Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đào Sinh > Chương 5: .

Đào Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 616

Chương 5: .

Một số đồ tể bắt đầu giết gia súc.

Tôi đứng ở một bên, nhìn từng nhát dao thọc sâu vào cổ họng từng con một.

Sau khi hứng lấy tiết, chúng bị ném xuống đất thoi thóp một hơi, chờ cho đến khi hoàn toàn chết.

Tôi nghiêng người đến cạnh Lý Sơn, chỉ vào bò ngựa trên mặt đất:

"Nhìn thấy không, chúng càng giãy giụa nhiều thì cuộc sống sau này của chúng ta mới càng tốt đẹp.”

Giãy giụa nào, gắng sức mà giãy, đợi chúng nó chết rồi, cuộc sống của tôi với Lý Sơn mới kết thúc.

Tôi mượn cớ chào hỏi khách khứa để đứng cạnh Lâm Lạc Lạc.

Gia súc tắt thở càng ngày càng nhiều, có mấy đồ tể bước đến bên chúng nó, khẽ sờ soạng, xác nhận là chúng đã chết.

Chuẩn bị xẻo thịt để nấu.

Tôi chớp ngay thời cơ này, lập tức khống chế xác của đám gia súc, để chúng nó bật dậy chạy tán loạn khắp nơi.

Nếu như nói mấy tháng nay suy tính chuyện bỏ trốn, đầu óc tôi không thông minh hơn bao nhiêu, nhưng năng lực khống thi thì đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Hồi xưa sư phụ ép tôi học, tôi còn rất ghét bỏ cơ đấy.

Nhưng bây giờ gặp phải những chuyện này, tôi đã bắt đầu chủ động hơn.

Còn cách nào khác đâu, đây là mánh khóe sinh tồn duy nhất của tôi rồi.

Thôn dân nhìn thấy những con gia súc chết đi sống lại, đều sợ đến phát điên, loạn hết thành một đoàn.

Có người còn quỳ luôn xuống đất cầu xin thần linh tha cho.

Họ bắt đầu chủ động ăn năn về hành vi tồi tệ bắt cóc và mua phụ nữ về làm vợ trong suốt những năm qua.

Trong miệng họ niệm đi niệm lại:

"Thần tiên hiển linh rồi, chắc chắn là vì chúng ta làm ác quá nhiều nên mới khiến các ngài bất mãn, sai đám gia súc này đến trừng phạt chúng ta! Chúng con biết tội rồi, cầu xin các ngài tha cho chúng con.”

Bọn họ không biết, cái gọi là thần tiên đó, chẳng qua chỉ là do tôi khống chế mà thôi.

Có thôn dân quá sợ hãi, phát điên chạy về nhà, trốn không dám ló mặt ra nữa.

Cùng lúc phát điên, chính là những người phụ nữ bị đám đàn ông tẩy não đến mức ngơ ngẩn.

Họ cuồng dại cười lớn, đánh túi bụi vào người đàn ông của mình.

Họ cứ thế vừa cười vừa nhìn đám gia súc đang không ngừng náo loạn, đập phá khắp xung quanh:

"Nhìn đi! Là thần tiên đang trừng phạt các người đấy! Trừng phạt những kẻ độc ác đa đoan các người!”

Nói xong, họ lộ cánh tay và chân ra, không ngừng ép đám đàn ông phải nhìn thẳng vào:

"Thấy chưa hả, những vết sẹo này, tất cả đều là tội nghiệt các người gây ra."

Đến giờ những kẻ còn bình tĩnh duy nhất, chính là đám năm người gã mặt sẹo.

Họ từng thấy tôi điều khiển xác chết, tuy không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng đã trải qua một lần rồi thì sẽ không quá sợ hãi như lần đầu tiên nữa.

Mặt sẹo đập mạnh ly rượu xuống đất:
"Đều con mẹ nó câm mồm hết cho bố mày, đây chỉ là yêu thuật của con yêu nữ kia mà thôi!”

Nhưng không ai thèm để ý đến lời gã nói.

Ngược lại, Lục Lương đúng là kẻ hung ác thì không lắm lời.

Hắn rút luôn súng ra bắn vào người cách mình gần nhất.

Người kia chết ngay tại chỗ, máu thịt bắn tứ tung.

Đám đông khựng lại trong nháy mắt, sau đó lại nổ tung.

Họ thậm chí còn sợ hãi hơn khi nhìn thấy có người chết.

Đã có xác, khống thi thuật của tôi càng có nhiều không gian phô diễn.

Tôi chạy đến bên xác chết, điều khiển luôn cho hắn trọng sinh vùng dậy.

Lý Sơn đi tới, muốn kéo lấy tay tôi, nhưng tôi lập tức tránh đi.

Hắn không bắt được tôi, chỉ đụng phải xác chết trước mặt.

Đôi mắt hắn như đỏ hoe, giọng nghẹn ngào hỏi tôi: “Em không tình nguyện à?”

Tôi rất dứt khoát gật đầu lia lịa.

Trước đây tôi đã phải giả vờ trước mặt hắn rất lâu, đến giờ, cuối cùng tôi cũng không cần phải giả vờ nữa.

Tôi nhìn con đường dẫn ra bên ngoài thôn, nhưng không có bất cứ ai đến cả.

Xem ra sư huynh tôi sẽ đến muộn rồi.

Trong tay Lục Lương có súng, tôi còn chưa biết mình có thể cầm cự được bao lâu.

Cũng không biết liệu tôi còn có thể gặp lại anh ấy nữa không.

Nhưng lúc này tôi đã chẳng còn đủ thời gian để suy nghĩ nhiều nữa.

Cả thôn đã hỗn loạn rồi, họ cũng chẳng quan tâm nổi tôi có chạy hay không.

Còn cả có mấy người bọn chúng nữa.

Tôi điều khiển xác người và gia súc cùng nhau lao về phía chúng.

Mặc dù sát thương không mạnh, nhưng mỗi con đạp cho một cái thì chúng cũng ăn đủ.

Tôi còn sớm đã lén rắc thi độc lên mình đàn gia súc, tuy không thể lấy mạng ngay đương trường, nhưng nhiễm phải cũng khó tránh khỏi cái chết.

Lục Lương bắt đầu hoảng loạn nổ súng lung tung.

Hắn giết nhầm không ít thôn dân, tất cả đều chết ngay tại chỗ, nhưng vừa ngã xuống cái là họ lại lập tức đứng lên, tiếp tục nhào qua.

Tôi kéo Lâm Lạc Lạc chạy về phía đường cái.

Hai cô gái bị bắt cóc cũng coi như nhanh trí, thấy tôi bỏ chạy là bám theo ngay.

Nhưng vừa mới chạy được vài bước, thì tôi chợt cảm thấy bắp chân đau nhói.

Một viên đạn đã bắn xuyên qua bắp chân tôi, máu chảy đầm đìa.

Mặt sẹo vung cầm con dao rựa lớn chém loạn xạ, sát ra một đường máu chầm chậm đến trước mặt tôi:

"Không có mày, chúng nó biết đường đi chắc?"

Tôi nhìn Lâm Lạc Lạc, chỉ thấy cô ấy khẽ lắc đầu.

Tôi cười cười: "Vẫn là tôi hại cô rồi, bây giờ xem ra, chúng ta, ai cũng không chạy thoát được.”

Mặt sẹo gật đầu, vung con dao chém thẳng về phía mặt tôi.

Tôi gần như dùng chút sức lực cuối cùng, túm một cái xác ở gần mình nhất qua.

Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.

Tôi nghe thấy tiếng dao đâm sâu vào máu thịt, cắt vào tận trong xương.

Nhưng tôi lại không cảm thấy đau.

Tôi đè nén cảm xúc sợ hãi, cố gắng hết sức giữ tim mình đừng đập nhanh đến thế, rồi mới từ từ mở mắt.

Trương Hàn đang đứng trước mặt tôi, sau lưng găm lấy một con dao.

Chị nỗ lực nặn ra những lời cuối:

"Tôi không trốn thoát được, cô phải thoát được.”

Tôi cũng rất muốn thoát, nhưng giờ chân tôi tàn phế rồi.

Tôi ôm chặt Trương Hàn đã gục xuống, vừa khóc vừa gật đầu.

Đây là lần thứ hai tôi khóc kể từ khi bị bắt cóc.

Lần đầu tiên tôi khóc, là ngày tôi gặp Lục Lương và Lâm Lạc Lạc, tôi cứ tưởng rằng mình đã được cứu rồi, nào biết đó lại là vực thẳm càng sâu.

Mà bây giờ, tôi dường như đã bắt được một tia sáng khác.

Tôi biết, Trương Hàn cũng là một phụ nữ bị bọn chúng bắt cóc, cụ thể tại sao chị lại cam tâm tình nguyện theo giúp chúng thì tôi chẳng rõ.

Nhưng vào lúc này, tôi biết, trong lòng chị vẫn còn sự lương thiện.

Lời cuối cùng chị nói với tôi, là chị đã không thể trốn thoát.

Chị không thể trốn thoát, cho nên, chị đã đưa hy vọng cho tôi.
Chương 6 👉
Chương 4
Chương 6 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt