Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đào Sinh > Chương 1: .

Đào Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 620

Chương 1: .

Tôi là truyền nhân của người cản thi* ở Tương Tây, hiện mới đang học năm thứ hai đại học.

Tôi đi học không phải để ở lại thành phố lớn lập nghiệp, mà là muốn học thêm nhiều kiến thức khoa học hơn, để sau này khi người ta hỏi cản thi là chuyện như thế nào, thì tôi còn có thể dùng kiến thức khoa học mà giải thích qua loa cho bớt việc.

Khó khăn lắm mới được ra khỏi núi sâu, tôi thật sự rất thích đồ ăn vặt trong thành phố lớn. Và cũng để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, thế là tôi đã đi làm thêm ở một siêu thị gần trường.

Một ngày nọ, có người đàn ông trông giống như công nhân nhập cư đến siêu thị, rất cẩn thận đi tới trước mặt tôi.

Đầu tiên ông ta nhìn quanh cửa hàng, sau đó dạo mỗi kệ hàng một vòng.

Lúc này trong siêu thị không có nhiều người lắm nên tôi đặc biệt chú ý đến ông ta.

Da ông ta ngăm đen, trên quần áo còn có vài vết bùn, tôi nghĩ chắc là công nhân của đội thi công trường học.

Sau khi dạo một vòng, ông ta từ từ đến gần tôi:

"Cô gái, cửa hàng có băng vệ sinh không?"

Tôi chỉ vào cái kệ bên cạnh:

"Ở đây bác ạ.”

Ông bác gật gật đầu, đi chọn một lúc lâu sau mới quay lại chỗ tôi:

"Có nhiều loại quá, cô có thể giới thiệu vài loại cho tôi được không?"

Tôi chỉ cho ông ta mấy gói đêm dùng và ngày dùng, rồi quay lại quầy thanh toán.

Một lúc sau, ông ta lấy hai gói hàng đến trả tiền:

"Cô gái à, con gái tôi đang ở trong nhà vệ sinh cách đây không xa, tôi là đàn ông không tiện lắm, có thể phiền cô đi vào đó đưa giúp tôi được không?”

Thời gian này trong siêu thị không có ai cả, tôi cũng lo con gái ông ta đang ở trong nhà vệ sinh vẫn còn nhỏ, vào những lúc này con gái là yếu đuối nhất, thế nên tôi đã đi theo ông ta.

Bình thường khi ở trường, cho dù là người tôi ghét nhất đến kỳ sinh lý đến nhờ tôi mua băng vệ sinh, tôi cũng sẽ không hề do dự mà giúp cô ta.

Nhưng càng đi, tôi lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, vị trí của nhà vệ sinh này quá hẻo lánh.

Nhưng ông bác trông rất hiền hậu, cách nói chuyện cũng chất phác tương tự như những người trong thôn của chúng tôi, vì vậy tôi lại thả lỏng cảnh giác.

Tôi cầm gói băng vệ sinh gõ cửa buồng, ngay sau đó, một giọng nữ trẻ con đáp lại: “Chị ơi, em ở đây này.”

Tôi vừa mới mở cửa liền thấy một người đàn ông cầm điện thoại đang phát đoạn ghi âm.

Biết mình bị lừa rồi, tôi chạy vội ra ngoài nhưng đã bị ông bác kia chặn lại.

Giây tiếp theo, một chiếc khăn có mùi hăng nồng bịt vào miệng và mũi tôi, tôi cứ thế mà lăn ra bất tỉnh.



Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong một chiếc xe tải van.

Trên xe có bốn người, ba nam một nữ.

Tay chân tôi bị trói chặt bằng dây thừng, hai bên trái phải đều ngồi một người.

Ngồi bên trái tôi là một phụ nữ trạc ba mươi với khuôn mặt mệt mỏi.

Tôi mới vùng vẫy mấy cái đã lập tức bị người bên cạnh đè xuống.

Tài xế lái xe có một vết sẹo rất lớn trên mặt, trông rất hung dữ độc ác.

Hắn quay đầu lại liếc tôi một cái, nói: "Em gái, tao khuyên mày thành thật chút đi, thấy nhan sắc mày không tồi, bọn tao sẽ sắp xếp cho mày vào một nhà tốt.”

Bây giờ tôi đã bị đám người bọn chúng vây rất chặt, tôi hiểu rất rõ tình cảnh của mình.

Mặc dù từ bé tôi đã sống trong một thôn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng bụng dạ nên có thì vẫn phải có.

Nếu đã không có cách nào chắc chắn để trốn thoát, vậy thì thà ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất còn có thể bớt ăn chút đau khổ.

Thế là tôi gật gật đầu: "Được, đại ca, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh tìm cho tôi một người đẹp trai chút được không?"

Hắn quay đầu liếc tôi một cái, vết dao chém thành sẹo trên mặt càng thêm đáng sợ: "Không đến lượt mày chọn."

Hai tay tôi bị trói chặt, phí sức lắm mới lần mò được vào trong túi, nhưng điện thoại đã bị lấy mất rồi.

Ngay cả cơ hội gọi cảnh sát cũng không có, đến giờ còn chưa bịt miệng tôi, đã là đãi ngộ rất tốt rồi.

Tôi nhìn về phía bà chị kế bên:

"Chị ơi, để em gọi điện thoại cho bạn cùng phòng được không, chỉ nói buổi tối không cần để cửa cho em nữa thôi.”

Bà chị quay đầu sang một bên, hoàn toàn phớt lờ tôi.

Còn tên đàn anh ngồi ở bên khác của tôi thì bảo:

"Tốt nhất mày đừng giở thủ đoạn gì ra với bọn tao, nếu không thì tao sẽ móc mắt mày ra đấy.”

Nghe đến đây, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Trên đường đi, tôi cố gắng hết sức thể hiện như mình đã chấp nhận số phận rồi, không khóc lóc không náo loạn, thậm chí còn tỏ vẻ muốn gia nhập băng đảng nữa.

Bọn chúng lái xe suốt bốn ngày về phía Tây.

Trong bốn ngày này, chúng cũng đã dần dần nới lỏng cảnh giác với tôi.

Tôi cũng có hiểu biết cơ bản về chúng.

Gã tài xế mặt đầy sẹo chính là dân liều lĩnh, trên tay có mạng người, cũng đã từng phải ngồi tù.

Sau rồi hắn có biểu hiện rất tốt trong tù nên đã được tha bổng sớm, nhưng vừa ra ngoài, hắn lại trở thành kẻ bắt cóc buôn bán phụ nữ và trẻ em.

Ông bác đã lừa tôi thì có một khuôn mặt hiền hậu y như công nhân xứ khác, tên là Ngô Cường, vì bề ngoài thật thà đó mà gã chuyên môn phụ trách tìm kiếm mục tiêu, khiến mục tiêu lơi lỏng cảnh giác.

Gã chặn tôi trong nhà vệ sinh tên là Triệu Khải, là một tài xế quen nhau trong tù, ra tù rồi thì bọn chúng theo nhau đi làm trò này.

Trong số bốn người bọn chúng, duy nhất khác biệt là người phụ nữ Trương Hàn.

Chị ta rất hiếm khi nói chuyện với họ, công việc chính của chị ta là trông chừng tôi, ở bên cạnh tôi ngay cả khi tôi đi vệ sinh và tắm rửa, ngăn không cho tôi trốn thoát.

Nhưng ánh mắt mà chị ta nhìn về phía mặt sẹo luôn rất phức tạp, như thể vừa yêu lại vừa hận.

Dọc đường, chúng không dám đưa tôi vào khách sạn, chỉ chuyên môn chọn những quán trọ nhỏ để ở.



Lại đi thêm một ngày đường nữa, chúng đưa tôi đến một cái thôn hẻo lánh, định ở lại thôn một đêm.

Cái thôn đó rất đổ nát, có rất nhiều người độc thân, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt vui mừng.

Có người nhìn thấy mặt sẹo, từ rất xa đã chào hỏi: "Lại đưa tới một cô gái rồi à, lần này chào giá bao nhiêu?"

Mặt sẹo rít một hơi thuốc, đáp: "Giá cả cao đấy, nữ sinh đại học danh giá, gen tốt lắm.”

Nghe cuộc đối thoại này thì bọn chúng rất hay buôn phụ nữ đến đây.

Buổi tối, Trương Hàn dẫn tôi đến ngồi trong sân nhà trưởng thôn.

Tôi nhìn Trương Hàn, người phụ không chịu rời tôi một bước, cười cười: "Chị à, mấy người định bán em ở đây sao?"

Chị ta lắc đầu: “Ở đây không đủ sâu, với đầu óc của cô rất dễ dàng thoát ra, rủi ro quá lớn.”

Tôi khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi”.

Trương Hàn khó hiểu nhìn tôi: "Cô không sợ à?"

Tôi gật đầu: "Các chị nhiều người như vậy, em trốn không thoát, làm gì phải lấy trứng chọi đá chứ? Thấy các chị có vẻ rất quen thuộc với người trong thôn, có lẽ đã đưa không ít người đến đây nhỉ, em thấy rõ ràng lắm.”

Chị ta nghe xong chỉ ném cho tôi một ánh nhìn phức tạp rồi không nói gì nữa.

Tôi không tiếp tục nói chuyện với chị ta, lại bắt đầu nghĩ về kế hoạch bỏ trốn của mình.

Bọn chúng không muốn bán tôi ở đây, nhưng tối nay tôi định sẽ chạy trốn.

Cái thôn này hẻo lánh, thôn dân tư tưởng lạc hậu, hỏa táng vẫn chưa được phổ biến, hầu hết người chết đều được thổ táng trực tiếp.

Hơn nữa, thôn này nằm trong một dãy núi sâu, âm hàn ẩm thấp, rất nhiều người còn trẻ đã mắc bệnh mà chết rồi.

Tôi ngồi ngoài sân, tưởng như thiền định, nhưng thực ra là đang do thám tình hình thực tế của thôn.

Tôi sử dụng phương pháp mà sư phụ dạy để cảm nhận số lượng xác chết ở xung quanh mình.

Quả nhiên, xác chết trên ngọn núi phía Đông cuối thôn là nhiều nhất.

Sau khi tìm được phương hướng chạy trốn, bước tiếp theo là làm thế nào để thoát khỏi Trương Hàn.

Ba gã đàn ông đang uống rượu cùng trưởng thôn, hình như chúng thường xuyên tới đây, đã rất quen thuộc với nhau.

Mà Trương Hàn thì ngồi một mình ở một bên, ngơ ngác nhìn lên trời.

Trên đường đi, tôi cũng đã nhìn ra rồi, mấy gã đàn ông không đối xử tốt đẹp gì với chị ta cả.

Tôi mò lại gần Trương Hàn để đánh lạc hướng sự chú ý của chị ta:

"Chị ơi, sao chị không ăn cùng bọn họ?"

Trương Hàn lắc đầu: "Bọn họ uống rượu, tôi không thích.”

Thấy mấy người đàn ông đều đã gần như say mèm, nhưng Trương Hàn vẫn ngồi sát bên tôi.

Tôi che bụng lại: "Chị ơi, bụng em khó chịu quá, em muốn đi vệ sinh."

Chị ta gật đầu rồi đi theo tôi vào nhà vệ sinh phía sau nhà.

Ngay lúc chị ta lảng đi, tôi đã đập thẳng lên đầu chị ta một viên gạch.

Lần đầu tiên tôi dùng đá đánh người, không dám dùng lực quá mạnh nên cũng không đánh gục luôn được chị ta.

Thậm chí còn không chảy máu, chỉ bị trầy da một chút thôi.

Chị ta ngước nhìn tôi một cái, tôi vẫn cầm viên gạch trên tay, còn chưa biết nên đánh thêm cái nữa hay là làm thế nào.

Nhưng chị ta lại nhìn tôi cái nữa, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, che đầu đau đớn tru lên.

Dường như, đang cố ý muốn thả cho tôi đi.

Thấy chị ta không để ý đến mình nữa, tôi nhanh chân chạy thẳng vào trong núi.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt