Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chiếc Giường Quỷ > Chương 1: .

Chiếc Giường Quỷ

Tác giả: Nhị Đại Vương | Chương: 1 | Lượt xem: 345

Chương 1: .

Chồng tôi có một chiếc giường cổ tổ truyền, đi đến đâu cũng phải mang theo nó.

Gần đây khi tôi ngủ trên đó, đêm nào cũng mơ thấy cảnh ân ái.

Một chủ phòng live dưỡng sinh vừa nghe vậy, liền bảo tôi chạy mau.

“Trên đó đang thờ thần giường, chồng cô muốn cô ngủ trên đó hàng đêm, nghĩa là đang biến cô thành vật tế cho thần giường đấy!”

“Cô nói thế là sao hả? Cô có biết chồng tôi yêu tôi đến mức nào không?”

1

“Đương nhiên tôi biết…” Chủ phòng gật đầu lia lịa, “Tôi còn biết lần đầu của cô chính là trên chiếc giường đó, anh ta còn nhỏ “lạc hồng*” của cô lên đầu giường đúng không.”

(*Lạc hồng: Một cách gọi vệt máu trong lần đầu tiên của phụ nữ ==”)

Tôi ngây người ngay tại chỗ.

Sao cô ấy biết được cả chuyện này chứ?

Hôm đó khi thấy Tống Phi chồng tôi làm như vậy, tôi vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng anh ấy lại cười nói, cái này gọi là “lạc hồng”.

Theo tục lệ xưa, còn cần phải đốt pháo chúc mừng để báo tin vui cho cha mẹ.

Nhưng anh không có cha mẹ, chỉ có chiếc giường cổ gia truyền này thôi.

Thế nên chấm “lạc hồng” lên đó để thượng cáo an ủi tiền nhân.

Đây là thề nguyện với đầu giường, rằng sẽ khiến cho tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

“Nhưng thứ hắn yêu không phải cô, mà là cái giường đó.” Chủ phòng lạnh lùng nói.

“Từ lúc “lạc hồng” của cô rơi xuống đầu giường, thì cô đã biến thành cống phẩm cho Sàng Ông* rồi.”

Ở bờ biển phía Đông Nam nước tôi và khu vực Đài Loan, có tục lệ cúng Sàng Bà*.

Tục này có thể ban phước lành cho phu thê ân ái, cho trẻ con ban đêm mộng đẹp yên vui.

Còn Sàng Ông thì hoàn toàn trái ngược, không phải thần cũng chẳng phải ma, mà là một loại ác linh cực kỳ đáng sợ, lấy giường làm tế đàn, hưởng dụng mỹ sắc huyết thực trong các giấc mơ.

Vừa nghe chủ phòng nói vậy, tôi thực sự có hơi sợ.

Bởi vì người đàn ông trong mơ thực sự rất hoang đàng và khát máu.

Rõ ràng tôi là một người rất bảo thủ nhưng ở trước mặt hắn lại như biến thành một con người khác, thô tục và phóng đãng.

Khi tỉnh dậy, toàn thân thường mềm nhũn, ướt đẫm mồ hôi, trong miệng có mùi tanh, họng đau rát, không thể ăn nổi cơm.

Gần đây, chừng mực trong các giấc mơ ngày càng lớn hơn.

Tôi thường xuyên bị tra tấn cho đến khi toàn thân bê bết máu, nhiều lần còn suýt chết.

Cứ tỉnh dậy tôi lại hoảng sợ một lúc lâu.

Cảm giác như tôi thực sự sẽ chết luôn trong mơ vậy.

Tôi đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rằng mình muốn đổi sang chiếc giường khác ngủ, nhưng Tống Phi lại vô cùng tức giận.

Như thể tôi đã làm rất nhiều điều gì đó có lỗi với anh ấy vậy.

Mà mỗi lần tôi đi ngủ, anh lại không cho tôi mặc quần áo, bảo là vì sức khỏe.

Nghĩ như thế, quả thực có gì đó không ổn thật.

“Nhưng tại sao anh ấy lại phải làm thế chứ?” Tôi vẫn có chút không hiểu.

“Trộm vận!” Chủ phòng tự tin đáp, “Bát tự* của cô cực tốt, nhưng làm gì cũng không thành, giờ chắc chắn cô đã trông có vẻ tuổi xuân suy tàn rồi đúng không?”

(*Bát tự: Ngày tháng năm giờ sinh)

“Hả?” Tôi lại bắt đầu nghi ngờ lời nói của cô ấy.

Sau đó bật cam điện thoại lên.

Mặc dù ngoại hình tôi không tính là đại mỹ nữ, nhưng cũng không đến nỗi tuổi xuân suy tàn chứ?

Phòng live lại được phen náo nhiệt:

“Wow, chị gái này trông rất xinh đẹp mà!”

“Chủ phòng dưỡng sinh mà lại đi bàn chuyện huyền học, lật xe rồi đúng không?”

“Đừng có mê tín nữa, nói chuyện mộng xuân đi!”

Chủ phòng live tên là Mộc Thanh Thanh, lạnh lùng nhìn qua.

Chỉ trong tích tắc, sắc mặt cô ấy đại biến, khí chất lạnh lùng tao nhã tức khắc biến mất.

Cô ấy buột miệng thốt ra câu chửi thề bằng giọng Tây Bắc đặc sệt:

“Cái đậu má thằng c.h.o’ c.h.e.t khốn nạn!”

3.

“Ê sao tự nhiên cô lại chửi bới người ta vậy?”

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng người bị cô ấy chửi không phải là tôi, mà là Tống Phi.

Mộc Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, hỏi:

“Có phải cha mẹ cô đã lần lượt qua đời sau khi cô kết hôn không?”

“Trước đây cô đã mang thai ba lần, nhưng lần nào cũng mới sáu tháng đã sảy mất?”

Tôi vội gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi.” Sắc mặt Mộc Thanh Thanh ngưng trọng, “Trông tướng mạo cô, vốn phải có ba mươi năm đại vận phúc khí, nhưng cung phu thê lại lõm xuống, cung phụ mẫu biến đen, cung con cái tái xanh lại còn có ba nếp nhăn nhỏ. Không chỉ phúc vận bị trộm, mà cả tuổi thọ của cha mẹ lẫn con cái đều đã bị trộm đi rồi!”

Một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng tôi.

Năm đó khi bố mẹ tôi đến thăm chúng tôi, họ quả thật từng ngủ trưa trên giường.

Tôi đã sảy thai ba lần, mỗi lần đều là nằm trên giường…

Chỉ một lần có thể là trùng hợp, nhưng không thể nào trùng hợp nhiều như thế được!

“Vậy tôi phải làm sao đây?” Chân tôi mềm nhũn, gần như khuỵu xuống.

Mộc Thanh Thanh khó xử lắc đầu.

“Đã quá muộn rồi, nếu cô đã có thể phát hiện được sự tồn tại của Sàng Ông, vậy nghĩa là cô đã phúc tận vận chung, tính mạng chẳng còn bao lâu nữa…”

Dân mạng cũng hùa theo:

“Chị ơi báo cảnh sát ngay đi!”

“Chuyện pháp thuật cảnh sát quản thế nào được? Thứ như vận thế thậm chí còn chẳng được coi là tài sản ảo nốt!”

“Chủ phòng làm màu hồi lâu, hóa ra là cũng chả làm được gì…”

“Không phải cứ đốt luôn cái giường đó đi là xong à!”

“Tuyệt đối đừng!” Mộc Thanh Thanh vội vàng nói: “Cái giường đó rất nguy hiểm, đừng có đến gần nó!”

“Vậy tôi phải làm gì đây?”

“Đừng đánh rắn động cỏ, trước tiên cô hãy tìm khách sạn nghỉ tạm đã, đợi sau khi trời sáng ——”

—— Phụt!

Màn hình đen sì, hiển thị: Chủ phòng đã tắt phòng.

Tôi vội vàng load lại, hoảng loạn lướt hồi lâu nhưng không thể tìm thấy nữa.

“Á?” Tôi gần như sắp khóc, “Sau đó thì tôi phải làm gì đây chứ?”

“Em muốn làm gì?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.

Hắn ta đang đứng ngay sau lưng tôi, không một tiếng động.

4.

Vừa nghe thấy giọng nói của Tống Phi, tôi sợ tới mức suýt thì hét toáng lên.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Cả người cứng đờ tại chỗ.

Hai bàn tay chậm rãi ôm lấy tôi từ phía sau.

Siết chặt đến mức tôi không thể thở được.

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi…” Môi anh ta kề sát vào tai tôi, “Đừng tin mấy lời ba hoa của chủ phòng live.”

“Em… em……” Toàn thân tôi run lên.

Tống Phi chộp lấy điện thoại của tôi, nhìn phòng live trên màn hình.

“Mức giá thấp nhất họ nói đều là giả đấy!”

“Hả?”

Tôi ngơ ngác quay lại.

Trước mặt vẫn là nụ cười quen thuộc đó.

Dáng vẻ khi cười của Tống Phi trông rất đẹp.

Anh ấy mua cho tôi một chiếc túi LV màu lam, bảo đó là quà Trung Thu của tôi.

“Muốn mua gì anh cũng có thể mua luôn cho em mà, cần gì phải xem live?”

Tôi òa khóc.

Tống Phi lau nước mắt cho tôi.

“Em nhìn em xem, xem mỗi live stream thôi mà cũng khóc?”

Tôi lập tức chộp lấy điện thoại rồi hung hăng nhìn vào màn hình:

“Em chỉ bảo cây chì kẻ mày đắt quá, vậy mà chủ phòng lại cười nhạo nói em không có bản lĩnh kiếm tiền hu hu…”

Tôi ôm lấy Tống Phi khóc lớn, toàn thân run rẩy.

Phẫn nộ.

Sợ hãi.

Và cả nỗi oán hận với chính bản thân mình.

Đầu óc càng lúc càng tỉnh táo hơn.

Tôi phải báo thù!

Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, nhất định không được hấp tấp.

Chủ phòng live kia chắc biết gì đó, nhưng ngay cả cô ấy cũng cảm thấy khó, vậy có nghĩa là sự nguy hiểm của Sàng Ông vượt xa những gì tôi tưởng.

Chắc chắn còn có nguy hiểm tôi không biết vẫn đang chờ tôi.

Nhưng sẽ là gì đây?

5

Tống Phi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, thay bộ ngủ rồi muốn bế tôi lên giường ngủ.

Tôi bảo tôi không buồn ngủ, muốn ở một mình một lúc, thì hắn ta lập tức bế tôi ném lên giường.

“Anh đã bảo đến lúc phải đi ngủ rồi.” Lúc hắn nói chuyện luôn có dáng vẻ của một chủ tịch ngang ngược.

Tôi sợ hắn nghi ngờ nên không dám phản kháng.

Ba năm chung sống với nhau, tôi chưa từng phản kháng bất cứ mệnh lệnh nào của hắn.

Vừa nằm xuống, mùi gỗ đàn hương từ trên giường bốc lên.

Tôi biết chỉ cần ngửi thấy mùi này mình sẽ ngủ thiếp đi ngay, nên tôi liều mạng nhắc nhở chính mình:

“Không được ngủ, không được ngủ, không được ngủ…”

Nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã mê man đi.

Nửa tỉnh nửa mê, sau lưng đột nhiên trống không, tôi nằm ngửa trên giường.

Tống Phi đã biến mất.

Mà chiếc giường lại trở nên rất lớn.

Vô biên vô hạn, trải dài mãi trong bóng tối vô tận.

Bốn luồng khí đen bốc lên từ dưới chân giường, tạo thành một bóng người.

Tôi chợt phản ứng lại, giờ tôi đang nằm mơ.

Kẻ trước mặt tôi… chắc là Sàng Ông!

Tôi vừa định chạy trốn thì Sàng Ông đã duỗi ra bốn cái xúc tu màu đen quấn chặt lấy tôi.

Các xúc tu mọc chằng chịt dày đặc giác hút, chúng hệt như những cái chân của lũ côn trùng, không ngừng động đậy, tạo ra âm thanh sột soạt.

Cơ thể tôi bỗng nhiên trở nên bồn chồn kỳ lạ, hơi thở gấp gáp, đầu óc mê muội, hỗn độn như đang khao khát một thứ gì đó.

——— Crốp!

Ngón chân thình lình truyền đến một cơn đau nhói.

Tiếng xương gãy vụn cùng tiếng da thịt rách toạc vang lên, lúc ấy tôi mới nhận ra một nửa bàn chân của mình đã bị Sàng Ông ăn mất.

Dù chỉ là mơ nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt đó lại rất chân thực.

“A a a a a!”

Lòng tôi nhất thời trào lên một nỗi sợ hãi khủng khiếp:

Tôi sắp bị ăn sống như một cống phẩm rồi!

6

Tôi há to miệng muốn hét lên, nhưng một xúc tu khác lại nhồi thẳng vào miệng tôi.

Nó đâm sâu vào cổ họng khiến tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Chiếc giường đột nhiên rung chuyển, khung cảnh phòng ngủ và mộng cảnh của Sàng Ông chồng chéo lên nhau trước mắt tôi.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, tôi móc chiếc di động giấu dưới gối ra.

Trước khi đi ngủ, tôi đã nhận được tin nhắn riêng từ Mộc Thanh Thanh khi Tống Phi đang tắm.

Cô ấy bảo tôi đừng phản kháng.

Sau đó lại gửi cho tôi một bức ảnh chụp Trấn Ma Phù.

“Lúc nguy cấp, hãy chiếu cái này vào Sàng Ông.”

Tôi vơ lấy điện thoại đẩy mạnh về phía trước, Sàng Ông bị linh phù chiếu lóa mắt, hét thảm một tiếng rồi lùi về trong giường.

Tôi giật nảy mình tỉnh lại, nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường, tay còn nắm chặt điện thoại.

Tống Phi vẫn ôm sau lưng tôi, ngủ ngon lành.

Dạ dày tôi trào lên từng trận ghê tởm, nôn khan mấy lần, tôi che miệng lại, rón rén ra khỏi phòng ngủ.

Giờ là bốn giờ sáng, tôi vội vàng thay quần áo định ra ngoài.

“Đi đâu đấy?” Sau lưng vang lên một giọng nói.

Tôi giật nảy mình.

Tống Phi chẳng biết đã thức dậy từ khi nào, đang ngồi trên sô pha xem điện thoại.

Nhưng vẻ mặt hắn khác với ngày thường, vô cùng âm trầm.

Hắn vừa nhận được tin, việc kinh doanh của công ty ở nước ngoài xảy ra vấn đề, bị lỗ nặng.

Tôi không biết nên làm gì, đành bước tới giả vờ như muốn an ủi hắn.

Nhưng lại vô tình đụng phải cây chổi dựng cạnh tường.

Tống Phi ngẩng phắt đầu lên, thấy cây chổi chỏng chơ trên mặt đất, khuôn mặt bắt đầu co giật, thoạt trông cực kỳ hung ác.

Tôi bị dáng vẻ đó của hắn dọa sợ.

Còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn bỗng vớ lấy cây chổi, đập thẳng vào mặt tôi.

“Đồ sao chổi! Đồ sao chổi! Tất cả là tại đồ sao chổi nhà mày mà ông đây mới mất tiền oan!”

Cây chổi giáng xuống người tôi như mưa, khiến toàn thân tôi đau đớn ê ẩm.

Từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ bị đánh như vậy, cả người choáng váng, chỉ biết lấy tay ôm đầu, co ro trên sàn òa khóc.

Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới ngừng lại, thở hổn hển ngồi bệt xuống đất.

“Bà nó, mệt chết đi được, đi nấu cơm cho tao!”

Tôi run rẩy ngẩng đầu lên, phát hiện khuôn mặt hắn bây giờ cực kỳ hung dữ, sắc mặt y như người chết.

Hoàn toàn khác với Tống Phi trước đây.

Hoặc có thể nói, đây mới chính là bộ mặt thật của hắn!
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt