nhở cô ta: “Cô nên cẩn thận một chút, hình như bạn trai cô bị nhiễm HIV rồi.”
Không ngờ Lâm Nguyệt nghe xong câu đó liền đập mạnh cây bút xuống bàn: “Tôi biết chị là thiên kim tiểu thư, nhưng chị không thể kỳ thị anh ấy chỉ vì anh ấy bị HIV được!”
Tôi nhíu mày: “Tôi chỉ đang nhắc nhở cô thôi.”
Lâm Nguyệt bắt đầu thao thao bất tuyệt: “HIV thì có gì sai? Chị có kiến thức cơ bản không vậy, mù chữ à? Chị có biết HIV lây truyền như thế nào không? Suốt ngày lo cái này lo cái kia, chị tưởng anh ấy để mắt đến chị chắc?”
Thì ra cô ta đã biết.
Thế thì càng dễ xử lý.
Tôi lạnh lùng cười: “Tôi không quan tâm cô nghĩ gì, nhưng từ giờ trở đi, tôi không cho phép cô dẫn mấy kẻ không sạch sẽ vào nhà. Nếu để tôi phát hiện thêm một lần nào nữa, tôi sẽ báo bố tôi cắt hết tiền tài trợ của cô.”
Nói xong tôi xoay người bỏ đi, còn dặn quản gia: “Sau này đừng để mấy người khả nghi vào nhà, tôi mắc bệnh sạch sẽ.”
Lâm Nguyệt siết chặt cây bút trong tay, hừ một tiếng rồi viết lên giấy năm chữ: Mục Dao, con khốn nạn!
Chỉ Là Học Sinh Được Tài Trợ Lại Dám Đặt Ra Quy Tắc Cho Tôi
Tác giả: 叁竹 (Tam Trúc) | Chương: 3 | Lượt xem: 10,652