Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chú Nhỏ Chân Không Có Lông > Chương 7: .

Chú Nhỏ Chân Không Có Lông

Tác giả: Quả Quả | Chương: 7 | Lượt xem: 10,651

Chương 7: .

Tôi không lo lắng chuyện Diệp Thừa có được hay không.

Điều tôi lo lắng là hôn ước mà bố tôi đã định ra phải làm sao?

Hay là nói cho chú biết nhỉ?

Như một con giun trong bụng tôi, Diệp Thừa bỗng nhiên lên tiếng xóa tan nỗi lo của tôi:

“Tiểu Bạch, chỗ bố em anh sẽ giải quyết càng sớm càng càng tốt.”

Tôi lo lắng hỏi: “Có phiền lắm không?”

Diệp Thừa hôn lên trán tôi, giọng nói bịn rịn: “Dù sao ông ấy để em đính hôn với nhà họ Hằng là vì tiền, cùng lắm thì anh đưa hết tiền cho ông ấy.”

Thế sau này em sẽ nuôi anh.

Nghe được lời cam kết chắc như đinh đóng cột của tôi, Diệp Thừa cười đặc biệt vui vẻ, ôm tôi chặt hơn: “Được.”

“Chú ơi, ngày mai chú vẫn ở đây chứ?”

Điều này thật không thực tế.

Tôi rất sợ đó chỉ là giấc mộng hoàng lương do chính mình tạo ra.

“Ngủ đi.” Anh tựa hồ không nghe thấy.

Diệp Thành đưa tay cù tôi, dọa tôi: “Nếu Tiểu Bạch hỏi lại, chú sẽ thật sự muốn làm gì em đấy.”

Tôi im lặng ngay tắp lự.

Dây thần kinh căng thẳng mấy ngày qua dần dần thả lỏng, chẳng mấy chốc tôi chìm vào giấc nồng.

Trong cơn mơ, tôi dường như nghe tiếng Diệp Thừa bực bội cười một tiếng, sau đó tự mình nói điều gì đó: “Tiểu Bạch nhà mình chọc ghẹo người ta xong là bỏ trốn, không chịu trách nhiệm. Hôm em chủ động trao chú nụ hôn, chú phải ở trong phòng tắm suốt cả tiếng đồng hồ mới bình tĩnh hạ nhiệt, còn em thì ngủ ngon lành. Hôm nay cũng thế, ôm người đẹp trong tay dù sao cũng tốt hơn thả con dê trước một con sói ác, nếu không phải sợ dọa em thì sao chú có thể ăn chay được chứ, thôi, sớm muộn gì cũng là em, chỉ cần em không phải của người khác là được rồi.”

35

Sáng hôm sau, tôi thức dậy trước.

Nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao, tôi đẩy Diệp Thừa:

“Chú, chú, dậy đi.”

Diệp Thừa lim dim mở một mắt, liếc nhìn tôi rồi vươn cánh tay dài ra.

Tôi không kịp phòng bị, nằm trên ngực anh, giọng điệu lười biếng như mèo:

“Ngủ thêm một chút.”

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, sau một đêm ổn định, cuối cùng tôi cũng có cảm giác chân thực.

Người đàn ông tôi đã yêu từ thuở chớm biết yêu.

Anh ấy thật sự thuộc về tôi.

“Chú không đi làm à?”

Diệp Thừa nhìn vào mắt tôi, vô cùng tiếc nuối thở dài: “Làm sao đây, có bạn gái rồi nên chẳng muốn đi làm nữa.”

Anh xoa đầu tôi nói: “Hay là thế này, anh giao hết việc kinh doanh cho anh cả, dù sao anh ấy cũng F.A.”

Tôi thấy anh buồn cười đến mức cuối cùng chỉ có thể dỗ dành anh như một đứa trẻ: “Hôm nay anh đi một mình, ngày mai em không có lớp, em đi cùng anh đi làm nhé?”

Diệp Thừa đành đồng ý một cách tủi thân.

36.

Tốc độ làm việc của Diệp Thừa cực kỳ nhanh.

Đêm đó tôi nhận được tin nhắn từ Hằng Tức.

Sau khi xin lỗi anh ấy, cuối cùng tôi cũng trút bỏ được lo lắng.

Ngày hôm sau, tôi đến công ty của Diệp Thừa như đã thỏa thuận.

Trợ lý thấy tôi bèn chào hỏi: “Tiểu Bạch đến rồi à, trong phòng trà có nước trái cây mới vắt cháu có uống không?”

Tôi đang cười vừa định nói thì Diệp Thừa đột nhiên nhìn sang.

Trợ lý nhỏ bối rối.

Diệp Thừa ngồi ở trên ghế, hai tay hơi cong, ánh mắt sâu thẳm:

“Lần sau vào gọi là bà chủ nhé.”

Ah?

Trợ lý bối rối.

Thất thố đứng tại chỗ, cằm gần rơi xuống đất.

“Hả? Ý gì thế?” Anh ấy dùng ánh mắt hỏi tôi, sau đó giống như được đả thông tư tưởng, ngón tay run rẩy chỉ tôi, rõ ràng vô cùng khiếp sợ, “Không, không lẽ?”

Thấy tôi gật đầu.

Trợ lý nhỏ rất mất hình tượng gào lên một tiếng.

Hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Diệp Thừa lạnh lùng tiếp tục bóc lột: “Nếu trước khi tan làm, chuyện này còn có người trong công ty biết thì tiền thưởng tháng này của cậu sẽ mua kẹo ngọt cho Tiểu Bạch nhà tôi.”

Đúng là tư bản độc ác.

Tôi giành 1 giây đau lòng cho trợ lý nhỏ.

37.

Không thể không nói trợ lý làm việc rất hiệu quả.

Lần này, bất cứ khi nào tôi bước ra ngoài, tôi đều bị tiếng “Chào bà chủ” dọa sợ.

Tôi: Đúng là phải quỳ gối cảm ơn chú!

Sau khi chính thức hẹn hò với Diệp Thừa.

Tôi bắt đầu học nấu ăn.

Vì chưa từng học nên đã hỏng rất nhiều lần.

Bình thường tôi phải vật lộn hồi lâu mới miễn cưỡng nấu ra một món ăn được.

Hầu như ngày nào Diệp Thừa cũng tan làm đúng giờ về ăn tối với tôi.

Bất kể là món gì.

Anh ấy cũng khen không dứt miệng.

Sau đó ăn hết chúng.

Không biết là do lời khen của anh ấy khiến tôi tự tin hay là do thiên phú của mình, về sau tôi có thể nấu xấp xỉ 8 phần so với sách nấu ăn.

Bởi vì mỗi tối tôi đều đợi anh về ăn cơm, lại sợ Diệp Thừa đưa đón tôi qua lại phiền phức nên đành dọn đến chỗ của Diệp Thừa.

Dù sống cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn chưa phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng.

Chỉ là ngày nào cũng bị Diệp Thừa hôn thành cái miệng heo.

Tôi sắp khai giảng.

Diệp Thừa đột nhiên đề nghị đưa tôi đi ngắm bình minh.

Hai chúng tôi nhân lúc ánh trăng sắp khuất bóng lái xe đến đỉnh núi gần đó.

Thể lực của tôi không tốt, mới leo được nửa đường đã hết sức.

Nhìn thấy vậy, Diệp Thừa ngồi xổm xuống, bảo tôi leo lên lưng anh ấy.

“Tiểu Bạch nhà chúng ta phải rèn luyện sức khỏe, vì bản thân cũng vì chú.”

Giọng điệu xảo trá khiến tôi không kìm được nhéo tai anh ấy.

38.

Vừa kịp đón bình minh.

Đang chờ mặt trời mọc trên đỉnh núi, Diệp Thừa đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em có biết tại sao anh lại đưa em đi ngắm bình minh không?”

Tôi lắc đầu.

Diệp Thừa ôm tôi, tôi dựa vào vai anh.

Trước mặt tôi là ánh sáng yếu ớt dần xé màn bước ra.

“Lần đi công tác ngồi cạnh gia đình 3 người trên máy bay, bọn họ nói lần sau sẽ đi đến bờ sông Seine ngắm hoàng hôn. Ánh mắt em nhìn bọn họ đến giờ vẫn in sâu trong tâm trí anh.”

Nhiều tiếc nuối là điều khó tránh khỏi.

Nhưng trong tương lai, chúng ta có thể tích cực nắm chặt.

“Bất cứ điều gì em còn thiếu hụt, chú sẽ lấy danh nghĩa người nhà bù đắp cho em.”

Từ nay về sau không còn cô đơn nữa.

Em có người nhà, tên là Diệp Thừa.

“Chú…” Tôi bối rối, lệ tràn bờ mi.

Ánh mắt dịu dàng của Diệp Thừa nhìn tôi.

Trong khoảnh khắc ánh sáng vàng bùng lên, anh cúi xuống hôn tôi.

39.

Sau khi khai giảng.

Tôi và Diệp Thừa liên lạc dần ít đi.

May mắn thay, tôi đã chọn một trường đại học gần nhà vì tôi không nỡ xa Diệp Thừa.

Mỗi kỳ nghỉ ngắn còn có thể chạy về gặp anh ấy,

Vì bận rộn thi cử nên tôi đã lạnh nhạt với Diệp Thừa mấy ngày.

Vốn định nhân dịp trung thu, để dỗ dành anh.

Kết quả là Diệp Thừa phải tổ chức một cuộc họp quan trọng.

Chỉ có chiều mới rảnh.

Tôi ở nhà vô cùng nhàm chán.

Đột nhiên tôi nghĩ đến điều bạn cùng phòng đã nói với tôi trước khi về nhà.

“Đàn ông ấy mà, phải dỗ thật khéo. Cậu mặc nội y gợi cảm, ở trước mặt anh ấy phải quyến rũ một chút, hôn một cái, nói mấy câu dễ nghe, bảo đảm anh ấy sẽ ngoan như cún ngay.”

Không biết lời nói của người bạn cùng phòng độc thân này có đáng tin hay không, tôi ôm tâm tư còn nước còn tát.

Tôi quyết đoán vào phòng ngủ và thay bộ đồ ngủ ren.

Bộ đồ ngủ này còn tặng kèm tai thỏ.

Tôi cắn răng và mặc nó vào.

Tôi cố ý tạo dáng quyến rũ cỡ 300 lần.

Tiếng bấm mật khẩu cuối cùng cũng vang lên ngoài phòng khách.

Tôi cảnh giác đứng dậy, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

40.

“Thừa Thừa đừng giận nữa mà.”

Tôi tựa người vào khung cửa, cố tạo dáng thành một đường cong hình chữ S.

Sau khi làm một loạt động tác đã chuẩn bị kỹ càng.

Người đứng ở cửa vẫn không phản ứng gì.

Lẽ nào tôi vẫn chưa làm đủ sao?

Hay là ngạc nhiên đến mức không nói nên lời?

Tôi không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân.

Dưới áp lực mãnh liệt.

Tôi ép buộc bản thân nhảy điệu uốn éo kia.

Chuẩn bị hất tóc bày ra tư thế cuối cùng.

Kết quả là, trong khi thực hiện, tôi đã hóa đá.

Người đứng ở cửa hoàn toàn không phải là chú Diệp Thừa của tôi.

Mà là người phụ nữ khoác tay chú ấy ở sảnh ngày hôm đó.

Là mẹ của Diệp Thừa.

Trời ơi, tín nữ con nguyện ra nước ngoài đánh giặc bình ổn chiến loạn.

Đổi lấy sự thăng hoa trong linh hồn.

41.

Khi Diệp Thừa quay lại, nhìn thấy cảnh tượng hai người phụ nữ ngồi trên ghế sofa nhìn nhau.

Người có vẻ ngoài uể oải và đôi mắt trống rỗng chính là tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp mẹ chồng tương lai trong hình ảnh này.

Chắc bà ấy ghét tôi đến chết mất.

Diệp Thừa không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.

Sau khi chào bác gái xong, đi đến đến bên tôi, xoa đầu tôi một cách cưng chiều:

“Tiểu Bạch, anh mua trái cây mà em thích đây này.”

Tôi không dám trả lời.

Thấy ánh mắt tôi run run, Diệp Thừa lo lắng hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em sao vậy? Em thấy không khỏe à?”

Tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi ổn.

Chỉ là trái tim đã bị tổn thương.

Mẹ Diệp Thừa tao nhã nhấp một ngụm trà, sau đó đột nhiên nói: “Con thích điểm gì ở nó?”

“Mẹ, Tiểu Bạch là bạn gái của con, cũng sẽ là vợ của con, xin mẹ…”

“Mẹ hỏi con à?” Mẹ Diệp Thừa buồn bực lên tiếng sau đó nhìn tôi.

“Nhóc con, con nói đi, con thích điểm gì ở nó?”

Tình huống này là thế nào?

Xoay ngược đầy bất ngờ.

Phút chốc tôi mất khả năng ngôn ngữ.

42.

“Gái à, con làm con gái nuôi của bác đi, bác bảo đảm sẽ đối xử tốt với con hơn nó?”

Mẹ Diệp Thừa hưng phấn nắm lấy tay tôi, có thể thấy được bà đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà nhéo mặt tôi hai cái.

Diệp Thừa đỡ trán.

Vẻ mặt bất lực: “Mẹ, Tiểu Bạch là vợ con thế chẳng phải cũng là con gái của mẹ sao?”

Cả đời này con trai mẹ chỉ thích một người.

Lại còn ngang nhiên cướp đoạt tình yêu.

Mẹ của Diệp Thừa đột nhiên nhận ra vấn đề này: “Cũng đúng nhỉ?”

“Nhưng mà, nhóc ơi, sao con lại thích nó?”

Lại nữa.

Diệp Thừa hạn hán lời:

“Con nghi mình không phải con ruột của mẹ.”

Mẹ Diệp Thừa nhìn anh ấy với ánh mắt ghét bỏ, khinh bỉ nói: “Trâu già gặm cỏ non, hời cho con quá rồi.”

“Mẹ, nếu mẹ tiếp tục như vậy, con sẽ không quản lý công ty nữa, sẽ để bố con quay lại làm việc.”

“Con dọa mẹ à?” Mẹ Diệp Thừa lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn màn hình làm nũng: “Cục cưng Đình ơi, con trai anh bắt nạt em kìa?”

Tôi chậc lưỡi.

Cuối cùng, để an ủi mẹ, Diệp Thừa đành nhẫn nhịn cho bác mượn tôi một ngày.

Ban đầu, tôi luôn dè dặt, giữ phép xã giao và giữ khoảng cách với bậc bề trên.

Nhưng mẹ Diệp Thừa dắt tay tôi đi dạo phố còn ăn cùng một ly kem với tôi.

Trong lúc uống trà chiều, bà giới thiệu tôi với các chị em của mình: “Đây là con dâu của tôi, các chị chỉ được nhìn chứ không được chạm vào”.

Ánh mắt bà ấy trong veo vừa hoạt bát lại vừa ngây thơ, dường như bằng vai phải lứa với tôi.

Dần dần tôi không còn bó tay bó chân nữa.

Thực sự mở rộng lòng mình.

Đối xử chân thành với bà ấy.

43.

Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Vào dịp Tết Nguyên đán, Diệp Thừa nói sẽ đưa tôi về nhà.

Nhân tiện ăn cơm với bạn của anh ấy.

Hai chúng tôi hẹn hò nửa năm.

Quả thực tôi còn chưa gặp bạn anh ấy.

Ngồi trong xe, tôi căng thẳng hỏi Diệp Thừa quần áo đang mặc thế nào.

Diệp Thừa không tiếc lời hoa mỹ khen ngợi tôi: “Nghiêng nước nghiêng thành.”

Tôi vui vẻ đưa cho anh ấy một chiếc kẹo.

Khách sạn thuộc sở hữu của bạn anh ấy.

Một phòng riêng trang nhã đã được đặt trước.

Phong cách Trung Quốc đặc trưng.

Vừa bước vào phòng riêng, một đứa bé đang loạng choạng, đi đường không vững lao vào vòng tay tôi.

Sau khi chào hỏi mọi người.

Tôi mới được biết cậu bé là con của bạn anh ấy.

Bạn của Diệp Thừa đưa cho anh ấy một ly rượu: “Con tôi cứ muốn đến, ông có phiền không?”

Diệp Thừa gắp thức ăn cho tôi.

Phớt lờ anh ấy.

“Muốn khoe khoang con trai thì cứ nói đi, nhàm chán!” Một người khác nói.

Tôi vừa đút cho thằng bé ăn vừa uống rượu, không ăn thức ăn mấy, ngược lại uống 2 ly rượu.

Thấy tôi và bạn nhỏ rất hợp nhau, bạn của Diệp Thừa không nhịn được trêu chọc Diệp Thừa: “Tiểu Bạch thích trẻ con như vậy, hai người làm một đứa đi?”

Khóe môi Diệp Thừa nở nụ cười: “Chuyện này phải xem Tiểu Bạch.”

Tại sao phải xem tôi.

Sau khi trở về nhà.

Diệp Thừa vào bếp pha nước mật ong.

Tôi tắm xong rón ra rón rén ôm anh từ phía sau.

Diệp Thừa quay người lại, cúi đầu ngửi tôi:

“Nhóc con nhà mình đã biến thành cái bánh bao nhỏ mùi rượu rồi.”

Hì hì.

Tôi cười hết sức ngây ngô.

Người đàn ông trước mặt mình sao lại đẹp trai thế này chứ, vừa quyến rũ vừa tao nhã, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng.

Đúng là yêu nghiệt.

Sắc đẹp ở phía trước, tôi chọn cách buông bỏ bản thân.

Diệp Thừa đút cho tôi một ngụm nước mật ong, tôi nhón chân hôn anh.

Sau khi uống liên tục vài ngụm.

Cuối cùng Diệp Thừa không nhịn được mà kéo tôi vào lòng, sau đó nhanh chóng đổi tư thế cho tôi.

Đặt tôi lên quầy.

Trán chạm trán, mũi chạm mũi, đôi mắt đen trong veo của anh không giấu được cảm xúc, lặng lẽ quyến rũ tôi.

“Tiểu Bạch…em quyến rũ chú trước phải không?”

Tôi cẩn thận suy nghĩ.

Hình như thế.

Môi anh mở ra rồi khép lại, một người đàn ông to lớn, môi anh lại xinh đẹp ướt át như thế.

Tôi gật gật đầu.

Sảng khoải đáp lại: “Đúng thế.”

“Thế Tiểu Bạch, em có muốn làm điều gì đó kích thích với chú của mình không?”

“Muốn!”

Tôi trả lời anh ấy không chút do dự.

Diệp Thừa hôn tôi đầy thỏa mãn.

Sau đó, anh ấy đã làm với tôi điều mà anh ấy luôn muốn làm với tôi.

44.

Trời đất tối tăm, tôi gần như mất đi nửa cái mạng.

Sau đó, tôi lờ mờ nhớ tới lời anh nói vào tai tôi lúc đó, không phải chú không nhịn được thì không khỏi cảm khái độ mặt dày của Diệp Thừa.

Tôi thầm thế, một ngày nào đó nhất định sẽ mở mày mở mắt.

Không thể bị sắc đẹp làm mờ mắt.

Nhưng mà mỗi kỳ nghỉ quay về.

Tôi đều bị sắc đẹp của anh ấy quyến rũ.

Không để trần người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm lắc lư trước mặt tôi thì cũng chỉ mặc mỗi quần, thậm chí anh còn bảo tôi tắm chung với anh.

Đúng là giở mọi mánh khóe.

Quả nhiên, đàn ông không hề quyến rũ, chỉ càng quyến rũ hơn mà thôi.

Thế là kẻ đạo hạnh thấp như tôi lần nào cũng bị ăn sạch sẽ.

Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của tôi, Diệp Thừa đã tặng tôi một món quà.

Khi mở ra thì thấy đó là căn cước và sổ hộ khẩu của anh.

Người đàn ông ôm eo tôi từ phía sau, cắn vào tai tôi: “Tiểu Bạch, chú giao cả người chú cho em được không?”

Vì vậy, năm hai mươi tuổi, tôi đã vinh quang trở thành bà Diệp.

Sau khi nhận được giấy chứng nhận.

Diệp Thừa hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Nhìn đi nhìn lại hai cuốn sổ đỏ.

Nhìn tôi đọc sách bên cạnh cửa sổ.

Anh ấy không biết xẩu hổ bước lại gần tôi:

“Tiểu Bạch, anh nghe nói, đại học mang con đi tốt nghiệp sẽ được thêm điểm?”

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.

Người đàn ông này lại có trò gì nữa đây?

“Em có muốn có con không?” Anh xoa bóp eo tôi.

Tôi đặt cuốn sách xuống.

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc quần áo nửa kín nửa hở trước mặt, mặt mày hớn hở:

“Được thôi.”

NGOẠI TRUYỆN

1.

“Chú ơi, nếu như em và mẹ cùng rơi xuống nước, chú sẽ cứu ai trước?”

Có thể nói đây là vấn đề khiến vô số đàn ông phải đau khổ tột cùng.

Bạch Thanh Nha dời mắt khỏi điện thoại, nép mình vào trong ngực Diệp Thừa, để mặc anh vân vê từng ngón tay của mình.

Trước mặt tôi là căn phòng đã bị Phô Mai nhỏ, làm bừa bộn, đồ chơi và gấu bông nằm ngổn ngang trên sàn, không còn chỗ cho ai đặt chân xuống.

Ai bảo nhóc con là bản sao của cô ấy được mọi người cưng chiều chứ.

Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của bé cưng, trên mặt Bạch Thanh Nha cũng lộ ra nụ cười giống hệt thằng bé.

Diệp Thừa nhéo má cô, suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời câu hỏi của cô:

“Anh chọn, cứu em.”

“Hả?”

“Hay là dẫn mẹ theo cùng?!”

“Sao anh không cứu mẹ đi, đồ con bất hiếu.”

Từ khi Bạch Thanh Nha gả vào Diệp gia, cô đã trở thành công chúa của Diệp gia, tất cả bậc trưởng bối Diệp gia đều nâng cô trên lòng bàn tay.

Mẹ Diệp cưng chiều cô như con gái ruột của mình, dù là túi xách, quần áo hay trang sức đều luôn có phần của cô, thậm chí còn đưa cho cô bảo vật duy nhất mà không chút do dự.

Theo lời của Diệp Thừa, hai người trông giống người một nhà hơn, và ngay cả bố Diệp cũng ghen tị với cô,

Vì sự xuất hiện của cô, hai người con trai của nhà họ Diệp từ chỗ không có địa vị trở thành hai người nào đó.

“Chú cảm thấy mình bị oan, xin bào chữa.” Diệp Thừa giơ tay lên.

“Tiểu Bạch nghĩ mà xem, chỉ bằng trình độ bám người của bố với mẹ. Nếu thật sự có ngày đó cũng không đến lượt anh đi cứu mẹ, chắc chắn bố sẽ cứu mẹ lên trước khi quần áo ướt đẫm. Cho nên anh chỉ cần phụ trách bảo vệ tốt mẹ của anh là được.”

Nói xong, anh dùng cằm xoa xoa đỉnh đầu Bạch Thanh Nha.

Bạch Thanh Nha nghĩ nghĩ cũng có lý, khi cô quay lại nhìn thấy đôi mắt trong trẻo và nghiêm túc của anh, cô đột nhiên bật cười.

Tại sao người đàn ông này lại coi trọng tất cả những lời cô nói như thế.

Có lẽ đầu mình nhất thời ấm lên thôi.

Tuy nhiên, chính vì những chi tiết nhỏ này mà cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Nhưng mà sao anh lại hư thế, đẩy hết việc công ty cho anh cả thật sự sẽ không bị đánh đòn sao?”

Diệp Thừa thân thiết cọ vào cổ tôi.

Giống như đang làm nũng với cô: “Tiểu Bạch yên tâm, người anh ấy thích không muốn quan tâm tới anh ấy chút nào, có cho anh ấy nghỉ ngơi cũng vô ích thôi. Anh thì khác, anh là người đã có vợ rồi. Hơn nữa, lâu rồi anh và Tiểu Bạch chưa tận hưởng thế giới của hai người, ngày nào anh cũng muốn về ôm Tiểu Bạch ngủ thôi.”

Bạch Thanh Nha đỏ mặt mím môi mắng anh, sau đó cù anh: “Anh muốn làm gì, em không chơi với anh đâu.”

Thấy vậy, Diệp Thừa ôm cô vào lòng, không để cho cô nhúc nhích: “Thế, vợ ơi, khó khăn lắm mới không có ai quấy rầy chúng mình, vậy nên có thể hôn một cái được không?”

Ngay lúc Bạch Thanh Nha nhắm mắt chờ nụ hôn rơi xuống, một giọng nói nũng nịu vang lên: “Bố, mẹ,…”

Bạch Thanh Nha sợ hãi đến mức đá Diệp Thừa vào góc ghế sofa.

Diệp Thừa bị đạp trúng mặt.

Nhìn đứa con trai bị ngắt lời, trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân.

Sớm biết thế này thì hồi đó phải muộn mới có nó, bây giờ lại còn cướp vợ với anh.

Sau khi nhìn cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn của Phô Mai nhỏ hôn lên má Bạch Thanh Nha lần thứ n, anh đành bất đắc dĩ gọi điện thoại:

“Mẹ, mẹ muốn cháu trai không, cái loại răng còn chưa dài ấy.”

Sau khi Phô Mai nhỏ được bà nội đón đi, tay Bạch Thanh Nha chào tạm biệt con trai còn chưa hạ xuống đã bị người đàn ông phía sau ôm vào trong ngực, hôn môi:

“Vợ, lần này không ai quấy rầy bọn mình nữa.”

2.

Tôi đi dạo phố với Diệp Thừa.

Tình cờ gặp trung tâm thương mại đang mua sắm,

Nhìn dòng người chật như nêm, Bạch Thanh Nha khuơ hai bàn tay mười ngón đan nhau, kiêu ngạo nói với người bên cạnh: “Chú ơi, em may mắn lắm đó.”‘

“Ò,” Diệp Thừa cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Bạch nhà mình may thế nào?”

“Để em kể cho, hồi bé em sưu tầm được hơn 30 bình hồng trà, càng về sau, ông chủ cũng không muốn đổi cho em nữa, thấy em bèn nói,” Bạch Thanh Nha bắt chước giọng nói của ông chủ: “Nhóc con, sao cháu lại đến nữa.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Thế nào? Em giỏi không?”

Diệp Thừa vô cùng vui vẻ, không khỏi nhéo mặt cô khi nhìn bộ dáng của cô: “Tiểu Bạch nhà mình đương nhiên là giỏi rồi. Có muốn thử lần nữa không?”

Bạch Thanh Nha nhìn dòng chữ trên tấm biểu ngữ và thấy rằng đợt giảm giá trong trung tâm thương mại lần này rất lớn nên sự háo hức muốn thử của cô ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.

Với sự hỗ trợ của Diệp Thừa, Bạch Thanh Nha lên sân khấu trả lời một câu hỏi và sau đó rút thăm trúng thưởng.

Giải thưởng không được công bố nhanh như vậy, hai người đi đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, ăn chút gì đó rồi quay về.

Vừa đúng lúc công bố người chiến thắng.

Cô thật sự may mắn, không khiến cô mất mặt trước Diệp Thừa.

Khi người dẫn chương trình gọi cô lên sân khấu, Bạch Thanh Nha phát hiện ra rằng lần này cô không phải là người duy nhất giành chiến thắng mà một chàng trai khác cũng giành được giải nhất.

Sau khi được giải thích sơ bộ, Bạch Thanh Nha mới biết.

Hóa ra việc tổ chức sự kiện này không chỉ nhằm tri ân khách hàng mới và cũ mà còn bao gồm cả suy nghĩ hết lòng hết sức của giám đốc chăm chỉ nhằm thúc đẩy tỷ lệ kết hôn đang giảm ở Trung Quốc.

Hai người chiến thắng phải là một nam một nữ, chỉ cần hai người thắng cuộc so tài trước công chúng là có thể nhận được giải thưởng.

Chỉ là MC không hỏi cô đã có chồng chưa, lẽ nào cô không giống người có chồng rồi sao?

Chàng trai đoạt giải khác hình như cũng trạc tuổi cô, sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, ánh mắt anh ta nhìn cô dần trở nên mập mờ.

Thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Bạch Thanh Nha muốn đặt thẻ trở lại, nhưng trước khi cô kịp nói.

Người dẫn chương trình bắt đầu để mọi người cổ vũ.

Cô lúng túng và luống cuống, sốt ruột không thôi bèn trực tiếp nhảy khỏi sân khấu.

Cũng may Diệp Thừa chạy tới kịp thời ôm cô xuống như một đứa trẻ.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, câu đầu tiên của Bạch Thanh Nha chính là vội vàng giải thích: “Diệp Thừa…Em không biết sẽ như thế này, thật xin lỗi.”

Diệp Thừa phủi bụi trên váy của cô, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Bạch thích phần thưởng này không.”

Cô nhìn lại món đồ bên trong hộp thủy tinh, cô đã có được chúng nhờ vận may của mình, thật sự rất đáng tiếc khi từ bỏ chúng như thế này.

“Nếu như muốn em làm việc đó em thà không có còn hơn.”

Diệp Thành thấy cô nói như vậy, cũng không nói gì, chỉ đưa cô vào khu vực nghỉ ngơi, bảo cô đợi anh một lát.

Bạch Thanh Nha vừa đếm xong hoa văn trên cây cột thứ ba, Diệp Thừa quay lại, theo sau là một người đàn ông ngoan ngoãn trên mặt viết chữ tôi có lỗi.

Khi người đàn ông nhìn thấy cô, anh ta rối rít xin lỗi: “Thưa bà, chính sự sơ suất của chúng tôi đã khiến bà sợ hãi.”

Sau đó Bạch Thanh Nha mới biết trung tâm thương mại cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Diệp thị, hơn nữa vừa nãy giám đốc đã “tự giác” sửa lại quy tắc nhận thưởng.

Nó trở thành – người chiến thắng và chồng cô ôm nhau ở trước mặt mọi người trong một phút (chỉ dành cho cô Bạch)

Vì vậy, người đoạt giải nhất Bạch Thanh Nha đã trở lại sân khấu lần nữa, điểm khác biệt duy nhất là lần này cô mang theo Diệp Thừa.

Người xem dưới sân khấu ngược lại còn tăng thêm.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Diệp Thừa dùng động tác vô cùng nhẹ nhàng, khom người, tựa cằm lên vai cô, cúi người ôm cô.

Bởi vì chênh lệch chiều cao nên động tác của anh như vậy sẽ không thoải mái lắm.

Nhưng bằng cách này, cô có thể dễ dàng chạm vào vai và lưng anh mà không cần nhón chân.

Dưới sân khấu tràn ngập tiếng thổn thức.

Bạch Thanh Nha vùi đầu vào cổ Diệp Thừa, sắc mặt nóng bừng: “Chú, chú không cảm thấy mất mặt à?”

Diệp Thừa xoa xoa gáy cô, nụ cười rạng rỡ: “Nếu là em thì chú chìm trong hạnh phúc.”

Vì vậy, anh ấy sẽ ghen tị, cho dù trước đây điều đó có vẻ trẻ con và nhàm chán thì anh ấy vẫn sẵn sàng cùng bạn làm điều đó.

Hóa ra tình yêu, từ đầu đến cuối là sự yêu thích hơn
Chương 6
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt