Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chiếc Giường Quỷ > Chương 2: .

Chiếc Giường Quỷ

Tác giả: Nhị Đại Vương | Chương: 2 | Lượt xem: 340

Chương 2: .

Tôi mở tủ lạnh, lấy ra một hộp trứng chuẩn bị làm bánh sandwich.

Nhưng tay tôi run đến mức đánh rơi cả đĩa xuống sàn.

Tống Phi đi đến tát cho tôi một phát.

“Đồ vô dụng! Mày nói xem mày còn biết làm cái quái gì nữa?”

Tôi cúi thấp đầu, im lặng.

Hắn đẩy tôi ra, nhặt một quả trứng sống lên nhét thẳng vào miệng.

Rắc một tiếng, hắn cắn vỡ vỏ trứng, lòng trứng chảy ra từ khóe miệng, hắn lại cười khằng khặc với tôi:

“Ngoài tao ra thì còn ai sẽ nuôi cái thứ vô dụng như mày nữa chứ?”

Ăn xong một hộp trứng vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại mở tủ lạnh lấy thêm hộp thịt bò sống.

Rồi ăn luôn cả thịt lẫn tơ máu.

Một lúc sau, đồ trong tủ lạnh đều đã bị hắn ăn sạch.

Nhưng ăn rồi còn chưa hài lòng, hắn liếm môi, nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt vừa xa lạ vừa kỳ dị.

Tôi sợ quá vội lùi lại.

Tống Phi mỉm cười bước tới, ấn mạnh tôi vào bệ bếp.

“Anh làm gì thế hả!” Tôi hét toáng lên.

“Khà khà khà…” Tống Phi thở hổn hển, giọng như của loài thú hoang.

Váy tôi bị xé toạc, tôi tuyệt vọng vùng vẫy nhưng vô ích, hắn ôm ghì lấy tôi đè sấp xuống.

Bệ bếp không ngừng chao đảo, lúc đầu tôi hét lên, sau đó thì hai tay liều mạng vùng vẫy, chợt bắt được thứ gì đó, tôi liền quăng mạnh về phía sau ————

Lưng Tống Phi đột nhiên cứng lại, rồi bất động.

Tôi quay người lại nhìn, tức khắc sợ muốn chết.

Trên cổ hắn cắm một con dao gọt hoa quả, nó gần như đâm xuyên qua toàn bộ cổ hắn.

Tống Phi nắm cán dao, trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm tôi.

“Tao phải g.i.e’.t mày, tiện nhân…”

Đầu óc tôi chợt trống rỗng, tôi vớ lấy cái chảo, điên cuồng đập về phía hắn.

“A a a a a a a a a!!!”

Tức giận, sợ hãi, nhục nhã, toàn bộ như trút sạch ra.

Đến khi phản ứng lại, tôi đã ngã phịch xuống đất, trên tay chỉ còn lại nửa cán chảo.

Mặt đất lênh láng máu.

Tống Phi lệch đầu ngồi bên, lưỡi thè ra, một nhãn cầu lủng lẳng lòi cả ra ngoài hốc mắt, đầu óc lồi lõm hệt như một quả cam thối.

Lòng tôi bỗng nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Giống như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài, điện thoại chợt reo.

Mộc Thanh Thanh gửi cho tôi một tin nhắn.

[Cô vẫn ổn chứ? Hắn có nghi ngờ cô không?]

[Không.]

[Thế thì tốt rồi, cố gắng nhé, trời sáng tôi sẽ đến.]

[Không vội đâu.] Tôi đáp.

Do dự một hồi, tôi gõ thêm một dòng nữa:

[Dù sao thì hắn ta cũng chết rồi.]

8

“Cái quái gì? Cô giết hắn ta rồi ?” Mộc Thanh Thanh gọi thẳng điện thoại qua luôn.

“Ừ.” Tôi rất bình tĩnh.

“Không thể nào, cô chắc chắn hắn chết rồi?”

“Thật đấy, nếu cô không tin thì tôi chụp cho cô xem ——”

Nhưng khi quay người lại, tôi bỗng thấy một cảnh tượng khó tin đến mức cảm giác da đầu mình như sắp nổ tung vậy.

Căn bếp vẫn y như cũ.

Nhưng Tống Phi đã biến mất.

Chỉ trong chớp mắt kia, một cái xác sờ sờ ra đó đã biến mất!

Hắn ta là thứ quái gì vậy chứ?

Tôi hoảng sợ, lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng Mộc Thanh Thanh lại nói, phúc vận của tôi đã bị trộm hết, có chạy trốn cũng chẳng sống được mấy ngày.

Thế nên kêu tôi đi tìm lại.

Tôi nghe thấy có thứ gì đó chuyển động trong phòng ngủ, bèn cẩn thận đi tới ngó vào trong, ngay tức khắc, chân tôi suýt nữa mềm nhũn ra vì sợ.

Tống Phi toàn thân bê bết máu đang bò lên giường, miệng phát ra những âm thanh ú ớ hệt như một thây ma.

Vậy mà sau khi Mộc Thanh Thanh biết chuyện thì lại bật cười.

Cô ấy bảo cơ hội đến rồi, tôi có thể lấy lại ba mươi năm phúc vận.

“Được không thế?” Tôi vẫn còn hơi nghi ngờ.

“Tất nhiên, có mượn thì phải có trả!”

Tôi nghe vậy nhất thời dũng khí trào dâng.

Theo sự chỉ dẫn của Mộc Thanh Thanh, trước tiên, tôi kéo Tống Phi lên giường, rút con dao ra khỏi cổ hắn.

Máu lập tức phun ra.

Tôi nắm lấy ga trải giường, quấn hắn lại thật chặt.

Máu nhanh chóng nhuộm đỏ cả ga giường, hắn vẫn đang chầm chậm quằn quại bên trong, phát ra những âm thanh kỳ lạ.

“Cởi hết quần áo ra.” Mộc Thanh Thanh nói.

“Hả?’

“Muốn sống thì cứ làm theo lời tôi nói!”

Tôi do dự một chút rồi cởi hết quần áo ra, ôm chặt lấy Tống Phi.

Máu của hắn vẫn còn nóng, thỉnh thoảng hắn lại vặn vẹo vài cái khiến máu dính đầy khắp người tôi.

“Như này á?” Tôi nhịn cơn buồn nôn xuống, hỏi.

“Phải, một ngày một đêm sau, ba mươi năm phúc vận đã bị lấy đi của cô sẽ trở lại.”

Sau đó lại cảnh báo tôi:

“Trong lúc này, bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng không được rời khỏi Tống Phi, không được xuống giường! Phải đợi tôi đến!”

Cúp điện thoại xong, tôi ôm chặt Tống Phi không dám cử động.

Chiếc giường tuy đầy máu nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương.

Ngay lúc tôi đang ngơ ngác thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Mộc Thanh Thanh lại gửi cho tôi một tin nhắn.

[Linh phù có tác dụng không vậy?]

[Có.]

[Có cơ hội thì chạy ngay đi nhé.]

Hả? Tôi ngây người.

[Không phải cô muốn tôi ôm chặt Tống Phi sao?]

[???]

Giờ tôi không tiện gõ chữ nên bảo cô ấy gọi qua cho tôi, rồi tôi kể cho cô ấy nghe tình hình hiện tại của mình.

Cô ấy lập tức sốt ruột:

“Tôi bảo cô ôm hắn lúc nào chứ?”

“Vừa lúc nãy luôn ấy.”

“Tôi vừa gọi cho cô á?”

Mộc Thanh Thanh đột nhiên khựng lại, sau vài giây im lặng, cô ấy buột miệng chửi thề bằng thổ ngữ vùng Đông Bắc:

“Chết m.o.ẹ rồi!”

9

“Xuống giường ngay! Giờ không phải cô đang lấy lại phúc vận đâu, mà là đang lấy máu của mình cúng cho Sàng Ông đấy!” Trong điện thoại, Mộc Thanh Thanh quát lên với tôi.

“Hả?” Tôi hơi bối rối, “Máu chảy là của Tống Phi mà.”

Nhưng vừa cúi xuống nhìn, tôi mới phát hiện máu trên giường chẳng hiểu sao ít đi rất nhiều, đang bị ga trải giường hút đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Nói chính xác hơn thì đang bị cái xác của Tống Phi hút đi.

Vùng da bụng và đùi của tôi, đã dính chặt vào ga giường đến nỗi kéo cũng không kéo ra được.

“Sàng Ông đang hút máu của cô để chữa trị nhục thể của Tống Phi đấy! Lập tức rời đi ngay!” Mộc Thanh Thanh tiếp tục hét lớn.

Tôi hoảng loạn xuống giường.

Nhưng đột nhiên có điều gì đó lóe lên trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ lại lời một Mộc Thanh Thanh khác đã nói với mình:

“Trong lúc này, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi Tống Phi, đừng xuống giường!”

Lời của hai Mộc Thanh Thanh nói hoàn toàn trái ngược nhau, rốt cuộc lời nào là thật?

Mộc Thanh Thanh hiển nhiên rất sốt ruột.

“Nhanh lên! Muộn thêm chút nữa là không kịp đâu!”

Tôi nhìn thi thể của Tống Phi, do dự trong chốc lát.

Mộc Thanh Thanh bắt đầu gầm lên với tôi:

“Nhanh lên buông ra đi!”

Âm cuối của cô ấy đã méo mó, càng lúc càng trở nên đáng sợ.

“Nhanh lên buông ra đi! Buông ra đi!!!”

Tay tôi run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất.

Tôi muốn nhặt nó lên nhưng lại không dám tách ra khỏi thi thể của Tống Phi.

Đang lúc do dự, cơ thể Tống Phi lại bỗng vặn vẹo một chút bên dưới ga trải giường.

Sau đó lại một chút…

Cử động càng lúc càng nhanh hơn.

Cơ thể tôi từng trận tê dại, như thể có thứ gì đó đã bị hút đi mất.

Cúi đầu nhìn, tôi mới phát hiện phần bụng và đùi của mình chẳng biết từ bao giờ đã teo lại rất nhiều, bên trên còn mọc ra vô số sợi thịt mỏng như sợi tóc, tất cả đều dính liền với cơ thể của Tống Phi.

Da của những sợi thịt đó rất mỏng, có thể nhìn thấy cả máu của tôi đang không ngừng chảy qua đó.

Bị lừa rồi!

Người ban đầu gọi cho tôi không phải Mộc Thanh Thanh, mà là Sàng Ông!

Tôi nghiến răng nghiến lợi thô bạo lùi lại, đạp mạnh một cước lên thân Tống Phi.

Roạt một tiếng ——

Sau cơn đau xé lòng, cơ thể tôi máu me be bét, nhưng cuối cùng cũng coi như đã thoát khỏi Tống Phi.

Tôi cố chịu đựng cơn đau, nhảy ra khỏi giường, không quay đầu lại bỏ chạy.

Chạy ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách, đẩy cửa chính ra ——

Sau khi bị luồng ánh sáng chói mắt bên ngoài rọi vào, tôi phát hiện mình đã trở lại phòng ngủ.

——— Rầm!

Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Chiếc giường cổ trước mặt tôi cọt kẹt rung chuyển, như thể có thứ gì đó đang cười vậy.

Tống Phi nằm trên mặt đất bỗng chui ra khỏi ga trải giường.

Hắn ta trông có vẻ béo hơn trước, làn da nhợt nhạt và tái xanh, hệt như thịt lợn chết bỏ trong kho lạnh.

Nhãn cầu từng bị đập lòi ra khỏi hốc mắt đang từng chút một phục hồi lại, cái lưỡi thè ra ngoài cũng dần dần rút về, hắn loạng choạng bước về phía tôi.

“Con khốn này… Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, cung mày ăn ngon uống tốt, tại sao mày vẫn còn chưa thỏa mãn chứ!”

Tôi xoay người định chạy, lại đột nhiên cảm thấy ngạt thở.

Hắn ta đang bóp chặt lấy cổ tôi từ phía sau.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt