Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chỉ Là Học Sinh Được Tài Trợ Lại Dám Đặt Ra Quy Tắc Cho Tôi > Chương 4: .

Chỉ Là Học Sinh Được Tài Trợ Lại Dám Đặt Ra Quy Tắc Cho Tôi

Tác giả: 叁竹 (Tam Trúc) | Chương: 4 | Lượt xem: 10,653

Chương 4: .

Ngày hôm sau tôi bận rộn cả ngày ở công ty của bố, đến tối khi về nhà mới phát hiện giường của mình vô cùng lộn xộn như thể có người đã lăn lộn trên đó.

Bảo mẫu cũng lấy làm lạ, rõ ràng sau khi tôi đi, bà đã dọn dẹp gọn gàng rồi.

Hỏi Lâm Nguyệt, cô ta sống chết không chịu thừa nhận đã vào phòng tôi.

Thế là tôi lặng lẽ lắp một chiếc camera ẩn trong góc khuất của phòng.

Hôm sau, tôi ngồi trong văn phòng của bố, theo dõi mọi thứ qua camera.

Quả nhiên, Lâm Nguyệt nhân lúc không ai chú ý đã lén dẫn bạn trai cô ta vào phòng tôi.

Lâm Nguyệt tiêm thuốc điều trị HIV cho anh ta, nhưng sau khi tiêm xong, anh ta không cầm máu ngay mà cố tình để chúng nhỏ xuống ga giường của tôi. Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn làm động tác “bắn súng” về phía giường tôi, trông vô cùng ghê tởm.

“Con ả đó dám khinh thường tao nhiễm HIV à, sớm muộn gì tao cũng phải lây bệnh cho nó, để nó giống tao.”

“Nhà có tí tiền bẩn mà tưởng mình là bà hoàng chắc, để xem sau khi bị mắc bệnh, ngoài tao ra còn ai dám lấy nó nữa.”

Lâm Nguyệt cười tít mắt: “Anh à, hay là tối nay em làm cho cô ta bất tỉnh, rồi anh tranh thủ mà thịt cô ta luôn. Như vậy, cả đời này của cô ta chỉ có thể lấy anh, ngoài anh ra không còn lựa chọn nào khác. Đến lúc đó, anh không cần bỏ ra một xu sính lễ nào, trái lại cô ta còn phải cầu xin anh cưới cô ta, khi đó toàn bộ tài sản nhà cô ta sẽ thuộc về chúng ta.”

“Anh không biết đâu, em thật sự phát ngấy cô ta rồi. Ngày nào cũng dùng cái mác tiểu thư để đặt ra quy tắc với em, động tí là dọa cắt tài trợ của em. Đợi anh cưới cô ta rồi, đừng cho cô ta một xu nào hết. Phụ nữ ấy mà, có tiền là sinh hư ngay, phải dạy dỗ mới biết điều!”

Không ngờ tên đàn ông đó không phải bạn trai mà là anh trai ruột của cô ta.

Hơn nữa, còn đổi trắng thay đen, nói tôi ngày nào cũng đặt ra quy tắc cho cô ta.

Rõ ràng chính cô ta mới là người ỷ vào tiền tài trợ của bố tôi để lên mặt, ra vẻ ta đây với người khác, còn chỉ tay năm ngón với người làm trong nhà.

Tôi tức đến bật cười.

Tôi lặng lẽ lưu lại toàn bộ đoạn ghi hình từ camera giám sát.

Lần này, tôi phải cho Lâm Nguyệt một bài học nhớ đời.

08

Quả nhiên tối hôm đó, Lâm Nguyệt đưa cho tôi một ly sữa, giọng điệu nhẹ nhàng: “Trước đây là do tôi quá bướng bỉnh, sau này tôi nhất định sẽ biết thân biết phận, chăm chỉ học hành. Chị uống ly sữa này đi, xem như chúng ta làm hòa nhé.”

Tôi đang nghiên cứu báo cáo tài chính của công ty trên máy tính, không buồn nhìn cô ta: “Cô cứ để đó đi, lát nữa tôi uống.”

Lâm Nguyệt đành đặt ly sữa xuống, vừa đi vừa ngoái lại dặn dò: “Thế chị nhớ phải uống đấy nhé.”

Đến khi Lâm Nguyệt quay lại, ly sữa đã trống trơn.

Tôi khen cô ta: “Cảm ơn ly sữa của cô, rất ngon.”

Cô ta cầm ly lên, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.

Tối hôm đó, tôi viện cớ bị chóng mặt nên đi ngủ sớm.

Nửa đêm, tôi cảm giác có người chui vào chăn của mình, bất chấp sự phản kháng của tôi mà xé rách quần áo.

“Con đĩ thối tha, đợi ông đây lây bệnh cho mày rồi, xem mày còn dám vênh váo nữa không.”

“Đợi đến khi mày cũng nhiễm cái thứ bệnh dơ bẩn này, tao xem ngoài tao ra còn ai dám lấy mày nữa.”

“Tao phải chơi nát mày cho khỏi khép nổi chân, rồi quay video lại. Từ nay về sau, tao chính là ông trời của mày, bảo bố mày đưa tiền thì phải đưa tiền!”

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đá tung, cảnh sát xông vào bao vây anh ta, bẻ ngoặt cánh tay ra sau lưng, đạp vào đầu gối bắt anh ta quỳ xuống.

Tôi ngồi dậy, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.

Lâm Cương trừng mắt nhìn tôi: “Mẹ kiếp, hóa ra mày giả vờ!”

Lúc Lâm Cương bị cảnh sát còng tay, Lâm Nguyệt xông ra khỏi phòng chỉ vào bọn họ mà chửi bới: “Không được bắt anh trai tôi, con đàn bà đó mới là con điếm dụ dỗ anh tôi, các người bắt anh tôi làm gì, mau còng cô ta lại đi!”

“Mau thả anh tôi ra, nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện tố cáo các người, để các người mất việc hết cho mà xem!”

Đến nước này rồi mà cô ta vẫn còn muốn chống đối cảnh sát.

Cả ba chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Tôi bình tĩnh đưa cảnh sát đoạn ghi hình từ camera ẩn trong phòng.

Vừa nhìn thấy đoạn ghi hình, sắc mặt Lâm Nguyệt và Lâm Cương lập tức tái mét.

Để xác thực đoạn phim, bác sĩ đã kiểm tra và đưa ra kết luận Lâm Cương đúng là bệnh nhân HIV.

Bố tôi vừa bàn xong chuyện làm ăn, nghe tin tôi đang ở đồn cảnh sát liền vội vàng chạy đến.

Sau khi biết Lâm Nguyệt đã thông đồng với người anh trai nhiễm HIV của cô ta để cưỡng hiếp tôi, định lây bệnh cho tôi rồi ép cưới, sau đó chiếm đoạt tài sản nhà tôi, ông giận đến run cả người.

Ông giáng cho Lâm Nguyệt một cái tát: “Nể tình bạn học với bố cô năm xưa nên tôi mới tài trợ cho cô ăn học. Vậy mà cô lại lấy oán báo ơn, muốn con gái tôi mắc HIV? Cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa, sao có thể ác độc đến mức này chứ. Từ hôm nay, tôi sẽ không tài trợ cho cô một xu nào nữa. Sau này cô muốn sống sao thì tùy cô, tôi sẽ không thương xót cô dù chỉ một chút.”

Lâm Nguyệt nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khóc lóc cầu xin: “Chú ơi, cháu sắp thi đại học rồi, chú không thể cắt tài trợ của cháu vào lúc này được.”

“Điểm thi thử lần ba của cháu cao hơn của Mục Dao năm đó tận ba mươi điểm. Chỉ cần chú dốc lòng bồi dưỡng cháu, cháu chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn chị ta rất nhiều!”

Tôi liếc mắt: “Bố tôi tài trợ cho bao nhiêu người, có người thi đại học chỉ kém điểm tối đa có mười điểm kia kìa. Cô thi thử được 580 điểm thì có gì giỏi mà khoe?”

“Hơn nữa, lúc đó tôi đã bắt đầu chuẩn bị đi du học nên học chương trình khác với các cô. Tôi tham gia kỳ thi đại học chẳng qua là để đi cùng bạn bè thôi, thậm chí vì ngủ quên mà còn bỏ thi môn đầu tiên. Cô sẽ không cho rằng chỉ cần điểm cao hơn tôi thì có thể thay thế tôi đấy chứ?”

Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng bệch, cô ta ra sức nắm lấy tay bố tôi: “Không phải thế, cháu giỏi hơn Mục Dao nhiều lắm, chị ta dựa vào cái gì mà sống sung sướng hơn cháu? Tất cả đều là lỗi của chị ta! Cháu đang sống yên ổn trong nhà, sao chị ta lại phải quay về nước làm xáo trộn cuộc sống của cháu. Nếu chị ta không về thì những chuyện này đã không xảy ra, tất cả là lỗi của chị ta!”

Bố tôi hất mạnh tay cô ta ra: “Sai lầm lớn nhất đời này của tôi chính là đã tài trợ cho cô! Đây là nhà của Mục Dao, cô có tư cách gì mà nói con bé không được trở về? Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn đổ lỗi cho người khác. Thật không hiểu nổi, sao tôi lại có thể tài trợ cho một kẻ độc ác như cô?”

“Đồng chí cảnh sát, ai dám làm hại con gái tôi thì các anh cứ xử lý theo pháp luật. Tôi muốn cô ta phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất!”

Lâm Nguyệt nhìn bố tôi hất cô ta ra, rồi ôm tôi vào lòng đầy thương xót. Cô ta như thể bị chọc trúng chỗ đau, thét lên một tiếng thê lương.

09

Lâm Cương biết rõ mình bị HIV nhưng vẫn cố ý thực hiện hành vi cưỡng hiếp nhưng không thành, bị kết án 5 năm tù giam.

Lâm Nguyệt là đồng phạm, bị kết án 2 năm tù, không còn cơ hội tham gia kỳ thi đại học.

Trong tù, cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Nếu tôi được sinh ra trong gia đình như cô, tôi chắc chắn sẽ giỏi hơn cô gấp vạn lần!”

Tôi thở dài: “Thực ra cô đã có thể có một cuộc đời rất tốt. Dựa theo kế hoạch ban đầu, bố tôi sẽ tài trợ cô đến khi học xong đại học. Nếu cô thực sự có năng lực, bố tôi cũng sẽ cho cô vào công ty ông ấy, từng bước đề bạt cô.”

“Nhưng bản chất của cô đã mục rữa từ trong xương tủy rồi, chỉ muốn không làm mà vẫn có ăn, dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để cướp đoạt đồ của người khác. Nhà chúng tôi đương nhiên không thể chứa chấp loại người như cô.”

Nghe nói sau khi vào tù, cô ta vẫn thích đặt ra đủ thứ quy tắc cho người khác, nhưng chẳng ai trong đó thèm nghe cô ta.

Mấy trò vặt vãnh của cô ta, trong mắt đám người trong tù, chẳng là cái thá gì cả. Chỉ cần động tay động chân một chút là đã khiến cô ta ngoan ngoãn cúi đầu.

Năm thứ hai sau khi Lâm Nguyệt ngồi tù, tôi bắt đầu theo bố làm ăn, đàm phán dự án.

Tôi có đầu óc kinh doanh rất tốt, chẳng bao lâu đã giúp bố tôi ký được một hợp đồng lớn.

Sau khi Lâm Nguyệt ra tù, việc học đã bị gián đoạn hai năm, thành tích học tập tụt dốc thê thảm.

Cô ta chạy vạy khắp nơi mong có người tài trợ, nhưng khi những người đó biết chuyện cô ta từng cấu kết với người nhiễm HIV để lây bệnh cho con gái của người tài trợ, họ đều từ chối.

Một tháng sau, mẹ cô ta gả cô ta cho một lão già để đổi lấy tiền bảo lãnh và chi phí chữa bệnh cho anh trai cô ta.

Lần đó, Lâm Nguyệt muốn anh trai cô ta cưỡng hiếp tôi, cũng là vì mơ tưởng rằng có thể chiếm được toàn bộ tài sản nhà tôi mà không cần bỏ ra một xu sính lễ.

Giờ đây, cô ta lại trở thành vật hy sinh cho anh trai mình.

Nếu khi xưa, lúc được người khác đưa tay giúp đỡ, cô ta biết trân trọng và tôn trọng những người có lòng tốt đã giúp đỡ mình, thì có lẽ đã không rơi vào hoàn cảnh này.

Đáng tiếc, thay vì biết ơn, cô ta chỉ muốn kéo tôi xuống bùn rồi giẫm tôi dưới chân.

Tôi sẽ không để cô ta toại nguyện.

Còn bây giờ, tôi đã bắt đầu một hành trình mới trong cuộc đời mình.

~ HẾT VEO ~
Chương 3
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt