Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Di Nguyện Của Em Gái > Chương 2: .

Di Nguyện Của Em Gái

Tác giả: Monomer | Chương: 2 | Lượt xem: 538

Chương 2: .

10.

Tức khắc, trong đầu tôi lởn vởn cảnh tượng lúc nó nghi ngờ tôi.

Ban nãy là nhờ tôi giả vờ như không có gì, thì nó mới bỏ qua cho tôi.

Tôi đè xuống sự hoảng sợ trong lòng, dùng giọng điệu làm nũng đối diện với ông bố quỷ, nói: “Phát hiện cái gì ạ? Bố, có phải bố tìm thấy manh mối gì rồi không?”

Ông bố quỷ rất nghi ngờ nhìn tôi: “Hai người không phát hiện ra chuyện của tôi à?”

Tôi bình tĩnh lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện gì ạ, bố, có phải bố giấu gì mẹ con con không?”

Bố quỷ lắc đầu, lại chưa bỏ qua mà hỏi lại mẹ tôi lần nữa: “Hai người thật sự không phát hiện gì à?”

Mẹ tôi đã sợ đến mức không nói nên lời rồi, tôi thấy thế, đành dùng sức véo mạnh vào cánh tay bà ấy.

Bà hoàn hồn lại, tức khắc lắc đầu thật mạnh: “Chúng tôi không phát hiện gì hết.”

Bố quỷ cuối cùng cũng thỏa mãn, gương mặt không còn âm trầm như trước nữa, còn có chút vẻ ôn hòa.

Nhưng tôi đã không còn tiếp tục bị lão mê hoặc nữa.

Lão dường như không có việc gì mà an ủi tôi và mẹ mấy câu, rồi nói muốn vào bếp nấu cơm cho chúng tôi ăn.

Tôi và mẹ đưa lão rời đi.

Lúc lão chuẩn bị ra cửa, còn đóng cửa lại, nhưng nháy mắt trước khi đóng, tôi rõ ràng thấy được móng tay trên cánh tay gầy trơ xương của lão biến thành vừa đen vừa dài.

Mẹ tôi chắc chắn cũng nhìn thấy, bà tức khắc muốn hét chói tai, nhưng lại bị tôi bịt chặt miệng lại.

Bà cũng biết không thể khiến con quỷ kia phát hiện gì kỳ lạ, nên lại yên lặng đi.

Giây sau, đầu của bố quỷ lập tức lại xuất hiện ngoài cửa.

Hình như lão rất hài lòng, nhìn tôi và mẹ, vui vẻ nói: “Xem ra hai người thật sự không phát hiện gì cả, thật là tốt.”

Tôi vừa mới nhẹ thở ra một hơi, lại nghe lão nói: “Chỉ là…”

Chỉ là cái gì? Lẽ nào lão đã nhận ra sơ hở mẹ và tôi lộ ra rồi à?

11.

Nghe lão nói thế, trái tim đã hạ xuống của tôi bỗng chốc lại nảy lên.

Toàn thân tiến vào trạng thái phòng bị, tôi nắm chặt tay mẹ.

Đề phòng lão có hành động nguy hiểm nào đó, thì còn thuận tiện mà chạy.

Vì mẹ, tôi không ngại lấy mạng mình ra liều với con quỷ này.

May mà lão không nói gì nữa, chỉ lắc đầu: “Không có gì, đợi đây nhé, bố sẽ đi nấu cơm cho mẹ con con.”

Lần lão thật sự đi ra ngoài, không quay lại giữa đường nữa.

Khi tôi xác định là lão sẽ không quay lại, tức khắc kéo mẹ tôi đứng dậy chạy ra cửa.

Chạy từ phòng ngủ ra cửa cũng chỉ mất mấy phút, nhưng với mj con tôi thì lại dài như cả năm.

Một bước, hai bước, ba bước…

Cuối cùng, tay tôi cũng đã ấn được vào cửa.

Trong lòng tôi tức khắc kích động vô cùng, rốt cuộc cũng có thể chạy thoát khỏi nơi có quỷ rồi.

Tôi và mẹ đều an toàn rồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng của bố lại xuất hiện sau lưng tôi.

Lão cầm cái xẻng xúc thức ăn, đeo tạp giề đứng nơi đó, mặt đầy âm tà hỏi tôi và mẹ: “Hai người đi đâu đấy? Không phải đã bảo là tôi nấu cơm cho hai người ăn à?”

Bộ dạng kia, cực kỳ giống ác quỷ đòi mạng trong địa ngục.

Tôi dùng sức đẩy tay cầm, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi nghi ngờ có phải mình điên rồi không.

Xuất hiện trước mặt tôi, không phải là hành lang quen thuộc, mà là một bức tường đỏ như máu.

Sao có thể chứ?

Tôi không để ý nổi đến con quỷ sau lưng nữa, ôm tâm lý may mắn, đóng cửa lại rồi mở ra lần nữa.

Lần này rốt cuộc không phải tường nữa, mà là vực thẳm sâu không thấy đáy.

Tôi tức khắc ngồi bệt xuống sàn, biến cố liên tiếp đã khiến tôi mất đi lý trí.

Mẹ tôi cũng bị dọa hết hồ, lệch đầu ngất xỉu đi.

Mà bố quỷ lại dần dần mà tiến lại gần chúng tôi.

Tôi chỉ nghe lão nói: “Hai người không ra được đâu.”

12.

Tôi nhìn khuôn mặt lão như phản chiếu lại trên gương, cảm xúc mất khống chế đến cùng cực, hét lên truy hỏi lão: “Rốt cuộc ông là ai, ông muốn làm cái gì? Bố tôi đâu rồi? Sao chúng tôi lại không đi ra được?”

Lão vẫn đứng ở đó, đối diện với sự truy vấn của tôi không hề động dung: “Ta là bố con mà, còn có thể là ai nữa? Mau đi rửa tay ăn cơm đi.”

Hình như lão biết chúng tôi không thể thoát được nữa, nên cũng không cần nhìn chằm chằm chúng tôi, mà xoay người đi vào trong bếp.

Tôi lay mẹ, bà rên lên một tiếng, dần dần mở mắt.

Sau khi tỉnh, bà ôm chặt cánh tay tôi: “Chúng ta sẽ ch** ở đây, phải không?”

Tôi vỗ nhẹ lưng bà, an ủi cảm xúc của bà: “Tạm thời lão còn chưa muốn giết chúng ta.”

Tôi cũng chỉ nói thật thôi, mặc dù không biết tị sao, nhưng con quỷ kia thật sự không muốn giết chúng tôi.

Mẹ tôi vẫn còn rất sợ, tôi biết có trấn an thế nào cũng vô dụng.

Dù sao thì mọi thứ trước mắt này, đổi lại thành ai đều sẽ sụp đổ cả.

Thậm chí đến cả tôi cũng đang bồi hồi bên bờ vực sụp đổ đây.

Tôi lấy điện thoại ra định thử gửi tin nhắn cho cảnh sát, nhưng thật sự không gửi đi được.

Tôi lại liên hệ với bạn bè trên Wechat, kết quả không ngoài dự đoán, không thể nào liên hệ.

Nhưng tôi chưa từ bỏ, gửi một tin nhắn cầu cứu cho toàn bộ danh bạ.

Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng, vị cảnh sát phụ trách án tử của em gái tôi, vậy mà lại trả lời tôi.

Ông ấy nói: “Tôi sẽ lập tức dẫn người đến nhà cô, cô chú ý an toàn, đừng có chọc giận hắn.”

Tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Nếu đã gửi được tin nhắn đi, vậy có nghĩa là tôi vẫn còn ở nhân gian rồi.

Có lẽ cảnh tượng ban nãy ngoài cửa chỉ là thuật che mắt thôi.

Tính ra thì, đồn cảnh sát cách nhà tôi hai mươi phút đi xe.

Vậy cũng có nghĩa là, chỉ hai mươi phút nữa thôi, tôi và mẹ đã được cứu rồi.

Nhưng tôi còn chưa kịp mừng rỡ, thì giọng nói của bố lại truyền đến: “Rốt cuộc có vào ăn cơm không đấy?”

Vẫn là ngữ điệu ôn hòa đó, nhưng cả tôi và mẹ đều nghe ra sự quái dị âm trầm.

Chúng tôi không dám chọc giận lão, tranh thủ thời gian cho cảnh sát, chỉ có thể căng da đầu mà đi vào bàn ăn.

Đến trước bàn ăn, lại bị tình huống trước mặt dọa choáng váng.

Trên mấy cái đĩa lớn lớn bé bé kia đâu có phải đồ ăn, mà là những khối thịt đang phát ra mùi thối nhàn nhạt.

Mà trong bát thì nếu tỉ mỉ nhìn kỹ, sẽ thấy toàn là sâu bọ.

Tôi và mẹ tôi không ngừng nôn ọe.

Bố quỷ nhìn phản ứng của chúng tôi, sắc mặt càng âm độc, lão ăn một miếng, sau đó hỏi chúng tôi: “Sao lại không ăn hả? Nếu không ăn, tôi sẽ tức giận đấy.”



Lúc bố quỷ nhìn chằm chằm chúng tôi, lão cũng dùng thìa múc một ít cho vào mồm.

Sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt, nhét vào mồm, rồi nhai nuốt trông có vẻ hưởng thụ lắm.

Tôi thực sự không nhịn nổi nữa, nôn luôn ra trên bàn ăn.

Lão như không thèm để ý đến tôi nôn mửa, tiếp tục thúc giục chúng tôi ăn đi.

Thậm chí thấy chúng tôi không có động tác gì, lão còn dứt khoát đúng dậy đi thẳng đến bên mẹ tôi, xúc một thìa, cứng rắn nhét vào mồm mẹ tôi.

Tôi vội chạy qua, túm lấy cánh tay lão, muốn cản lão lại.

Nhưng sức lực của lão lớn kinh người, tôi thật sự không lay động được lão chút nào.

Mẹ tôi bị lão nhết vào một miếng to, lão bóp chặt cằm mẹ, bắt bà nuốt xuống.

Thấy mẹ tôi đau đến không muốn sống, tôi bật khóc nức nở.

Nhưng ngay giây sau, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Biểu cảm dữ tợn trên mặt mẹ tôi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là vẻ vô cùng hưởng thụ.

Thậm chí bà còn chủ động ăn thêm mấy miếng nữa, mà khuôn mặt bà cũng tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Đáng sợ hơn là, ăn mấy miếng rồi, mẹ tôi thế mà lại xúc một thìa đưa đến trước mặt tôi: “Ăn ngon lắm, con nếm thử đi.”

Tôi nhìn ánh mắt chân thành của mẹ, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy, chỉ mới ăn một miếng thôi, đã khiến mẹ tôi mất đi lý trí rồi?

Bây giờ tôi chỉ có thể cầu mong sẽ có người đến cứu mình thôi.

Tôi xem thời gian, vẫn còn mười phút nữa, họ có thể đến được đây rồi.

Kiên trì, chỉ cần kiên trì mười phút nữa thôi.

“Ngươi đang đợi người đến cứu mình đấy à?”

Trong lòng tôi “lộp bộp” một chút, sau đó, chỉ nghe lão nói: “Hắn không tìm được chỗ này đây, không ai cứu nổi ngươi đâu, ngươi đừng vọng tưởng nữa.”

Sao lão biết tôi cầu cứu người khác? Những lời này là có ý gì?



“Ý ông là gì?”

Tôi thực sự không đủ kiên nhẫn để lá mặt lá trái với lão nữa, muốn sống muốn ch** gì thì tôi cũng không thể tiếp tục giả vờ được.

Lật bài với lão ta luôn đi.

Bố quỷ đứng dậy, ôn hòa cười nói: “Ngươi cho rằng, đây vẫn còn là căn nhà vốn có của ngươi à.”

Lúc này điện thoại của tôi cũng rung chuông.

Tôi không để ý được nhiều nữa, bắt máy luôn.

“Chúng tôi đã đến nhà cô rồi, nhưng chúng tôi lục soát rồi, nhà cô không hề có ai cả, mà nhìn như đã rất lâu không có người ở rồi ấy.”

Sao có thể thế được? Tôi không pử nhà, thế giờ cái nơi trông y hệt nhà tôi này rốt cuộc là đâu?

Cảnh sát còn đang nói gì đó trong điện thoại, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.

Biến cố đột ngột lần này đã ép tôi đến sát bờ sụp đổ rồi.

Tôi cảm thấy mình như bị một tấm mạng thật dày quấn chặt, bị sự đáng sợ trước mặt này ăn tươi nuốt sống.

Bố quỷ tiến lại gần tôi, tôi nghĩ, có lẽ lão đã hết nhẫn nại rồi, chắc lão đến giết tôi thôi.

Nhưng tôi không thể nào mặc lão mổ xẻ được, là con quỷ này đã giết em gái và bố tôi, nếu tôi có phải ch** thì cũng sẽ đồng quy vu tận với lão!

Tôi giơ con dao trên bàn lên, đâm thẳng vào mắt lão.

Vốn nghĩ là không thể nào làm tổn thương gì lão được, nhưng, thế mà lão lại hét lên một tiếng thảm thiết.

Thế rồi bịt chặt lấy mắt, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

Giây phút đó, tôi mới ý thức được, có lẽ lão không phải là không thể chiến thắng.

Tôi nhân lúc lão đang yếu ớt, vội kéo mẹ chạy thẳng đến phòng em gái.

Không biết tại sao, phòng em gái chính là nơi duy nhất tôi cảm thấy có chút an toàn trong chỗ này.

Tôi khóa chặt cửa lại, sau lưng tuyền đến tiếng đập cửa.

Giọng bố từ bên ngoài vang lên: “Ra ngoài! Chúng mày ra ngoài cho tao!”

Lão ta đứng ngoài cửa chửi bới, nhưng tôi biết tạm thời lão không vào được.

Mẹ tôi cũng đã tỉnh táo lại, nhận ra mình đã ăn cái gì, liền không ngừng nôn mửa.

Nôn xong, tôi kéo mẹ ngồi lên giường.

Sau đó, tôi chạy đến chỗ bàn học, lật xem cuốn nhật ký mà em gái để lại cho mình.

Nói không chừng cuốn nhật ký này còn có manh mối gì đó.

Tôi mở nhật ký ra, trong lòng thầm cầu nguyện.

May thay, một dòng chữ nữa lại xuất hiện.

Tôi đã chẳng còn để ý đến sự quái dị nữa, chuyên tâm đọc những chữ đó.

“Em phát hiện bố mình bị thay thế rồi, bố bây giờ, là quỷ.

Lão thích chơi trò trốn tìm với em, nhưng nếu em thua, hậu quả sẽ là bị lão giết.

Phòng của em rất an toàn, nhưng mỗi lần không được ở trong đó lâu quá, nếu không lão sẽ tiến vào giết chị, lột da chị, sau đó móc mắt chị ra để cất giữ đấy.

Với lại, quan trọng nhất là, đừng tin bất cứ ai, bao gồm cả cảnh sát và… mẹ.”

Đọc đến câu cuối cùng, tôi như cảm nhận được gì, chầm chậm quay người lại.

Chỉ thấy mẹ tôi không biết từ lúc nào, đã xuất hiện sau lưng tôi.

Nội dung trong cuốn sổ ghi chép, rõ ràng bà cũng xem rồi.

Nhưng bà qua đây từ khi nào? Sao tôi không hề nghe thấy tiếng động gì?

Là tôi đọc quá chăm chú, hay là bà cũng đã không phải… người.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt