Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đào Sinh > Chương 6: .

Đào Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 621

Chương 6: .

Tôi đã chẳng còn thời gian mà đau buồn nữa, chỉ có thể đẩy thi thể Trương Hàn ra, túm lấy cánh tay Lâm Lạc Lạc để đứng dậy.

Tôi sẽ mang theo hy vọng của chị, trốn thoát khỏi đây, sau đó quay lại trừng trị cả cái thôn này.

Tôi kéo lê cái chân bị thương của mình, tập tễnh chạy ra ngoài, đồng thời cũng khống chế tất cả các xác chết xông thẳng về phía Lục Lương.

Lục Lương nổ phát đạn cuối cùng trong khẩu súng của hắn, bắn thẳng đến chỗ trái tim tôi.

Trong khoảnh khắc khi viên đạn đó bay về phía tôi, tôi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Tôi vẫn chưa nói với các bạn cùng phòng rằng tôi sẽ không quay lại ký túc xá, chẳng rõ liệu họ có để cửa cho tôi không.

Tôi vẫn chưa biết sư phụ còn khỏe không, nếu ông ấy biết tôi chết rồi, chắc là sẽ đau lòng lắm.

Nhưng nếu ông biết tôi đã dùng những điều ông dạy để tiêu diệt cả một băng buôn người, thì hẳn ông cũng sẽ yên lòng thôi.

Thật đáng tiếc tôi vẫn còn chưa học nghệ thành tài, còn chưa trở thành một thầy cản thi đạt yêu cầu.

Tôi vẫn chưa gặp được sư huynh lần cuối nữa, cũng không rõ anh ấy có biết tôi đang ở đây không.

Trong khoảnh khắc viên đạn bay đến trước mặt kia, đột nhiên có một bóng người chặn ngang tầm mắt tôi.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã bị đạn bắn tung.

Mùi máu tanh tưởi lập tức xộc vào cánh mũi, cả khuôn mặt và quần áo tôi đều bị dính máu.

Giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp kéo lấy tôi, rồi tôi ôm tôi vào lòng:

"Ta đi nhiều năm như vậy, em vẫn không có tí tiến bộ gì à?”

Nói xong, anh đưa ngón tay gạt nhẹ đầu mũi tôi, gạt ra được đầy tay vết máu.

Anh ghét bỏ chùi tay đi, rồi lại dùng góc áo lau khuôn mặt tôi.

Từ Quỷ Môn Quan bước ra, rất lâu sau tôi còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Phải mất một lúc thì mới dần dần nhìn rõ khuôn mặt người bên cạnh.

Là sư huynh của tôi, khóe môi treo một nụ cười hài hước, vẫn như năm ấy anh rời đi, đối xử với mọi thứ đều là thái độ chẳng có gì quan trọng.

Anh ấy dẫn theo rất nhiều cảnh sát, bắt hết những kẻ buôn người lại.

Thấy cuối cùng cũng an toàn, tôi không kìm được nữa òa khóc trong lòng sư huynh.

Tôi trút hết những uất ức, sợ hãi, xót xa trong mấy tháng qua ra ngoài.

Sư huynh ôm tôi, mặc tôi khóc rất lâu.

Khóc xong thì trời cũng đã gần tối, anh mới vỗ vỗ lưng tôi:

"Sư muội, em ngừng đám gia súc kia lại cái đã được không? Khống thi thì sư huynh thấy nhiều rồi, nhưng khống nhiều gia súc như thế này thì vẫn là lần đầu tiên ta thấy đấy.”

Tôi nhìn những con vật đang phi tán loạn xung quanh, lúc này mới nhớ ra là chúng nó vẫn còn đang chạy.

Sư huynh ghé sát vào tai tôi: "Em nhìn đồng nghiệp của ta sợ hết hồn kìa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cảnh sát, lúc này họ đã khống chế được bọn buôn người rồi, nhưng với đám thi thể chạy loạn kia thì họ thực sự không dám động thủ.

Tất cả đều đứng đó trong sợ hãi.

Tôi ngừng đám gia súc lại, lúc này họ mới tiếp tục dọn dẹp hiện trường vụ án.

Trong thôn không có cơ sở y tế cũng không có bác sĩ lành nghề, nhưng chân tôi đã bị một viên đạn xuyên qua, cần phải xử lý ngay.

Đáng mừng là viên đạn vẫn còn chưa găm vào quá sâu.

Sư huynh nhẹ nhàng quấn băng gạc vào chân tôi, các đồng nghiệp của anh ấy đứng thành một hàng như đang xem náo nhiệt mà nhìn chúng tôi.

Cuối cùng, có một đồng nghiệp không nhịn được hỏi: "Thật kỳ lạ, làm sao cô ấy có thể khiến mấy thứ này di chuyển được chứ."

Sư huynh nháy mắt với tôi.

Tôi hiểu ý ngay, lấy ra sợi tơ sớm đã giấu trong tay áo:

"Đều là dùng tơ điều khiển ạ, thật ra chỉ là thủ thuật che mắt thôi.”

Một người khác lại hỏi, "Nhưng tôi không thấy sợi tơ nào mà."

Sư huynh thổi khẽ vào chân tôi, nhướn mày nhìn tôi:

"Ban ngày ở dưới tình huống ấy, sao mà cậu chú ý đến sợi tơ mỏng manh như thế được, thấy tình cảnh này đều sợ chết khiếp rồi còn gì.”

Họ gật gật đầu tán thành.

Buổi tối, tôi không dám ngủ một mình nên đã kéo theo sư huynh vào ngủ cùng.

Tôi dựa vào vai anh ấy, muốn kể cho anh nghe mọi nỗi tủi thân mà tôi phải chịu.

"Sư huynh, hai tháng nay em và Lý Sơn đều ở cùng phòng một phòng, hắn hận không thể nhìn em chằm chằm mọi lúc, em sợ hắn làm ra hành vi cầm thú gì với mình nên không có nổi một đêm ngủ ngon.”

Sư huynh khẽ gật đầu: "Trong thời gian em mất tích, ta cũng không ngủ ngon được, ngày đó sư phụ gọi điện thoại cho ta nói em mất tích, ta chỉ hận không lật tung cả trời đất này lên để tìm ra em.”

Tôi không nói gì nữa, lại không kìm được muốn khóc.

Rồi sư huynh lại vỗ về mặt tôi:

"Trước khi ta rời đi, đáng lẽ nên thức tỉnh cổ trùng trong cơ thể em.”

Nghe vậy, tôi ngồi thẳng dậy: “Là tình cổ, phải không?”

Sự im lặng của anh đã là một lời ngầm thừa nhận.

"Sao anh tìm được em vậy?”

Anh chỉ nghiêm túc được trong chốc lát, sau đó khuôn mặt lại treo lên một nụ cười không mấy đàng hoàng:

"Bởi vì tình cổ chứ gì nữa, em đã thức tỉnh nó rồi, ta biết cả, đặc biệt là khoảnh khắc em suýt nữa bị đạn bắn trúng ấy, nó cực kỳ kích động đấy.”

Hóa ra, cổ trùng kia sớm đã thức tỉnh rồi.

Thế nên anh mới có thể xuất hiện ngay vào thời khắc tôi suýt bị đạn bắn trúng, khống chế thi thể ngăn cản phát đạn đó.

May mắn thay, anh đã đến kịp thời.



Sáng sớm ngày hôm sau, sư huynh đã đưa chúng tôi trở về, đồng thời còn giải cứu tất cả những người phụ nữ bị bán đến đây nữa.

Tôi vào viện điều trị chân mấy ngày, rồi lại bị gọi đến cục cảnh sát để lấy lời khai.

Sau khi lấy lời khai xong, sư huynh chìa tay về phía tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn anh, rồi đặt tay mình vào tay anh.

Anh chậc một tiếng: "Thuốc giải thi độc đâu, tuy là đám buôn người, nhưng chúng ta còn có vũ khí luật pháp cơ mà.”

Tôi hỏi sư huynh về kết cục của đám buôn người.
Lục Lương đã bắn chết không ít thôn dân, trên tay mặt sẹo cũng có mạng người, hắn đã giết Trương Hàn.

Thế nên chúng bị kết án tử hình là chắc chắn.

Hai gã còn lại là đồng phạm, nên án sẽ nhẹ hơn chút.

Còn đối với đám người trong thôn, mua bán phụ nữ là phạm tội, nhưng phạm vi liên can rộng quá, người cũng nhiều.

Thế nên cuối cùng cảnh sát đã đưa tất cả những người phụ nữ về nhà, đoàn tụ với gia đình, mà chồng họ, hoặc cũng có thể nói là bên mua người kia, thì đều bị kết án.

Sau đó, đám người mặt sẹo lại khai ra mấy cái thôn nữa, đều nhất nhất bị xử lý.

Sư huynh bảo, không thể nào cấm được hoàn toàn nạn buôn người, nhưng nếu đã phát hiện ra một trường hợp, vậy thì phải xử lý triệt để.

Tôi quay trở lại cái thôn đó lần nữa, mang thi thể của Trương Hàn đi.

Phải nói là dẫn chị ấy thoát ra ngoài mới đúng.

Để cho chị ấy tự mình bước ra.

Nếu lúc còn sống đã không trốn thoát được, thì điều duy nhất tôi có thể làm là, để cho chị được tự mình bước ra ngoài sau khi chết.

Như thế, cũng coi như đã tự giải thoát được cho mình rồi.

Lúc trước khi chị trông chừng tôi, tôi đã nghe thấy quê quán của chị, thế nên, tôi phải đưa chị về nhà.

Tôi không thể tìm thấy người thân của chị nữa, đành tìm một nơi phong thủy tốt để an táng cho chị.



Lăn qua lộn lại xong, tôi trở về trường yên tâm đi học, tan học vẫn tiếp tục làm thêm trong siêu thị.

Ngày hôm đó, một người đàn ông thoạt trông như công nhân nhập cư cản một cô gái lại, hỏi cô ấy có thể giúp đứa con gái vừa đến kỳ sinh lý của ông ta hay không.

Cô gái không chút do dự đồng ý.

Tôi đứng dậy, ngăn cô gái lại.

Tôi nhét gói băng vệ sinh vào tay ông bác, khuôn mặt tươi cười nói:

"Kinh nguyệt là hiện tượng sinh lý bình thường, dính vào quần không có gì đáng xấu hổ cả, cũng sẽ không chết, đi ra đến cửa nhà vệ sinh nữ để lấy băng vệ sinh thôi, đâu thể chảy máu mà chết được, thế nên cô ấy không giúp bác được đâu.”

Cô gái hất tay tôi ra: “Sao cô lại nhẫn tâm thế, con gái nên giúp đỡ con gái chứ.”

Bất chấp sự châm chọc cạnh khóe của cô ta, tôi vẫn giữ chặt lấy cô ta.

Ông bác nghe lời tôi nói, cũng không năn nỉ ỉ ôi, mà lập tức cầm băng vệ sinh rời đi.

Tôi nhìn cô gái: “Cô tốt bụng tất nhiên là không sai, nhưng phải nhớ lấy, sự an toàn của cô luôn quan trọng hơn việc cô giúp người làm vui.”

Tôi không biết cô ta có hiểu được câu này không, nhưng câu này, chính là thứ mà tôi phải dùng mấy tháng trải qua bi kịch mới đổi lấy được.

[Ngoại truyện]

Tôi là Trương Hàn, một đứa con gái vô tội bị bọn buôn người bắt cóc.

Tôi đến thành phố lớn lần đầu tiên khi mới hai mươi tuổi, vẫn còn mang theo khát khao về thành phố lớn.

Chính lúc đó, tôi gặp được một người đã thay đổi cả vận mệnh của mình, hắn tên là Lục Bách Sơn, nhưng tôi không ngờ rằng, hắn lại trở thành bước thăng trầm lớn nhất trong kiếp này của tôi.

Ngay từ khi quen biết, hắn đã điên cuồng theo đuổi tôi, thậm chí còn vì tôi mà sinh ra tranh chấp với người khác, cuối cùng bị chém một nhát vào mặt, mà đối phương thì bị hắn chém chết luôn.

Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ rằng hắn yêu tôi.

Sau này mới biết, hắn vốn là tử địch với kẻ kia, chẳng qua hắn bị người ta nắm đằng chuôi, cho nên mới phải hạ tử thủ.

Nhưng khi đó, tôi đã bị mê đôi mắt, không biết gì hết.

Lục Bách Sơn phải ngồi tù vì chuyện này, mà tôi thì đợi hắn mấy năm liền.

Sau khi ra tù, hắn nói muốn làm một mẻ lớn, chỉ cần kiếm đủ tiền để cưới tôi, thì hắn sẽ rửa tay gác kiếm.

Tôi đã đồng ý, tỏ vẻ rằng mình muốn giúp đỡ hắn.

Hắn nói mình sẽ tìm mấy cô gái nhan sắc tốt, bán vào thôn trong núi.

Hắn tìm rất lâu vẫn bảo không tìm được người phù hợp, khi đó, tôi nào có biết, hắn sớm đã có ý định bán tôi đi rồi.

Sau đó, hắn dụ dỗ tôi đi vào trong thôn dò xét, xem có nơi nào cần mua phụ nữ không.

Đưa tôi vào trong núi rồi thì bắt đầu thăm hỏi khắp nơi, cuối cùng tìm được một nhà sẵng sàng chi ra một khoản tiền lớn.

Đêm hôm đó, tôi theo thói quen dọn giường cho Lục Bách Sơn, đợi hắn về cùng ngủ.

Nhưng mới ngủ đến nửa đêm, Lục Bách Sơn đã biến mất không thấy, chỉ còn lại chủ nhà đang xé rách quần áo của tôi.

Tôi không ngừng giãy giụa, càng giãy giụa gã càng tức giận, sau đó há mồm quát to:

"Con đi** thối, thằng kia sớm đã không cần mày nữa rồi, nó đã bán mày cho tao rồi!”

Lúc đó tôi mới biết, trong mắt hắn, tôi vốn chỉ là một con mồi mà thôi.

Lại còn là một con mồi cam tâm tình nguyện mắc câu nữa.

Thực tế thì hắn sớm đã có gia đình, có cả con trai.

Mà vợ hắn, cũng đã bị hắn bán rồi.

Nhưng khi đó, tôi vẫn không chịu tin là hắn sẽ đối xử như vậy với tôi, tôi muốn tìm Lục Bách Sơn nghe giải thích, không muốn theo gã đàn ông xa lạ này.

Tôi đã đánh nhau một trận với gã, rồi lỡ dùng bình hoa đập chết gã luôn.

Sau khi giết một người, tôi vô cùng sợ hãi nên đã bỏ trốn ngay trong đêm.

Sau đó, tôi gọi điện cho Lục Bách Sơn, vừa khóc vừa nói với gã rằng tôi đã giết người, không biết nên làm sao bây giờ.

Hồi lâu sau, hắn mới nói: "Anh sẽ đi đón em, sau này em tiếp tục giúp anh đi.”

Và rồi tôi cứ thế đi theo hắn, công dụng duy nhất là trông chừng các cô gái mới bị bắt cóc tới, ngăn không cho họ trốn thoát, thỉnh thoảng làm công tác tư tưởng cho họ.

Tôi nhìn từng cô gái hoạt bát dần dần biến thành bộ dạng điên loạn, không còn chút dáng vẻ nào khi xưa nữa, hệt như tôi của bây giờ vậy.

Tôi đã nghĩ đến việc rời đi, nhưng hắn cứ lấy chuyện tôi đã giết người ra để đe dọa.

Tôi sợ hãi, thế là vẫn tiếp tục giúp hắn.

Cho đến ngày hôm đó, hắn bắt được một cô gái.

Cô ấy rất xinh đẹp, lá gan cũng rất lớn.

Cho dù tay chân bị trói nghiến, cô ấy vẫn không khóc, không làm loạn, thậm chí còn nói những câu như hãy giúp cô ấy tìm một người đàn ông đẹp trai.

Tôi biết, phụ nữ càng bình tĩnh thì càng thông minh.

Tôi biết, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bỏ trốn.

Nhưng Lục Bách Sơn cũng biết đạo lý này.

Thế là tôi bắt đầu làm công tác tư tưởng cho hắn, không ngừng nói cô ấy thực sự không muốn chạy trốn nữa, vì cô ấy không có gan làm vậy.

Mãi cho đến khi chúng tôi ở lại cái thôn đầu tiên, cô ấy đứng trong sân, nhìn quanh cả thôn.

Tôi biết cô ấy định chạy trốn, nên khi cô ấy lừa tôi rằng mình đau bụng, tôi đã giả vờ tin.

Tôi hy vọng cô ấy có thể chạy thoát, mặc dù tôi biết nếu cô ấy chạy rồi thì tôi sẽ rất thảm, nhưng tôi vẫn ôm hy vọng.

Cô ấy lấy cục gạch đập vào đầu tôi.

Chắc là sợ quá nên cô ấy đánh rất nhẹ, thậm chí chỉ xước có một vết nhỏ.

Nhưng tôi vẫn ngồi sụp xuống ôm lấy đầu.

Cô ấy bỏ chạy.

Tôi chỉ có thể cho cô ấy ba phút thôi, ba phút đã là giới hạn của tôi rồi.

Vết thương trên đầu không đủ rõ ràng, nên tôi đã nhặt luôn một viên gạch dưới đất đập mạnh vào đầu thêm lần nữa.

Thật sự rất đau đấy.

Sau khi Lục Bách Sơn biết cô ấy bỏ trốn thì rất tức giận.

Hắn dẫn khá nhiều người trong thôn lên núi tìm cô ấy.

Tôi không biết tại sao cô ấy nhất quyết chạy đến nơi chôn xác của Lục Bách Sơn.

Sau đó, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy đám xác chết vùng dậy, tôi mới hiểu ra.

Cô ấy không phải là một cô gái bình thường, thế nên mới bình tĩnh như vậy khi bị bắt.

Cô mượn đám xác chết cản chân Lục Bách Sơn để bỏ trốn.

Nhưng cô ấy đã không thể trốn thoát.

Ngọn núi này quá heo hút.

Tôi không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với cô ấy, nhưng có vẻ chỉ đến như vậy thôi.

Lần nữa gặp lại, là ở trong một cái thôn khác.

Chúng tôi đã đưa hai cô gái vào trong thôn đó, chính là cái thôn mà tôi cũng suýt nữa bị bán đi.

Cô ấy ăn mặc rất đẹp, làm một cô dâu.

Tôi biết, cô ấy đã bị Lục Bách Sơn bán đến đây, rốt cuộc thì, cô ấy vẫn không thể chạy thoát được.

Cô ấy lại lần nữa khống chế đám xác chết.

Gần ba tháng không gặp, kỹ thuật của cô ấy tiến bộ hơn rất nhiều, rõ ràng thi thể cũng trở nên linh hoạt hơn.

Nhưng cuối cùng thì cô ấy vẫn chỉ là nhục thịt phàm thân thôi, sao mà đấu lại được Lục Lương cầm súng chứ.

Cô ấy bị bắn vào bắp chân, chỉ sợ lại trốn không thoát.

Cũng giống như tôi vậy.

Vĩnh viễn không thể trốn thoát được.

Lần này Lục Bách Sơn thực sự đã nổi giận, cầm dao rựa muốn giết chết cô ấy luôn.

Vào khoảnh khắc cuối cùng ấy, may mà tôi đã đến kịp, tôi đã dùng thân mình cản cho cô ấy một đao.

Không chỉ để cứu lấy cô ấy, mà còn để cứu lấy chính tôi.

Cứu lấy bản thân đã chết rất nhiều năm, đã quên mất cả việc chống cự.

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng nói với cô ấy, hoặc có thể coi là, cầu xin cô ấy:

"Tôi không trốn thoát được, cô phải thoát được.”

Mang theo cả tia hy vọng ấy của tôi, trốn thoát đi.

(The End)
Chương 5
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt