Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đào Sinh > Chương 3: .

Đào Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 617

Chương 3: .

Mặt sẹo lái xe, khen ngợi con trai mình:

"Lục Lương, vẫn là mày thông minh nghĩ ra chuyện diễn kịch, nếu không thì con nhóc này sẽ không dễ lộ mặt như vậy.”

Hắn khẽ gật đầu, ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc:

"Để cho ả trốn thoát sẽ không dễ xử lý, nếu báo cảnh sát thì sau này chúng ta sao mà làm ăn được nữa.”

Làm ăn, hành vi của bọn chúng cũng được gọi là làm ăn cơ đấy.

Dọc đường, bọn chúng lại bàn những chuyện khác, thương lượng xem tiếp theo sẽ đưa tôi với cô gái bên cạnh đi đâu.

Cô gái đó tên là Lâm Lạc Lạc, cũng mới từ trong núi xuống thành, xuống đi làm thuê, cô ta gặp Lục Lương ở quán bar, hai người rất ăn nhịp với nhau.

Lục Lương bảo muốn đưa cô ta về nhà, thế rồi cứ vậy bắt cóc cô ta đi luôn.

Ban đầu, mặt sẹo vẫn muốn moi nội tạng của tôi, nhưng Lục Lương đã cản lại.

Hắn nói tôi đã bị trói tay chân rồi, không thể dễ dàng trốn thoát được, còn không bằng bán luôn tôi đi.

Dù sao thì moi tim gan cũng không dễ vận chuyển, mà tôi cũng xinh đẹp, có thể bán được giá tốt.

Cha hắn ghét bỏ nhìn tôi: "Mày không biết con bé này khó dây dưa thế nào đâu.”

Lục Lương cười nói: "Khó dây dưa mới tốt đấy, chứng tỏ ả thông minh, đến lúc đó đánh gãy luôn chân ả, xem ả làm sao mà chạy được, vả lại, đứa con ả sinh ra cũng sẽ không ngu ngốc đi đâu được.”

Tôi ngồi ở ghế sau liếc bọn chúng vài cái, sau đó khẽ thăm dò nghiêng người về phía trước: “Thế hai chúng ta sinh với nhau được không?”

Hắn quay đầu lại, đôi mắt đẹp như hàm đầy tình ý.

Tôi cũng biết đại khái sao Lâm Lạc Lạc lại cam tâm tình nguyện theo hắn về nhà, bị hắn lừa bán rồi.

"Tôi không ngại sinh một đứa với cô trước, sau đó lại bán cô đi đâu.”

Tôi trợn trắng mắt với hắn một cái, rồi dựa vào ghế để nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay tôi đều phải ngủ trong núi, mặc dù có thể thích ứng nhưng cũng không dám ngủ quá say.

Bây giờ ở trong xe, lại chắc chắn sẽ không bị móc tim gan, thế nên tôi cũng thả lỏng người mà ngủ luôn.



Tôi bị tiếng khóc của Lâm Lạc Lạc đánh thức.

Khi tỉnh lại, cô ta đang không ngừng thấp giọng khóc thút thít.

Nhìn quanh xe, không thấy mặt sẹo và Lục Lương ở đây.

Tôi tốn sức nhấc hai chân lên, đá Lâm Lạc Lạc một cái:

"Khóc cái gì, cũng có phải chết đâu.”

Cô ta đưa hai tay lên gắng gượng quệt nước mắt:

"Chị Đường Ly, em sợ quá."

Tôi ngồi lại gần cô ta hơn chút:

"Đừng sợ, đợi có cơ hội, tôi sẽ mang theo cô cùng chạy.”

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Chị muốn chạy? Có thể chạy thoát được sao?"

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Thật ra bản thân tôi cũng không chắc chắn lắm, tuy rằng tôi có thể cản thi, nhưng không gian thi triển được lại quá hạn chế.

Rốt cuộc thì ở đâu ra lắm xác chết như thế cho tôi khống chế chứ.

Nhưng vì an ủi Lâm Lạc Lạc, tôi vẫn gật đầu.

Vẫn còn chưa đến thời khắc cuối cùng, thì tuyệt đối không có lý do gì để từ bỏ cả.

Rất nhanh, chúng đã ăn xong quay lại.

Sau bốn, năm ngày lăn lộn, lại thêm hai ngày lái xe trên đường núi, cuối cùng cũng đến một cái thôn đổ nát.

Trong thôn chỉ có mấy chục hộ gia đình, thấy bọn họ đến, đều đứng vây quanh bên ngoài nhà của trưởng thôn.

Hầu hết bọn họ đều là những thanh thiếu niên cường tráng, hệt như đang đợi con mồi, tò mò dò đầu ra nhìn tôi và Lâm Lạc Lạc.

Lâm Lạc Lạc và tôi giống như những món hàng, bị dán mác định giá rõ ràng, trói ở trong sân nhà trưởng thôn.

Lục Lang chỉ vào tôi, nói với người muốn mua tôi: "Con nhóc này quỷ quyệt lắm, mà giá cũng cao nữa.”

Bởi vì nền tảng giáo dục của mình, tôi thực sự đã bị bán ra với một cái giá đắt.

Người đàn ông đã mua tôi cũng coi như là người giàu có trong thôn.

Hắn tên là Lý Sơn, năm nay đã gần ba mươi tuổi rồi, từng đi học mấy năm, nhưng sau lại vì thiếu tiền mà phải bỏ học.

Vì không hoàn thành được việc học, nên hắn tự nhiên có một loại cảm giác ngưỡng mộ đối với một sinh viên trường danh giá như tôi.

Để mua được tôi, hắn thật sự đã phải trả không ít.

Sau khi mẹ hắn phát hiện ra, bà ta đã to tiếng mắng chửi tôi, chửi tôi là hồ ly tinh, vừa đến đã mê hoặc con trai bà ta rồi.

Tôi có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ của người đàn ông này đối với mình, thế nên tôi cũng biết nên làm thế nào để xoa nắn điểm yếu của hắn ta.

Tôi nấp sau lưng hắn, giả vờ đáng thương vô cùng:

"Nghe nói anh cũng đi học, vậy thì chúng ta chắc chắn có rất nhiều điểm chung để nói.”

Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, chắn tôi ở phía sau, nói với mẹ hắn: “Mẹ, mẹ cứ coi như con mua về một cô giáo sinh được con chẳng phải là tốt rồi sao?”

Tôi gật đầu ngay: “Biết sinh con, còn có thể dạy dỗ con cái nữa.”

Mẹ hắn lúc này mới ngậm mồm lại, quay vào trong nhà.

Lý Sơn dẫn tôi vào phòng hắn, để tôi ngồi bên giường của hắn.

Tôi nhìn hắn, chậm rì rì hỏi: “Anh sẽ đánh em à?”

Hắn lắc đầu: "Thế em có chạy không?”

Tôi ngồi bên cạnh hắn: "Vậy còn phải xem anh đối xử với em có tốt không rồi.”

Hắn xác thực là đối tốt với tôi, rất nhiều cô gái bị bán vào đây chỉ là để nối dõi tông đường.

Hắn cũng mua tôi để nối dõi tông đường, nhưng ít nhất hắn không ép buộc tôi.



Nhà này chỉ có hai căn phòng, mà tôi là vợ mua về nên hắn bảo tôi ngủ trong phòng mình.

Mỗi chúng tôi ngủ một góc giường.

Vào đêm đầu tiên, hắn cũng nhích lại gần người tôi, muốn ép buộc tôi.

Tôi trấn an hắn, cẩn thận giảng đạo lý với hắn.

Tôi nói với hắn rằng nếu thực sự coi tôi là vợ chứ không phải chỉ là đối tượng phát tiết, thì nên tổ chức một cái đám cưới cho tôi.

Sau khi kết hôn, tất nhiên có thể sinh con, như thế mới đúng trình tự.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Nhàn đến không có việc gì, tôi lại dạy hắn tiếng anh, toán, dạy tất những gì mà tôi đã học được.

Tôi chỉ vào từ tiếng Anh đã viết trên mặt đất:

"Marry, có nghĩa là kết hôn, chính là tương lai của chúng ta đấy.”

Hắn gật đầu: "Kết hôn đi, chúng ta."

Hắn nhìn tôi một hồi, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “A Ly, tại sao em lại không chạy?”

Tôi cúi đầu, dùng ngón tay từng bị mặt sẹo bẻ gãy sờ sờ chữ trên mặt đất:

"Đã chạy trốn một lần, suýt nữa thì chết, thế nên em nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần anh đối xử tốt với em, em sẽ không chạy nữa."

Hắn lập tức cười vui vẻ: "Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."

Tôi cũng cười, hồn nhiên vô hại:

"Lý Sơn, sau này anh nhất định phải dạy con anh như vậy đấy."

Hắn khẽ gật đầu, tô lại từ đơn trên mặt đất một lần:

"Là con của chúng ta."

Ngoài mặt thì tôi cười cười, nhưng thực chất trong lòng lại cực kỳ chán ghét người đàn ông này.

Làm sao tôi có thể yêu nổi một người đã mua tôi như một món hàng được niêm yết rõ ràng cơ chứ.

Vốn dĩ buôn người đã là phạm tội hình sự rồi.

Nhưng tôi không ngu, không phải ai chỉ đối xử tốt với mình hơn tí xíu, là đã cam tâm tình nguyện đi theo người đó.

Mà cho dù hắn có đối tốt với tôi đến mức nào, hắn cũng đã là kẻ dùng tiền mua tôi về, biến tôi trở thành một món đồ.

Nếu một ngày nào đó, tôi không thể thỏa mãn được mong muốn của hắn, hắn sẽ lộ rõ bản chất ngay.

Cái thôn của họ đã mua bán người trong rất nhiều năm rồi, rất nhiều phụ nữ muốn bỏ trốn đều bị bắt trở lại.

Sau đó bị đàn ông đánh gãy chân, biến thành một cỗ máy sinh sản.

Hôm đó, chúng tôi gặp phải cảnh một người đàn ông đánh vợ, tôi không thể nhẫn tâm được thế là nhìn về phía Lý Sơn, muốn hắn ra tay giúp.

Nhưng ai biết, hắn chỉ dửng dưng đứng nhìn, lặng lẽ như nhìn thấy một chuyện rất bình thường.

Khi ấy, tôi đã biết rằng một ngày nào đó, lúc hắn đối xử với tôi thế này, hắn cũng sẽ cảm thấy đây là điều đúng đắn.

Thế nên, nếu một ngày tôi muốn chạy, hắn cũng sẽ làm vậy.

Vì trong mắt hắn, đây vốn dĩ chính là một chuyện vô cùng bình thường.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt