Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Cô Dâu Ma > Chương 1: Hôn sự kỳ lạ

Cô Dâu Ma

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 711

Chương 1: Hôn sự kỳ lạ

Tên tôi là Trần Khải, năm nay hai mươi tám tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường sống ở thành phố T. Cuộc đời tôi vốn chẳng có gì đặc biệt, cho đến khi cha tôi đột ngột qua đời vào cuối năm ngoái.

Người ta thường nói, một tang gia vừa qua, thì trong nhà dễ sinh nhiều chuyện không may. Ban đầu tôi không tin, nhưng quả thực, kể từ sau đám tang cha, gia đình tôi như bị một làn sương đen bao phủ.

Chỉ trong vòng nửa năm, mẹ tôi liên tiếp ngã bệnh, công việc tôi cũng gặp trở ngại, dự án bị hủy, suýt nữa thì mất việc. Đáng sợ hơn cả, những giấc mơ lạ bắt đầu xuất hiện: tôi thường mơ thấy một người con gái mặc áo cưới đỏ, đứng xa xa bên cửa sổ, ánh mắt lạnh như băng, nhưng miệng lại mỉm cười gọi tôi hai tiếng “phu quân”.

Tôi vốn cho rằng đó chỉ là ảo giác do tinh thần mệt mỏi, nhưng mẹ tôi lại càng tin chắc rằng gia đình chúng tôi đang gặp “tai ương”.

Mẹ và “hôn sự âm”

Mẹ tôi – Trần Mẫn – vốn nổi tiếng trong khu phố là người mê tín. Trước đây, cha tôi luôn cản bà tin vào mấy chuyện cúng bái. Nhưng từ khi cha mất, chẳng còn ai khuyên nhủ, bà bắt đầu ngày đêm mời thầy cúng, đốt vàng mã, thậm chí còn đi xem bói khắp nơi.

Một hôm, sau khi đi xem bói về, bà kéo tôi ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm trọng như muốn thông báo một việc hệ trọng.

“Khải à, con phải lấy vợ.”

Tôi suýt sặc nước trà. “Mẹ, chuyện đó có thể từ từ, con đâu có bạn gái, lấy ai bây giờ?”

Mẹ liếc tôi, giọng càng thấp xuống:

“Không phải lấy người sống. Là lấy… cô dâu âm.”

Tôi sững sờ. “Mẹ nói gì cơ?!”

Mẹ nghiến răng kể rằng, thầy cúng trong chùa nói gia đình chúng tôi bị “oán linh” bám theo. Nếu không nhanh chóng “dẫn duyên âm” thì tôi sẽ sớm gặp nạn. Cách hóa giải duy nhất là tổ chức hôn lễ âm, tức là cưới một người con gái đã chết, để hồn cô ta trói chặt vận số của tôi, từ đó oán linh khác không dám lại gần.

Tôi bật cười, nghĩ rằng mẹ bị mấy thầy lang băm lừa gạt. Nhưng nụ cười của tôi nhanh chóng tắt khi bà đưa cho tôi một tập hồ sơ mỏng.

Đó là “hồ sơ hôn nhân âm” do người môi giới tang lễ đưa tới. Trong đó ghi rõ tên tuổi, năm sinh, năm mất của một cô gái: Lâm Dao, sinh năm 1997, mất năm 2019, chưa từng kết hôn, chết do “tự tử”.

Tôi lạnh cả sống lưng. Không thể ngờ rằng ở thời đại này, lại có người thật sự buôn bán… cô dâu ma.

Đêm cưới trước linh vị

Mặc cho tôi phản đối thế nào, mẹ vẫn kiên quyết chuẩn bị “hôn lễ”. Bà nói, chỉ cần tôi đồng ý cưới, gia đình sẽ thoát khỏi vận xui. Thậm chí, bà còn đem toàn bộ tiền tiết kiệm lo cho tang lễ, thuê người dựng rạp, mời họ hàng thân thích đến chứng kiến.

Ngày hôm đó, tôi bị ép mặc một bộ áo cưới đỏ rực, trên đầu cài mũ tân lang, giống hệt như trong một đám cưới truyền thống. Nhưng khác ở chỗ, tân nương của tôi không phải là người sống.

Trên bàn thờ giữa nhà, đặt một bức ảnh chân dung cô gái. Nét mặt hiền dịu, đôi mắt to đen nhánh, môi hơi cong lên như đang cười. Đó chính là ảnh thờ của Lâm Dao.

Buổi lễ diễn ra giữa đêm, ánh đèn dầu chập chờn, khói nhang dày đặc khiến tôi nghẹt thở. Trước sự chứng kiến của họ hàng, tôi phải quỳ lạy trước bài vị, trao nhẫn cưới cho một khung ảnh lạnh lẽo.

Cả người tôi run rẩy, lòng đầy phẫn nộ và sợ hãi. Nhưng ánh mắt cứng rắn của mẹ, cùng tiếng xì xào của họ hàng, khiến tôi không thể chống đối.

Lúc hạ lễ xong, tôi thoáng thấy bức ảnh trên bàn… khẽ rung lên, đôi môi trong ảnh như mấp máy nói điều gì đó. Tôi vội vàng quay đi, tự nhủ là do mình hoa mắt.

Dấu hiệu bất thường

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc sau đêm cưới kỳ quái đó. Nhưng từ ngày hôm sau, những việc kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.

Buổi sáng đầu tiên sau lễ cưới, tôi tỉnh dậy, thấy chăn gối được gấp gọn gàng, áo sơ mi đã được là phẳng đặt ngay ngắn trên ghế. Mẹ thì khẳng định bà không hề bước vào phòng tôi.

Chiều hôm đó, khi tôi về nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh nóng hổi, có cả món tôi thích nhất: sườn xào chua ngọt. Mẹ tôi lại nói, bà không hề nấu.

Tôi hoang mang cực độ. Nhưng điều khiến tôi rùng mình hơn cả, là vào nửa đêm, tôi thường mơ thấy mình nằm cạnh một người phụ nữ. Cô ấy mặc váy cưới đỏ, mái tóc đen dài phủ khắp gối, khẽ nghiêng đầu gọi tôi bằng giọng ngọt ngào:

“Phu quân…”

Mỗi lần giật mình tỉnh dậy, tôi đều cảm thấy bên cạnh vẫn còn hơi ấm. Một lần, tôi vội bật đèn, thì thấy trên gối thực sự có một sợi tóc dài, đen mượt, mùi hương son phấn thoang thoảng trong không khí.

Tôi gần như phát điên.

Lời cảnh báo từ bạn thân

Tôi đem chuyện này kể cho Lý Bân, bạn thân từ thuở nhỏ. Nghe xong, anh ta trầm ngâm rất lâu rồi mới nghiêm giọng:

“Khải, cậu có biết cái tên Lâm Dao này không phải đơn giản đâu. Cậu bị kéo vào một chuyện rất nguy hiểm rồi.”

Thì ra, Lý Bân từng nghe chuyện về Lâm Dao. Cô gái này khi còn sống rất xinh đẹp, nhiều người theo đuổi. Nhưng năm 22 tuổi, cô chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân được ghi là “tự tử vì tình”. Song, người trong làng đều đồn đại rằng cái chết đó không hề đơn giản.

“Người ta nói xác cô ấy đầy vết thương, không giống tự tử. Nhưng nhà gái im lặng, chính quyền vội vã kết án, rồi chôn cất gấp. Cậu nghĩ xem, nếu linh hồn như vậy mà được ‘gả’ cho cậu… thì liệu nó có chịu yên ổn không?”

Tôi nghe mà mồ hôi lạnh túa ra. Nhưng khi về nhà, mẹ tôi lại thản nhiên nói:

“Dao Dao rất hiền, nó sẽ bảo vệ con. Tối qua mẹ mơ thấy nó rồi, nó nói sẽ chăm sóc con cả đời.”

Câu nói ấy khiến tôi rùng mình, không biết là an ủi hay là một lời nguyền.

Khởi đầu của mối ràng buộc

Những ngày sau đó, bóng dáng cô dâu ma càng lúc càng rõ rệt. Không chỉ trong giấc mơ, mà ngay cả khi tôi soi gương, đôi lúc cũng thấy một bóng áo đỏ thấp thoáng phía sau lưng.

Có lần tôi đang tắm, bỗng cảm giác như có bàn tay mềm mại khẽ đặt lên vai. Tôi hoảng hốt quay lại, nhưng chỉ có làn hơi nước mờ mịt. Khi lau gương, tôi thấy trong gương phản chiếu, phía sau tôi là một gương mặt trắng bệch, mỉm cười ngọt ngào.

Tôi hét toáng lên, lao ra ngoài. Nhưng mẹ tôi lại trách:

“Con càng la hét, Dao Dao càng buồn. Nó là vợ con, chứ không phải ma quỷ gì cả.”
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt