Tôi gần như sắp ngất đi.
Đột nhiên một quầng sáng trắng lóe lên, buộc Tống Phi phải lùi lại.
Một con rắn trắng đáp xuống đất rồi cuộn tròn lại, Mộc Thanh Thanh đứng bên trong, trên người mặc bộ sườn xám trắng như tuyết, tóc dài đến thắt lưng, trông còn xinh đẹp hơn trên live stream.
Ban đầu Tống Phi giật nảy mình, nhưng khi nhìn thấy Mộc Thanh Thanh, hắn bỗng bật cười, biến trở về dáng vẻ tuấn tú ngày thường, nhìn cô ấy đắm đuối:
“Không ngờ trong biển người rộng lớn, lại có thể gặp được đồng loại…”
“Ai đồng loại với mày?” Mộc Thanh Thanh rất lạnh lùng.
Tống Phi chải vuốt lại tóc, nhướng mày, bày ra một cử chỉ mời gọi:
“Tôi hiểu sự cô đơn của cô, cũng hiểu sự hiu quạnh trong lòng cô, cô vẫn luôn muốn tìm một người giống như tôi phải không?”
Chẳng biết tại sao, tôi chợt cảm thấy Tống Phi thật quyến rũ.
“Nào, tới đây, chỉ cần lên giường của tôi, tôi hứa sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.” Tống Phi càng nói càng xúc động, từng câu từng chữ hệt như móc câu ghim vào trong đầu người.
“Cô đồng ý với anh ấy đi!” Tôi chợt không kiềm chế được sự thôi thúc trong lòng.
Mộc Thanh Thanh phất tay dán một lá bùa lên trán tôi.
“Đứng sang bên cạnh đi, cô không chống cự được thuật mê hoặc của hắn đâu!”
Lúc đó tôi mới bừng tỉnh, vội vàng núp sau người cô ấy.
“Nào em yêu…” Giọng nói dịu dàng của Tống Phi vang vọng trong phòng, dù trên trán tôi có dán một lá bùa phép nhưng vẫn còn cảm thấy bối rối.
Mộc Thanh Thanh chỉ trợn mắt:
“Có cái giường rách thôi đã thấy vẻ vang rồi, người không biết còn tưởng mày có cả tứ hợp viện ở vành đai hai luôn đấy!”
“Em muốn gì đây? Tôi đều có thể cho em…” Giọng nói của Tống Phi càng ngày càng quyến rũ.
“Tao muốn mày chết!”
Mộc Thanh Thanh vung tay lên, con rắn trắng bay vụt ra, quấn chặt lấy Tống Phi.
Nhưng trong nhà cũng đã biến dạng.
Chẳng rõ từ khi nào, cái giường cổ đã trở nên rất to, chiếm trọn cả căn phòng.
Đầu của Tống Phi đang kề ngay trước miệng rắn, nhưng hắn vẫn duy trì dáng vẻ đắm đuối kia.
“Ha hả… Cô gái, em đã lên giường của tôi rồi, sao vẫn còn bướng bỉnh như vậy?”
Mộc Thanh Thanh nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên biến sắc, vung tay lên, con rắn trắng bay ngược trở lại.
Cô ấy tóm lấy tôi nhảy lên thân rắn trắng, quay người định đi, nhưng lại va mạnh vào thành giường.
Trong nhà bỗng không còn phân biệt được trên dưới nữa, sáu mặt đều là giường cổ, vang dội những âm thanh kêu khóc chói tai.
Con rắn trắng đưa chúng tôi bay lơ lửng trên không, tôi cúi đầu nhìn xuống thì thấy tấm ván giường đã biến mất, vô số bàn tay vươn ra từ hộc tủ giường.
Mộc Thanh Thanh tức giận nhìn Tống Phi.
“Đây chính là những người phụ nữ mà nhà họ Tống các người đã hại chết qua bao nhiêu đời phải không?”
Tống Phi bật cười:
“Nếu em đã không muốn trở thành người nhà họ Tống ta, thì hãy thành ma của nhà họ Tống ta đi!”
Vô số bàn tay khô gầy vươn ra từ khắp mọi hướng kéo chúng tôi vào bóng tối vô tận.
11
“A a a a…”
Tôi nhắm chặt mắt, dùng hết sức bình sinh giãy giụa.
“Sao thế? Sao Thế?”
Trong bóng tối, có ai đó đang ra sức lay tôi.
Vừa mở mắt, tôi nhìn thấy Tống Phi.
Tôi nhất thời cứng còng vì sợ.
Nhưng hắn đã ôm tôi thật chặt.
“Em yêu à, không sao đâu, em chỉ đang gặp ác mộng thôi.”
Tôi đẩy hắn ra, nhảy khỏi giường và căng thẳng nhìn xung quanh.
Đúng rồi, đây là phòng ngủ.
“Em yêu, em vẫn ổn chứ?” Tống Phi lo lắng bước tới.
“Anh đừng tới đây!”
Tôi nhanh chóng lùi lại vài bước rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.
Nhà bếp rất ngăn nắp.
Không có máu, không có đĩa vỡ.
Trứng và thịt đều nguyên vẹn trong tủ lạnh, bao bì còn chưa mở.
Mọi thứ đều bình thường.
Tôi xoa đầu ngồi xuống ghế sô pha, toàn thân hoàn toàn chết lặng.
Tống Phi ngồi cạnh tôi.
“Em sao thế?”
Tôi cẩn thận né sang một bên, cảnh giác nhìn hắn:
“Hôm nay là ngày nào?”
“28, làm sao vậy?”
“Tối qua lúc anh về nhà, có phải đã tặng tôi một cái túi không?”
Tống Phi gật đầu, lấy ra một chiếc túi LV màu đỏ.
Tôi vừa nhìn thấy nó lập tức choáng váng.
“Màu đỏ? Không phải màu lam à?”
Tống Phi cười lớn.
“Sao có thể? Em ghét nhất là màu lam mà, sao anh lại ngốc đến mức tặng em một chiếc túi màu lam được chứ?”
Tôi lại bối rối, vò đầu bứt tai cố nhớ lại.
Đúng, tôi ghét nhất là màu lam, nhưng sao trong ký ức tôi lại là túi màu lam nhỉ?
“Đều là anh sai, anh không nên bận việc công ty mãi, kỳ nghỉ này mình đi Châu Âu chơi vài ngày nhé?” Tống Phi nhìn tôi với vẻ hối lỗi.
“Đi Châu Âu? Có cần mang theo giường của anh không?” Tôi căng thẳng hỏi.
“Giường?” Tống Phi khó hiểu nhìn tôi: “Ra ngoài sao lại phải mang theo giường?”
“Không phải anh nói đó là bảo bối gia truyền nhà anh, tối đi ngủ không rời khỏi nó được à?”
Tống Phi hơi sửng sốt, rồi không nhịn nổi bật cười ha hả.
“Ra ngoài còn mang theo giường à? Em có biết phiền toái thế nào không? Với lại cái giường này không phải của anh, mà là của em mua đấy chứ!”
“Của tôi mua?”
Tống Phi lấy chứng nhận sưu tập ra cho tôi xem, đây là chiếc giường bằng gỗ tử đàn và ngà voi từ thời nhà Thanh do tôi mua ở Kadak năm ngoái, có giá hơn tám mươi vạn tệ.
“Thật ra thì nó hơi đắt một chút, nhưng anh thấy em rất thích nó nên mới mua làm quà sinh nhận cho em.”
Tống Phi sợ tôi không tin nên đã tìm lại những bức ảnh tôi khoe giường trên WeChat Moments.
Tôi nhìn mình ngồi trên chiếc giường cổ với vẻ mặt hạnh phúc, càng bối rối hơn.
Tống Phi nói: “Nếu em không thích nữa thì có thể bán nó đi.”
Lúc này tôi đã hoàn toàn choáng váng rồi, một mình dạo tới dạo lui quanh phòng.
Bất cẩn đụng phải cây chổi, tôi lập tức co rúm lại vì sợ.
“Có phải em cho rằng… hôm qua anh lại đánh em không?” Tống Phi đột nhiên hỏi.
Tôi sợ đến mức run bần bật, suýt khóc, căng thẳng nhìn hắn.
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh biết em không nghĩ ra mà.” Tống Phi lấy ra hai viên thuốc từ trong lọ.
“Uống cái này đi, anh sẽ nói sự thật cho em.”
12
Chần chừ một hồi, tôi uống thuốc vào.
Tống Phi kể câu chuyện về tôi:
“Em là một người phụ nữ rất giỏi giang, em đã trở thành tổng giám đốc khu vực của một công ty thuộc Fortune 500*.”
(*Fortune 500 là bảng xếp hạng danh sách 500 công ty lớn nhất Hoa Kỳ theo tổng doanh thu mỗi công ty được biên soạn hàng năm bởi tạp chí Fortune)
Nhưng do tình hình kinh tế khó khăn nên năm ngoái tôi đã bị sa thải.
“Sau đó mãi mà không tìm được công việc như ý, dù bên ngoài kiên cường nhưng nội tâm em lại vô cùng đau khổ.”
“Em đã bị mất ngủ trầm trọng và mắc hội chứng rối loạn lo âu.”
“Sau khi sảy thai, bệnh tình của em càng tệ hơn, thậm chí xuất hiện biểu hiện rối loạn ảo tưởng.”
“Vì làm gì cũng không như ý nên lúc nào em cũng cảm thấy như vận thế của mình bị người ta đánh cắp.”
“Trong khoảng thời gian này, tính khí em thất thường, em đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bố mẹ.”
“Em cho rằng anh bị ám ảnh chuyện giường chiếu, đó là vì em không có cảm giác an toàn.”
“Em còn tưởng tượng ra trong giường có đám thây khô muốn bắt lấy em, đó là vì trong thâm tâm em sợ mình cũng sẽ giống như những người phụ nữ thời phong khiến, trở thành vật hy sinh của gia đình, không thể sống một cuộc đời có giá trị.”
“Em đã phải kìm nén quá nhiều, những năng lượng đó đều vô thức bị chuyển hóa thành ham muốn t. ì. n. h d.ụ.c.”
“Thế là trong mộng em luôn gặp những người đàn ông khác nhau.”
“Em tưởng trượng ra một cô gái xinh đẹp mặc bộ sườn xám cưỡi con rắn trắng tới cứu lấy em. Ấy là mong ước sâu trong nội tâm em, mong rằng mình có thể mạnh mẽ giống như cô gái đó.”
“Còn con rắn trắng, nó tượng trưng cho sự niết bàn tái sinh sau cơn mơ.”
Tôi như bị sét đánh khi nghe những lời đó, thậm chí không thốt ra được lời nào.”
“Đều trách anh, anh cứ luôn bận việc công ty, luôn cho rằng em rất kiên cường, nên đã không nhận ra nỗi đau của em.”
Tống Phi mở điện thoại, bên trong có một đoạn video quay cảnh tôi đang được bác sĩ điều trị tâm lý.
Những điều anh nói đều là chẩn đoán của bác sĩ tâm lý về tôi.
Không biết có phải do đã uống thuốc hay không, mà dù những chuyện này khiến tôi rất sốc, nhưng trong lòng lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tôi bước đến trước gương và nhìn lại chính mình.
Có chút hốc hác, nhưng cũng không coi là già, cái gì mà cung phu thê, cung phụ mẫu, cung con cái, đều không có màu sắc gì lạ cả.
Tống Phi ôm lấy tôi từ phía sau:
“Anh biết có rất nhiều chuyện em không thể nhớ rõ, nhưng em chỉ cần nhớ kỹ một câu thôi: Bất kể xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn yêu em!”
Nỗi sợ hãi và sự đề phòng trong lòng tôi tức khắc sụp đổ, tôi quay lại, ôm chặt lấy Tống Phi òa khóc.
Tôi nói mình đã mơ thấy một giấc mơ thật sự thật sự rất đáng sợ, mơ thấy mình đã mất tất cả.
Khóc xong tôi thấy nhẹ nhõm hẳn
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời người, có lẽ là biết được trải nghiệm khủng khiếp vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng.
“Được rồi, bé ngốc ạ.” Tống Phi hôn nhẹ tôi, “Chuẩn bị nghỉ ngơi thôi.”
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Sau khi mở cửa, một anh chàng giao hàng đứng trước mặt, trong tay cầm bó hoa lớn.
Tôi cứ tưởng đây là điều bất ngờ của ngày lễ nên đang định nhận lấy.
Nhưng Tống Phi lại lập tức kéo tôi ra, căng thẳng nhìn người trước mặt.
Chiếc Giường Quỷ
Tác giả: Nhị Đại Vương | Chương: 3 | Lượt xem: 339