Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đào Sinh > Chương 2: .

Đào Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 619

Chương 2: .

Đường đêm trơn trượt, tôi không có đèn pin, cũng không có điện thoại di động, chỉ có thể mượn ánh trăng mà chạy.

Mặc dù Trương Hàn tạm thời buông tha cho tôi, nhưng chị ta rất nhanh sẽ báo cho đám đàn ông ấy, chị chẳng qua chỉ giành lại cho tôi có vài phút mà thôi.

Nhưng vài phút là đủ rồi.

Tôi biết họ sẽ sớm tìm thấy tôi, vì vậy, con át chủ bài duy nhất của tôi bây giờ là mấy các xác chôn trong rừng.

Người cản thi gặp xác chết, giống như gặp được người nhà vậy.

Mặc dù kỹ thuật khống chế xác của tôi vẫn còn quá non nớt, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể di chuyển được chúng.

Dù những kẻ buôn người này có liều mạng đến đâu, thì khi trong tay có vài mạng người, nhìn thấy xác chết cũng sẽ sợ hãi.

Lúc còn ở trong thôn tôi sớm đã cảm nhận được ở bên này có thi thể, không chỉ có một, thậm chí còn rất tươi mới.

Nhưng đi đường núi vào ban đêm thật sự rất khó khăn, tôi vừa lăn vừa bò, té ngã trầy xước khắp nơi.

Rất nhanh, tôi đã nghe thấy tiếng la hét phía sau, còn có ánh đèn pin quét qua quét lại.

Chúng gọi thêm nhiều người trong thôn cùng nhau đi tìm tôi.

Tôi nghiến chặt răng, tiếp tục bò về phía cái xác.

Phí rất nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi cũng đến được một nấm mồ.

Đất quanh mồ đã được xúc lại, xung quanh chưa mọc cỏ.

Tôi hít thấy mùi xác chết quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm một cái.

Nhưng thời gian không đợi ai cả, tôi lập tức bắt tay vào đào đất, tuy hố chôn không sâu nhưng đất cũng đã được nén chặt.

Cả ngón tay của tôi sắp bị mài rách ra, nhưng cơn đau dữ dội còn không khiến tôi tuyệt vọng như những người phía sau.

Tôi giơ tay lên thổi cho đỡ đau, nhưng nháy mắt tiếp theo, tay tôi chợt bị một bàn chân giẫm mạnh xuống đất.

Gã tài xế chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, vết sẹo trên mặt dưới ánh trăng càng trở nên khiếp người.

Gã cười nhạt, giống như dã quỷ câu hồn: "Con nhóc này, mày đã vội vàng đào mồ chôn mình đến vậy sao?"

Nói xong, gã cúi xuống nắm lấy hai ngón tay của tôi, tàn nhẫn dùng sức bẻ về phía sau, răng rắc một tiếng, chúng đã gãy.

Tôi thở hắt ra vì đau, nhưng vẫn không chịu rên lên dù chỉ một tiếng.

“Con nhóc này thật là có sức chịu đựng, chẳng qua đêm nay, mày phải nằm lại trong nấm mồ này rồi.”

Ông bác đã bắt cóc tôi lấy cây xẻng, bắt đầu đào đất dưới chân tôi.

"Mày biết nơi này dùng để làm gì không?"

Tôi gật đầu, cười lạnh nhìn gã:

"Chôn xác."

Gã xúc mấy xẻng, để lộ ra bàn tay của một người phụ nữ.

“Phải, rất nhanh thôi cũng sẽ thành nơi chôn mày đấy.”

"Tao vốn định bán mày vào núi sâu làm vợ người ta, nhưng mày đã nhất quyết chạy trốn tìm đường chết, vậy thì bây giờ bọn tao sẽ lấy nội tạng của mày để bán luôn.”

Nói xong, Trương Hàn đi theo phía sau bọn chúng lấy đến mấy cái cái hộp.

Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy những cái hộp đó dùng để làm gì, nhưng cũng có thể đoán rằng, chúng sẽ dùng để giữ cho nội tạng của tôi luôn tươi mới.

Trên đầu Trương Hán chảy rất nhiều máu, nhưng hiển nhiên là không phải do tôi đánh, chắc là vì không cản được tôi nên bị bọn mặt sẹo đánh thôi.

Tôi túm lấy tay gã, mặt lộ vẻ thấy chết không sờn:

"Nếu đã muốn móc nội tạng của tôi, vậy thì có thể đào cho tôi một cái hố, cũng để tôi thấy nấm mồ của mình đi được không?”

Ngô Cường liếc nhìn mặt sẹo, thấy gã gật đầu thì mới bắt đầu đào cái gò dưới chân tôi.

Tôi tưởng ở đây chỉ có vài cái xác còn tươi thôi, là của những người chết trẻ trong làng.

Nhưng ai mà ngờ bên dưới có đến năm sáu cái xác đều là xác tươi không có mắt, bụng bị rạch thủng.

Ngày chết của năm sáu cái xác này chắc chưa quá một tháng, xác mới nhất còn không quá hai ngày.

Mà bên dưới còn có mấy chục xác chết đang phân hủy nữa.

Chắc là nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, Trương Hàn giải thích: “Đều là bọn tôi giết hết rồi bán nội tạng đấy.”

Không ngờ trước tôi lại có nhiều người bị hại đến như vậy.

Hầu hết các xác chết là nam, chỉ có cái xác trên cùng là nữ.

Có lẽ là bởi vì nội tạng của đàn ông khỏe mạnh hơn, còn phụ nữ thì bị bọn chúng bán lên núi.

Mắt thấy các xác chết đều đã bị đào ra rồi, tôi thừa cơ lăn thẳng vào bên trong.

Ngô Cường muốn túm lấy tôi, nhưng lại bị tôi tránh được.

Chắc là thấy nhiều thi thể như vậy, bọn chúng cũng có chút sợ hãi, rủa một tiếng xui xẻo, cũng không chui vào trong đống thi thể đó nữa.

Tôi sờ sờ thi thể không có mắt bên cạnh, cười cười: “Ngoan, thích cặp mắt nào thì tự mình đứng dậy móc lấy đi.”

Bọn chúng tưởng rẳng tôi điên rồi, nhìn nhau mấy cái, mặt sẹo tiến lên muốn túm lấy tôi.

Nhưng vào đúng lúc này, cái xác mà tôi chạm vào bỗng cử động.



Gã sững sờ trong chốc lát, mặc dù đã thấy nhiều cảnh tàn bạo, sống đời liếm máu trên mũi dao, nhưng nhìn thấy thi thể đột nhiên động đậy, gã vẫn có chút sợ hãi.

Chưa kể ba người kia.

Trương Hàn lập tức lui về phía sau mấy bước, run giọng nói: "Tôi không có nhìn lầm, vừa rồi thi thể, động, động đậy."

Mặt sẹo thấp giọng chửi một tiếng "phi", sau đó rút con dao vẫn luôn giắt sau lưng ra, cầm trên tay thêm dũng khí.

"Bố mày không tin, xác còn có thể sống dậy chắc, vừa rồi chắc chắn là con nhóc kia đụng phải, nên nó mới động đậy.”

Tôi cười cười, lại trốn sau cái xác lần nữa:

"Đúng là bị tôi đụng vào đấy.”

Nói xong, xác chết chợt vặn vẹo đứng lên.

Tôi giơ cao cả hai tay:

"Nhưng bây giờ tôi không đụng vào đâu à."

Nói xong, tôi lại khống chế mấy thi thể khác vùng dậy.

Hồi trước tôi có một sư huynh, lúc anh ấy còn ở, sư phụ không muốn dạy tôi mấy thứ này, nói một đứa con gái như tôi suốt ngày chơi với xác chết thì ra cái hồn gì.

Nhưng sau đó sư huynh rời đi, không có ai nối nghiệp cản thi, sư phụ mới bắt đầu chính thức dạy tôi cản thi.

Tôi học nghệ với sư phụ chưa bao lâu, lại vì hai năm trước ra ngoài đi học, nên khả năng cản thi vẫn còn chưa thuần thục lắm.

Bởi vì tôi không thể nào khống chế chúng tốt được, có mấy cái xác từ từ đứng dậy trong tư thế rất uốn éo cứng ngắc, trông lại càng đáng sợ hơn.

Ngô Cường là tên đầu tiên mất kiểm soát, nhìn thấy đám xác chết đang di chuyển, gã ném xẻng đi rồi chạy như điên xuống núi.

Mặt sẹo nhặt cái cuốc lên và đánh mạnh vào cái xác trước mặt.

Thi thể bị gã đập đến đứt cả lưng, mùi xác chết thối rữa nồng nặc xộc tới.

Mặc dù cái xác đã bị hắn chặt thành mấy đoạn, nhưng nó vẫn vặn vẹo không ngừng cố gắng đứng dậy.

Thi thể là đã chết rồi, vốn không thể nào giết chết được nữa.

Thấy không có cách nào ngăn được chúng nó, gã ném cuốc đi, chửi rủa tôi mấy tiếng:

"Rốt cuộc mày đã làm gì chúng nó?”

Tôi lắc đầu: "Tôi không làm gì được cả, nhưng oan hồn của những người ông giết đã quay trở lại rồi đấy."

Tôi lập tức khống chế một cái xác nam nhào đến bóp cổ gã.

Trương Hàn và Triệu Khải thấy đám xác chết này hung hãn như vậy, cũng cố kéo chúng ra nhưng không kéo nổi.

Nhân lúc bọn chúng đang loạn cào cào, tôi xoay người chạy thẳng xuống dưới sườn núi.



Nơi đây là núi sâu, đi một tấc cũng khó, may mà điều đầu tiên người cản thi phải học là phân biệt phương hướng và sinh tồn trong rừng rậm.

Thế nên tôi có phải ở trong núi mười ngày nửa tháng cũng không vấn đề gì.

Điều tôi sợ hơn bây giờ là gặp phải người của thôn ở trong núi, có đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Dựa trên trí nhớ về phương hướng của mình, tôi đi về phía con đường mà bọn chúng đã đưa tôi đến.

Khát thì uống chút nước suối trong núi, đói thì tự tìm lấy trái cây ăn, tuy có hơi đắng nhưng vẫn còn hơn là bị bán.

Sau khi cuốc bộ khoảng năm ngày, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy đường cái.

Nhưng đây là con đường duy nhất dẫn vào thôn, thường không có chiếc xe nào chạy qua cả.

Tôi không dám dễ dàng bại lộ tung tích, hễ thấy xe trong thôn ra là tôi trốn ngay, không dám dễ dàng ló mặt.

Sau khi đi thêm hai ngày đường nữa, từ xa xa tôi bỗng nhìn thấy ven lề đường có một cặp đôi đang chụp ảnh.

Cô gái đứng dưới ánh hoàng hôn, còn chàng trai thì đang dùng máy ảnh chụp cho cô ấy.

Họ không lớn lắm, trông cũng trạc tuổi tôi, tôi đoán họ là một cặp đôi đang học đại học đi ra ngoài du lịch.

Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy hy vọng, thế là chạy ngay về phía họ.

Tôi nắm lấy tay họ, không kìm được nước mắt rơi lã chã:

"Cầu xin hai người hãy cứu tôi, tôi bị bọn buôn người bắt cóc đem bán, khó khăn lắm mới trốn thoát được, có thể giúp tôi báo cảnh sát được không?”

Chàng trai trông rất cao lớn, thấy tôi quá yếu đuối, đã đi tới đỡ lấy tôi.

Cô gái nhìn tôi, vẫn luôn không có phản ứng, chỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn chàng trai, rồi lại lập tức quay đi như thể rất sợ cậu ta.

Chàng trai mỉm cười: "Được thôi, vậy thì lấy di động của bố tôi mà gọi đi."

Nói xong, một người đàn ông bước xuống xe.

Gã cười cười với tôi, vết sẹo trên mặt càng thêm đáng sợ.

"Con nhóc, mày chạy ra rồi hả?”

Tôi không ngờ hắn lại gọi gã mặt sẹo là bố, hóa ra hắn ở đây đào bẫy chờ tôi, chỉ đợi tôi tự mình sập vào thôi.

Tôi quay người muốn chạy, nhưng lại bị tên kia tóm lại.

Hắn quá khỏe, tôi lại mới phải lăn lộn mấy ngày trời trong núi, thật sự không thể thoát ra được.

Hắn đẩy tôi vào trong xe, trói tay trói chân tôi lại.

Mà cô gái đó cũng cùng lên xe, ngoan ngoãn để cho đứa con trai trói tay chân mình lại.

Có vẻ như cô ta cũng bị bắt cóc giống tôi, cả hai cùng đóng vở kịch này chỉ để dụ tôi sập bẫy.

Chúng sớm đã đoán được rằng tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, thế nên mới giả làm một cặp tình nhân, để tôi buông lỏng cảnh giác.

Con người thực sự rất kỳ lạ, khi gặp những người trạc tuổi mình, thường sẽ theo thói quen mà sẵn sàng tin tưởng hơn.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt