Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đào Sinh > Chương 4: .

Đào Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 618

Chương 4: .

Vì để ổn định họ, mỗi ngày tôi đều thuận theo ý muốn của hắn.

Dần dà, hắn cho phép tôi một mình ra ngoài gặp mọi người.

Tôi đi tìm Lâm Lạc Lạc.

Người đàn ông đã mua cô ấy là một gã nát rượu, cứ uống say là lại đánh đập cô ấy.

Tôi an ủi vỗ vỗ đỉnh đầu cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ, những ngày như thế này rất nhanh sẽ kết thúc thôi.

Mà vào ban đêm, sau khi Lý Sơn ngủ say, tôi sẽ đi bắt một số động vật nhỏ quanh thôn.

Cảm tạ những kiến thức mà sư phụ đã dạy, việc bắt một số động vật nhỏ không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Tôi giết chúng, rồi không ngừng luyện tập kỹ năng khống chế xác chết của mình.

Nhưng chỉ mỗi buổi tối thôi thì thời gian luyện tập quá ngắn, sau này tôi bắt đầu học nấu ăn, mỗi ngày nấu gà vịt thịt cá cho Lý Sơn.

Bọn họ đều bảo rằng đôi trẻ chúng tôi đang rất ân ái.

Nhưng thực ra, tôi chỉ nhân cơ hội nấu ăn để luyện cách khống chế xác mà thôi.

Mãi đến hai tháng sau, hắn đã vô cùng tin tưởng tôi.

Thậm chí không ngừng mong chờ đám cưới của chúng tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc gọi điện thoại, bởi vì một khi mầm mống nghi ngờ trong lòng hắn đã gieo xuống, thì tôi sẽ không bao giờ có cơ hội rời đi nữa.

Thế nên, tôi phải đánh cược vào một thứ khác.

Mặc dù tôi chỉ là người cản thi, nhưng may mắn thay tôi lại có một sư huynh am hiểu về cổ.

Anh ấy vốn là truyền nhân của nghiệp cản thi, vậy mà cối cùng lại si mê cổ thuật.

Sau đó, sư phụ đưa anh ấy đi học, trước khi đi, anh đã cho tôi một loại cổ.

Nghe đồn nó được nuôi bằng máu của anh, sau này sẽ gửi nuôi trong trái tim tôi, nói là sẽ bảo vệ cho tôi.

Tuy rằng chẳng rõ công dụng cụ thể của nó, nhưng dù sao cũng là cổ mình nuôi, hẳn anh sẽ có thể cảm nhận được.

Bây giờ anh ấy đã thành cảnh sát rồi, nếu cảm nhận được tôi đang gặp nguy hiểm mà hỏi thăm một chút, chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng tôi đã mất tích.

Đến lúc đó, nếu anh dẫn cảnh sát đến, thì có thể một lưới bắt gọn ổ tội phạm này rồi.

Nhưng mà, đây cũng là một con bài không hề đáng tin cậy, chỉ có thể coi như nhiều thêm một con đường, tăng thêm một tia hy vọng thôi.

Để hấp dẫn sự chú ý của sư huynh, ban đêm, sau khi Lý Sơn đã ngủ, tôi một mình đi ra sân nhà họ.

Tôi nắm chặt tay lại, đấm thật mạnh vào tim mình, tim bị đấm mạnh đến độ thình thịch nảy lên, cũng không biết con cổ trùng kia có cảm nhận được không nữa.

Đợi tim dễ chịu hơn chút nữa, tôi lại đấm thật mạnh vào nó tiếp.

Ngay lúc tôi đang đau đến mức nửa ngồi xổm trên mặt đất, Lý Sơn đột nhiên đứng sau lưng tôi:

"Em đang làm gì thế?"

Giọng nói của hắn u ám âm trầm dọa tôi giật nảy mình.

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, hắn đang cầm điện thoại bật đèn flash, ánh mắt nhìn về phía tôi đã không còn dịu dàng như trước nữa, mà mang theo sự cảnh giác.

Tôi xoa xoa mi tâm, giả bộ đáng thương nói: "Tim em bỗng nhiên hơi đau."

Hắn “ồ” một tiếng rồi kéo tôi lên:

"Lục Lương nói rồi, em rất lắm chiêu, sau này cố gắng đừng có rời khỏi tầm mắt của tôi nữa.”

Tôi gật đầu:

"Em thật sự chỉ là đau tim thôi."

Hắn gật đầu, chẳng rõ là không tin hay là không nhẫn nại:

"Không phải tôi chi nhiều tiền như vậy, rồi lại mua về một người không khỏe mạnh đấy chứ.”

Nói xong, hắn không thèm để ý đến tôi nữa, tự quay về phòng.

Tôi theo hắn vào nhà.

Tôi lại một lần nữa có cảm giác như bị dội thẳng cho một chậu nước lạnh.

Hắn rất tốt với tôi, nhưng tôi biết rõ rằng mình chỉ là một giao dịch của hắn.

Nếu vật phẩm không tương đương với giá trị, hắn sẽ không coi vật phẩm đó là châu báu nữa.

Tôi kiếm cớ để lừa cho qua chuyện tôi đau tim, khiến hắn tin rằng tôi rất khỏe mạnh.

Tôi còn hứa sẽ sinh cho hắn mấy đứa con sau khi kết hôn.

Lúc này hắn mới lại lộ ra nụ cười với tôi, rồi lập tức lên kế hoạch cho đám cưới.

Tôi và Lý Sơn đã xem lịch suốt ba ngày, cuối cùng định ra ngày cưới.

Là sau một tuần nữa, tôi đã nắm chắc rồi.

Bởi vì lúc đi đường, tôi nghe được người trong thôn bàn tán xôn xao, nói một tuần sau, hai cha con Lục Lương sẽ lại dẫn người vào núi.

Tôi dự định ngay ngày hôm đó, sẽ tranh đoạt cá chết lưới rách với bọn họ!

Đây chính là hạ hạ sách.

Vì người trong thôn dễ lừa, nhưng bọn buôn người này thì không dễ lừa như vậy.

Nhưng tôi vẫn phải làm như thế, bởi vì cho dù có phải đồng quy vu tận, thì tôi cũng phải kéo được chúng xuống cùng. Tôi đã giết rất nhiều động vật nhỏ phía sau thôn để luyện tập khống chế xác, sau khi luyện xong, tôi chôn chúng nó xuống đất, dùng bí pháp độc nhất của người cản thi xử lý qua.

Chỉ cần đợi một thời gian, trong thi thể chúng sẽ sinh ra một loại thi độc.

Mặc dù không thể giết người ngay lập tức, nhưng nếu nhiễm thi độc mà không có thuốc giải, thời gian của chúng cũng sẽ chẳng còn bao lâu.



Mấy ngày chuẩn bị hôn lễ này vô cùng náo nhiệt, tôi nắm tay Lý Sơn, cười rất dịu dàng.

"Lý Sơn à, hôn lễ của chúng ta là ngày trọng đại, ở quê nhà em thì phải mổ gia súc đấy.”

Hắn gật gật đầu, thân thiện xoa đầu tôi:

"Thế em nói xem, thường phải mổ loại gia súc nào vậy?”

Tất nhiên càng lớn càng tốt.

Tôi là một người cản thi, xác của gia súc cũng là xác mà, tôi luyện lâu vậy rồi, lỡ mà ngày cưới lại không có xác chết cho tôi điều khiển thì chẳng phải là đáng tiếc sao.

Tôi chính là muốn khiến cho cả thôn lâm vào khủng hoảng đấy.

Tôi nghĩ một hồi: "Tất nhiên là loại gia súc nào càng lớn càng tốt ấy, như vậy sau này chúng ta mới có thể sống một cuộc sống sung túc được.”

Hắn gật đầu, rút tiền tiết kiệm trong nhà ra để mua lợn, bò và dê.

Hắn mua đến mấy con bò lận, trên núi không có gì hết nhưng được cái nhiều gia súc, giá cũng rẻ.

Đặc biệt là vào một ngày trọng đại như đám cưới, người dân trong thôn rất nhiệt tình, hận không thể tặng miễn phí bò và dê cho Lý Sơn.

Mặc dù cái thôn này dân phong sai lệch, tà khí rất nhiều, nhưng cũng thực sự là đoàn kết.

Nếu mà không đoàn kết, thì sao họ mua nhiều phụ nữ về làm vợ đến vậy, thế mà không một ai chạy thoát được, cũng chưa từng bị cảnh sát phát hiện chứ.

Đến ngày cưới, năm người Lục Lương thực sự đã đến.

Còn mang theo hai cô gái nữa.

Giống như tôi và Lâm Lạc Lạc của mấy tháng trước vậy.

Tôi tươi cười chào hỏi bọn chúng.

"Đại ca, ở lại uống chén rượu mừng đã chứ?”

Mấy người nhìn nhau vài cái rồi mới tìm một bàn ngồi xuống.

Mặt sẹo liếc nhìn tôi mấy lần, thấy mặt tôi cười đến sắp nở ra hoa thì mới yên tâm lại:

"Không ngờ gần đây mày lại an ổn như vậy đấy.”

Tôi rót cho hắn một chén rượu:

"Đó là đương nhiên, khi đó tôi suýt chút nữa bị anh đánh gãy chân, bây giờ ấy hả, vẫn nên yên ổn an tĩnh chút mới tốt, núi này sâu quá, tôi lại không biết đường đi.”

Nhân lúc rót rượu cho đám người mặt sẹo, tôi cũng rót cho hai cô gái bị bắt cóc một chén.

Tranh thủ lại gần họ, tôi ghé vào bên tai:

"Lát nữa nhìn kỹ tôi.”

Nghĩ lại thì, tôi bị bắt vào nơi này cũng là vì có lòng tốt muốn giúp đỡ những cô gái gặp khó khăn.

Lẽ ra tôi chỉ nên quan tâm đến an nguy của bản thân thôi mới đúng, nhưng khi nhìn thấy những cô gái bị bắt cóc này, trái tim tôi lại mềm đi.

Có thể giúp thì giúp vậy, nhưng nếu không thể trốn được hết, tôi cũng sẽ không chút ngần ngại mà sống sót một mình.

Các cô gái liếc nhìn nhau, khôn ngoan giữ im lặng.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt