Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chú Nhỏ Chân Không Có Lông > Chương 6: .

Chú Nhỏ Chân Không Có Lông

Tác giả: Quả Quả | Chương: 6 | Lượt xem: 10,648

Chương 6: .

Diệp Thừa gọi cho tôi rất nhiều.

Tôi không dám bắt máy.

Sợ chú ấy đến phòng trọ tìm tôi, tôi chuyển về nhà họ Bạch.

Tự nhốt mình trong phòng hai ngày.

Cuối cùng ngay cả cô bảo mẫu cũng không nhịn được gõ cửa tôi:

“Tiểu Bạch, ra ngoài hít thở không khí đi. Con cứ thế này sẽ ngột ngạt lắm, cô nhìn con như thế này cũng đau lòng lắm.”

Tôi cũng không tự sa ngã, chỉ đơn giản đang suy ngẫm về đời người.

Tôi mở cửa và nói với cô rằng tôi muốn tài xế đưa tôi đến trung tâm thương mại.

Tôi đã mua cho mình vài bộ quần áo.

Lại đến tiệm làm tóc để tạo kiểu.

Bố tuy không thích tôi nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với tôi, tiền trong thẻ có thể tiêu bao nhiêu tùy thích.

Tôi nhìn khuôn mặt trẻ con của mình trong gương và thở dài bất lực.

Muốn từ bỏ quá khứ, đón chào tương lai với hình ảnh mới.

Không ngờ đã bị hiện thực đánh hiện nguyên hình.

Theo như nguyên văn lời của chuyên gia trang điểm: “Rõ ràng trông như cái bánh nhỏ mềm mại, nhất định cứ lăn lộn trong đống tro tàn, nghe lời chị, cứ yên bình tỏa ra hương sữa không tốt sao?”

Cho nên khi tôi đồng ý đến khu vui chơi, tôi không khỏi cảm khái: “Tôi cảm thấy có lỗi.”

Anh ta hẹn tôi nhưng địa điểm do tôi chọn.

Khi còn bé tôi đã muốn đi rất nhiều lần, không ngờ đến khi trưởng thành mới đi.

Đến khu vui chơi tôi cố gắng giữ khoảng cách với Hằng Tức.

Tức giận vì bị ép hôn không có chỗ xả, tôi trút hết lên người anh ta,

Tôi cố tình làm khó anh ta, lúc muốn ăn cái này, lúc lại muốn chơi trò kia, đợi sau khi anh ta xếp hàng xong tôi bèn lạnh lùng bỏ mặc rồi rời đi.

Hằng Tức dịu dàng như bề ngoài vậy, tôi vô lễ thế nhưng anh ta không hề tức giận, nhận hết trách nhiệm lên người mình, nói mình xếp hàng chậm khiến tôi chờ lâu, anh rất có lỗi.

Có lẽ là vì anh ta hơn tôi mấy tuổi.

Hằng Tức mang lại cho tôi cảm giác như một người anh trai đang chăm sóc cho em gái mình.

Lịch sự mà nhã nhặn.

Bằng cách này, người cảm thấy tội lỗi sẽ trở thành tôi.

Quay đi quay lại mấy lần, tôi quyết định không trêu chọc anh nữa, dù thế nào đi nữa, Hằng Tức cũng không có gì sai.

Khi tôi đang chuẩn bị nghiêm túc chơi mấy trò với anh ta.

Mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Mặc dù cảm thấy không có khả năng nhưng vì để nghiệm chứng suy đoán trong lòng, tôi để cho nhân viên dẫn tôi xuống, đi vòng từ phía sau.

Thân hình cao lớn và mùi hương gỗ đặc trưng trên người, không phải Diệp Thừa thì là ai?

“Chú nhỏ, chú đang làm gì thế?” Tôi bất chợt lên tiếng.

Nhớ tới mấy chuyện ngày trước, trên mặt tôi có chút mất tự nhiên.

Diệp Thừa sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại trong tay xuống đất.

Chú ấy lúng túng ho khan một tiếng, bốc phét mà không biết ngượng: “Chú bàn công việc.”

“Ở đây?” Thật không thể tin được.

“Không được sao?” Diệp Thừa cúi đầu nhìn tôi, màu xám đen trong mắt cực kỳ rõ ràng, “Chú đi mua khu vui chơi.”

31.

Tôi không cãi được.

Hằng Tức cũng đi tới, thấy Diệp Thừa thì ngạc nhiên: “Chú lo cho Tiểu Bạch nên mới tới chơi cùng à?”

Diệp Thừa thấy anh ta bắt đầu giở thói quái đản.

“Cậu ấm Hằng cũng rảnh rỗi thật, tôi cũng không có nhã hứng như cậu.”

Sao hôm nay chú tôi hung dữ thế?

Tôi nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của Hằng Tức, đúng lúc đó tôi lên tiếng gợi ý muốn đi tàu lượn siêu tốc.

Không ngồi không biết, vừa ngồi đã bị dọa chế.t khiếp.

Hai ông cố nội cao trung bình 1m85 lại nhát như thỏ đế.

Diệp Thừa ngồi bên tay trái rõ ràng tay đã run như cái sàng còn an ủi tôi: “Tiểu Bạch đừng sợ, chú bảo vệ cháu.”

Hằng Tức bên tay phải cũng không khá hơn, giọng nói bị kẹt ở tốc độc 2G: “Tiểu, Tiểu, Tiểu, Bạch, nhắm mắt lại, sẽ, sẽ ổn thôi.”

Tôi…

Cạn lời.

Cái này có gì đáng sợ chứ?

Sau khi chơi xong, hai người dược nhân viên đưa xuống, nếu không phải tôi đỡ một bên vai và gánh một đầu thì hai người đã ngã khuỵu xuống đất.

Diệp Thừa còn đang vùng vằng muốn duy trì hình tượng người chú: “Không sao đâu, Tiểu Bạch, chú có thể đi được.”

Kết quả là vừa bước ra được hai bước, đã ngã xuống đất.

Hình ảnh này thật chấn động lòng người.

Tôi nghĩ nó sẽ thành hình ảnh kinh điển không thể nào quên được.

Thế là tôi nhanh trí, quyết đoán lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Bộ dạng hai người thế này cũng không thể chơi được nữa.

Tôi bảo tài xế đưa Hằng Tức về sau đó đưa Diệp Thừa về nhà chú ấy.

Cửa vừa đóng lại, Diệp Thừa, người vừa nãy vẫn đang dựa vào tôi, đột nhiên như được tiêm máu gà, giam tôi lại giữa người chú ấy và bức tường.

Trong phút chốc, tôi bị bao bọc trong mùi hương của chú ấy.

Diệp Thừa khàn giọng nói, nhìn tôi bằng ánh mắt hối lỗi: “Tiểu Bạch, người phụ nữ ngày đó chính là mẹ chú.”

Chú ấy đang giải thích cho tôi à?

Tôi không dám tự mình đa tình chỉ có thể đè nén cảm xúc, lạnh lùng đáp lại chú ấy: “Chú, nếu chú không sao thì cháu đi trước.”

Có bài học kinh nghiệm lần trước, tôi không còn có thể ngang nhiên hưởng thụ sự yêu thích của chú ấy nữa.

Tôi không xứng với chú ấy.

Diệp Thừa không hề có ý định buông tha tôi.

Thấy tôi cúi đầu, chú ấy nắm cằm bắt tôi nhìn thẳng vào mắt chú: “Tiểu Bạch nói thích chú, còn tính sao?”

Mắt tôi chợt mở to, như thể cây khô gặp mùa xuân.

Có ý gì đây.

32.

“Không phải chú không muốn Tiểu Bạch sao?” Môi tôi run run.

Đầu ngón tay Diệp Thành xoa xoa cằm tôi: “Tiểu Bạch, cháu có thể không hiểu chuyện nhưng chú thì không.”

Có vẻ như hơi khó nói.

Diệp Thừa dừng một chút mới nói tiếp: “Hôm đó cháu đột nhiên đến tìm chú, thật ra chú đã đoán được bố cháu đã nói chuyện đính hôn với cháu. Nhưng chú không ngờ cháu lại tỏ tình trực tiếp với chú. Sau khi cháu nói chuyện với chú xong, cả người chú vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ.”

“Không chỉ thế cháu còn muốn…Một mặt là chú tức giận vì cháu không trân trọng chính mình, mặt khác, chú sợ cháu vì một phút bốc đồng mới ra quyết định, cho nên không thể đồng ý với cháu. Hôm đó chú thức suốt đêm, không biết phải đối mặt với cháu thế nào. Tiểu Bạch, chú lớn hơn cháu rất nhiều, mặc dù chưa chính thức yêu đương bao giờ, nhưng cũng không còn trẻ nữa. So với những chàng trai trẻ tuổi tác phù hợp với cháu, chú hơi tự ti. Tiểu Bạch nhà mình xứng đáng có một chàng trai tốt hơn để yêu.”

Tôi lắc đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.

Trong lòng tôi, không ai có thể vượt qua chú ấy.

“Chú đã luôn bên cạnh cháu suốt những năm qua, chú sợ cháu có lẽ vì thiếu tình phụ tử nên mới nhất thời thích chú. Tương lai nếu xuất hiện một người đàn ông tốt hơn, Tiểu Bạch có hối hận vì đã chọn một người đàn ông già như chú không?”

Tôi bị chú ấy chọc tức cười: “Chú không tin cháu thế sao?”

Diệp Thừa ôm tôi vào lòng.

Chú ấy tựa cằm lên đỉnh đầu tôi: “Chú không có lòng tin vào bản thân mình.”

Tôi cảm nhận được xúc cảm mà chú ấy mang lại, cuối cùng có thể yên lòng ôm lấy eo chú ấy. “Vậy chú ơi, chú thực sự chưa từng trải qua chuyện như vậy à?”

Thân thể Diệp Thừa cứng đờ.

Có vẻ như chú ấy không ngờ tôi lại hỏi trắng trợn như vậy. .

Hồi lâu, chú ấy mới đáp lại tôi: “Tiểu Bạch, sao chú cảm giác như cháu đang cười nhạo chú nhỉ?”

Tôi mở mắt ra và nói: “Nào có… cháu chỉ tò mò thôi.”

Diệp Thừa buồn cười nhìn tôi một lúc rồi trả lời:

“Không. Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng đó là sự thật.”

Người đàn ông nói một cách chân thành và dịu dàng.

Tôi nhìn dái tai hơi đỏ của chú ấy, trong lòng ngứa ngáy không thôi.

“Chú ơi, Tiểu Bạch hôn chú được không?”

Diệp Thừa nghe tôi nói, trong mắt sáng lên ngọn lửa.

Chú ấy không nói mà trả lời tôi bằng hành động.

Diệp Thừa bế tôi lên và đặt tôi lên ghế sofa.

Sau đó những nụ hôn liên tục rơi xuống.

33.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Thừa cũng buông tha cho tôi.

Tôi thở hổn hển trong vòng tay chú ấy và hỏi: “Chú muốn mạng của cháu phải không?”

Diệp Thừa bật chế độ tán tỉnh: “Chú không muốn mạng của cháu, chú muốn cháu.”

Tôi tỏ vẻ chán ghét nhéo vào eo chú ấy, kết quả là cơ bắp cứng quá khiến móng tay tôi cong luôn.

“Sao lại cứng thế?”

“Này, sao tiểu Bạch của chúng ta chỗ nào cũng mềm như vậy? Ngay cả móng tay cũng mềm như vậy?”

Diệp Thừa nắm lấy tay tôi và đau lòng thổi thổi.

“Sau này sao chú nỡ đụng vào chứ?”

Tại sao người đàn ông này lại như thế này? !

Ý thức được chú ấy đang nói gì, tôi lập tức đỏ mặt muốn đá chú ấy một cái.

Vùng vằng trong ngực chú ấy nửa ngày, không những không đạp được mà tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào làm chuyện xấu.

Khi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn với Diệp Thừa, giọng chú ấy đã trở nên vừa trầm vừa khàn.

Tôi run rẩy nói: “Chú, Tiểu Bạch không sợ.”

Câu nói này chính là cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà.

Chúng tôi lăn qua lăn lại từ phòng khách đến phòng ngủ.

Khi sắp đến bước cuối cùng chú ấy dừng lại.

Sau khi mặc lại quần áo cho tôi, chú chỉ ôm tôi rồi tựa cằm lên đỉnh đầu tôi.

Cơ thể Diệp Thừa nóng như lửa đốt.

Tôi nghi ngờ hỏi chú ấy, tại sao không tiếp tục?

Diệp Thừa xoa xoa gáy của ta, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch còn nhỏ, chú sợ dọa đến cháu, chúng ta làm từng chút một đi.”

Tuy nhiên, tôi nhìn chằm chằm vào mồ hôi đổ đầy trên đầu chú ấy.

Nhưng đây không giống với dáng vẻ không gấp chút nào.

Sẽ không kìm nén đến sinh bệnh chứ.

Diệp Thừa chú ý tới sự do dự của tôi, bèn giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Tiểu Bach không phải lo, chú vẫn được.”

Được??

Xùy.

Chuyện này có thể nói được sao?
Chương 7 👉
Chương 5
Chương 7 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt