Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chiếc Giường Quỷ > Chương 4: .

Chiếc Giường Quỷ

Tác giả: Nhị Đại Vương | Chương: 4 | Lượt xem: 341

Chương 4: .

“Tôi không đặt hoa.” Tống Phi nói.

“À, đây là quà ngày lễ của công ty chúng tôi tặng cho hội viên, chúc anh Tết Trung Thu vui vẻ!”

Tống Phi vẫn nhìn anh ta đầy cảnh giác.

“Các cậu là công ty nào?”

“Dịch vụ dọn nhà, chính là các loại dịch vụ đa năng như chạy vặt hay dọn dẹp những thứ bẩn thỉu ấy ——”

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn!”

Tống Phi nhận lấy bó hoa rồi lập tức đóng cửa lại.

Ai ngờ anh chàng giao hàng bỗng giẫm chân vào chặn cửa.

“Đừng vội mà, tiếp theo tôi còn phải giúp anh dọn sạch phòng miễn phí nữa.”

“Không cần!”

“Không, anh cần!”

Vừa thấy anh chàng giao hàng này giở trò vô lại, tôi lập tức tức giận.

“Trả hoa cho anh đấy! Nếu còn không đi, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!”

“Được, cô cứ thử coi cảnh sát có đến không.”

Tống Phi đột nhiên nổi giận đùng đùng, đạp một cước thật mạnh vào ngực anh chàng giao hàng.

Nhưng anh ta lại hệt như người gỗ, không hề nhúc nhích.

Tôi hoảng sợ, lo mình đã gặp phải kẻ biến thái nên vội vàng bắt lấy áo Tống Phi.

“Chồng! Đóng cửa lại nhanh đi!”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng còi báo động, mấy chiếc xe cảnh sát lao tới.

Tôi thấy vậy vội hô to:

“Cứu với, đồng chí cảnh sát! Có người đột nhập nhà dân!”

Sau khi xe cảnh sát dừng lại, hơn chục cảnh sát vũ trang đầy đủ nhảy ra, xông thẳng về phía anh chàng giao hàng.

Thấy tình cảnh đó, tôi cũng bị hù sợ, nghĩ thầm anh chàng giao hàng này chẳng lẽ là một kẻ cuồng sát?

Nhưng không ngờ anh ta lại không hề hoảng sợ, cũng chẳng thèm quay đầu mà chỉ lấy một nắm đậu đen trong túi ném ra ngoài.

Đậu đen rơi xuống đất đột nhiên biến thành rất nhiều vệ sĩ mặc vest đen, rút súng ra chiến đấu với cảnh sát.

Tôi ngây người sửng sốt, cái quái gì vậy?

Rải đậu biến thành đội quân? Đây là phim Ma Trận chắc?

Chứng hoang tưởng của tôi lại tái phát rồi à?

Tống Phi đóng sầm cửa lại, kéo tôi chạy vào nhà.

Nhưng đập ngay vào mắt vẫn là anh chàng giao hàng kia, không biết từ khi nào, anh ta đã đứng ngay trước mặt chúng tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì mặt đã bị anh ta đạp cho một cước rất mạnh, bay ngược từ cửa đập thẳng vào kệ TV.

Tôi ngã mạnh xuống đất, gần như ngất xỉu đi.

“Xin lỗi ra tay hơi mạnh, dù sao cũng là mơ thôi, cô đừng có để ý nha.”

14

Nói xong, anh chàng giao hàng vung tay về phía tôi.

Một lá bùa màu vàng dán lên trán tôi.

Đầu óc tôi chợt tỉnh, tất cả những chuyện trước kia đột ngột hiện lên.

Tôi đã bị sàng quỷ do Tống Phi thờ hãm hại, Mộc Thanh Thanh đến cứu tôi, nhưng rồi chúng tôi đều bị rơi vào hộc tủ giường…

Nhưng tại sao bây giờ tôi lại ở đây?

“Đây là mộng cảnh nhiều tầng, Tống Phi đang cố sửa tiềm thức của cô đấy.” Anh chàng giao hàng nói.

Tống Phi cười lạnh nhìn anh ta:

“Thế mà mày cũng tìm đến được à?”

“Tao khuyên mày nên trả ngay lại phúc lộc mày đã lấy đi.” Anh chàng giao hàng nhàn nhạt nói.

Tống Phi đột nhiên cười điên cuồng, toàn thân bao phủ áo đen, vô số xúc tu mọc ra từ phía sau.

“Thứ tao dựa vào bản lĩnh lấy được, tại sao phải trả hả?”

“Mày làm những việc bàng môn tà đạo này, không sợ bị cắn trả sao?”

“Vậy thì cứ để cắn trả trừng trị tao đi, cần gì tìm mày tới xen vào chuyện của tao nữa?”

“Ặc…” Anh chàng giao hàng bỗng chẳng biết nên nói gì tiếp.

“Nếu mày thực sự tin trên đời có nhân quả báo ứng, vậy thì cứ an tâm chờ tao gặp cắn trả đi, mày đã can thiệp ngang vào thế này, chứng tỏ ngay cả mày cũng chẳng tin sẽ có cắn trả!”

“Tao…” Anh chàng giao hàng ngây người, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

“Tao thân là nhân sĩ chính đạo, có trách nhiệm phải diệt trừ tận gốc thứ sa đọa như mày!”

“Nhân sĩ chính đạo chắc có niệm kinh đúng không? Lão Quân từng nói trong Đạo Đức Kinh rằng: Nhân chi đạo, tổn bất túc dĩ bổ hữu dư*! Lấy của giàu chia cho nghèo vốn chính là chuyện thường tình, điều mà Thái Sơn Lão Quân cũng chấp nhận mà sao đến lượt mày lại đòi phản đối hả?”

(*Câu này dịch nôm na là “trong đạo người, kẻ hao lấy của kẻ dư bù vào”)

“Không nói kiểu đó được…” Anh chàng giao hàng ú ớ không cãi nổi.

Tống Phi đau buồn cực độ nhìn anh ta.

“Nhân sĩ chính đạo chỉ nên tu luyện cho tử tế, dùng đức hạnh và mị lực nhân cách của mình cảm hóa thế nhân, chứ không phải chạy vào trong mộng của người khác gây chuyện như ăn trộm thế này. Cậu còn chưa tu luyện đủ đâu, hãy mau rời đi đi!”

Anh chàng giao hàng cúi gằm mặt nghĩ ngợi hồi lâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng, đột nhiên quát lớn:

“Đậu xanh cái X, ông mày hôm nay đến đây tham gia I Can I BB* chắc?”

(*Một chương trình tranh luận trên sóng truyền hình của IQIYI và MEWE)

Nói đoạn, anh ta móc ra một thanh kiếm gỗ, vung lên thành một thủ thế kỳ lạ.

“Ông mày đến để trừ tà!”

Giữa điện quang hỏa thạch, rất nhiều văn tự kỳ lạ và các vòng sáng tán loạn khắp phòng.

Các xúc tu của Tống Phi còn chưa kịp vồ qua thì cả người đã bị đánh ngã xuống đất.

Ngay lúc hắn đang vùng vẫy định đứng dậy, ngực đã bị thanh kiếm của anh chàng giao hàng đâm xuyên qua.

“Hành vi của mày…” Tống Phi vẫn còn muốn nói.

Anh chàng giao hàng chặn lại luôn.

“Câm mẹ mồm đi!”

Bùm một tiếng.

Sàn nhà dưới chân tôi biến mất, chân tôi hẫng không, sợ tới mức tay chân cuống cuồng.

Anh chàng giao hàng nhào đến ôm chặt tôi, cùng tôi rơi thẳng xuống dưới.

15

Trong ngỡ ngàng, tôi đã quay lại hộc tủ giường.

Xung quanh là vô số bàn tay khô gầy, Mộc Thanh Thanh cưỡi trên con rắn trắng bay về phía tôi, bắt lấy tôi và anh chàng giao hàng, cùng nhau rời đi.

Tôi nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng gió rít dữ dội cùng tiếng khóc than của vô số phụ nữ.

Mộc Thanh Thanh thì thầm vào tai tôi: “Trở về!”

Tôi rùng mình một cái, tỉnh dậy trên giường.

Tống Phi đang ngủ phía sau tôi.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, rón rén đi đến phòng khách, liếc nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng.

Chiếc túi LV Tống Phi tặng cho tôi vẫn còn trên bàn, tôi nhặt nó lên cẩn thận xem xét.

Là màu lam.

Tôi nhận được tin nhắn từ Mộc Thanh Thanh gửi trên điện thoại:

[Được rồi, cô mau tìm một khách sạn trốn đi!]

Tôi lặng lẽ đi ra ngoài, tìm một khách sạn nhỏ kín đáo để ở.

Giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, tôi ngủ thiếp đi ngay sau khi vừa nằm xuống.

Mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh.

Vừa mở điện thoại thì tôi thấy tin địa phương mới nhất.

Một người đàn ông phát điên đã phóng hỏa đốt nhà.

Trong khi lực lượng cứu hỏa đang dập lửa, họ nghe thấy bên trong có rất nhiều tiếng kêu gào của phụ nữ.

Thế nhưng khi vào đến nơi, lại chỉ có một thi thể nam giới đã cháy thành than đen.

Cảnh tượng ấy rất kỳ lạ, rõ ràng anh ta có thể chạy ra ngoài, vậy mà lại bám chặt vào giường mãi cho đến chết.

16

Tôi thực sự muốn tự mình cảm ơn Mộc Thanh Thanh cùng anh chàng giao hàng kia, nhưng tôi không thể liên lạc được với họ nữa, tài khoản của phòng live lúc trước cũng đã bị xóa rồi.

Công ty của Tống Phi nhanh chóng phải đóng cửa do có hoạt động bất hợp pháp.

Tôi dùng tiền tiết kiệm của mình, bắt đầu kinh doanh.

Mỗi ngày tôi đều làm cho mình bận rộn lên, bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ đến những chuyện khác.

Trong một khoảng thời gian dài, tôi sợ giường tới nỗi thường ngủ luôn trên sàn trong công ty.

Một năm sau, công ty bắt đầu sinh lời và cuộc sống của tôi cũng dần trở lại đúng hướng.

Những chuyện xảy ra trước đó dần bị tôi quên đi, như thể chưa từng xảy ra vậy.

Trung Thu năm nay, lễ tân của công ty làm đám cưới, sau đó đi du lịch Thái Lan cùng chồng.

Tôi đã thấy những bức ảnh cô ấy đăng trên Moments của Wechat.

Cô ấy và chồng thoạt trông thật ngọt ngào.

Trên chiếc giường đằng sau đặt một cặp gối sứ.

Lễ tân nói, chồng cô dù có đi du lịch cũng phải ôm theo cặp gối sứ gia truyền của nhà mình.

Thật dễ thương quá đi mà.

(Hết)
Chương 3
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt