Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Di Nguyện Của Em Gái > Chương 3: .

Di Nguyện Của Em Gái

Tác giả: Monomer | Chương: 3 | Lượt xem: 537

Chương 3: .

Mẹ thấy nội dung trong cuốn sổ, cảm xúc bắt đầu mất khống chế.
Bà kéo tay tôi đặt lên mặt: “Con sẽ không nghi ngờ mẹ cũng có vấn đề đấy chứ? Con thà rằng tin cuốn ghi chép không biết từ đâu ra này mà không tin mẹ con sao? Con sờ mặt mẹ đi, thấy mẹ có độ ấm của cơ thể người không, nhìn xem rốt cuộc mẹ có phải mẹ con không?”
Cảm giác ấm áp ập tới, trong lòng tôi nhiều hơn chút chắc chắn.
Mẹ là người, điều này không thể hoài nghi.
“Mẹ, đừng làm loạn nữa, con tin mẹ mà.”
Mẹ đã bình tĩnh lại, không còn cuồng loạn như trước nữa.
Nhưng cuốn ghi chép của em gái vẫn cứ khiến tôi có một cảm giác tín nhiệm khó hiểu.
Tôi không thể hoàn toàn tin tưởng.
Lúc tôi đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ bỗng truyền đến tiếng đập cực lớn.
Là bố đang lấy vật nặng đập cửa.
Tôi nghĩ đến câu viết trên cuốn ghi chép của em gái “Đừng ở trong phòng ngủ quá lâu, nếu không lão sẽ tiến vào giết chị, lột da chị, còn móc mắt chị ra để cất giữ.”
Tôi biết lão ta đến đây để giết tôi, lần này có lẽ tôi không thể chạy thoát được nữa.
Tôi hít sâu một hơi, bắt lấy tay mẹ, dặn bà.
“Bây giờ con đi mở cửa, chặn lão ta. Lần này con đã chọc giận lão rồi, lão chắc sẽ giết con, nhưng mẹ phải làm như không biết, không xảy ra chuyện gì hết, như thế mẹ mới sống tiếp được. Mẹ à, con chỉ có thể ở bên mẹ đến đây thôi, mẹ nhất định phải sống sót rời khỏi đây.”
Nói xong, tôi tìm một cây gậy gỗ vừa tay, đẩy cửa mở ra, đi liều mạng với con quỷ bên ngoài.

Tôi vừa mở cửa, lập tức đã bị người trước mắt dọa cho hét chói tai.
Trước mắt tôi có lẽ cũng không phải người nữa.
Bộ da của hắn đã hoàn toàn biến mất, toàn thân huyết nhục máu tươi đầm đìa.
Hốc mắt cũng rỗng toác, nhưng hắn như vẫn còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi.
Tôi hạ quyết tâm, giơ gậy gỗ trong tay lên, dùng hết sức đập về phía con quái vật kia.
Nhưng sức lực hắn lớn đến mức không thể tưởng tượng được.
Đối mặt với đòn tấn công dữ dội của tôi, hắn tránh đi dễ như trở bàn tay.
Cây gậy gỗ trong tay tôi bị hắn cướp lấy, sau đó bẻ gãy.
Tôi theo quán tính ngã dúi dụi, gáy đập mạnh vào vật cứng.
Trước mắt nhất thời mờ đi.
Nhưng tôi vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy, con quái vật đang chầm chậm tiến lại gần mình, chắc là hắn đang hưởng thụ quá trình ngược sát con mồi nhỉ…
Tôi biết mình chẳng sống được bao lâu nữa rồi.
Chỉ là không biết quá trình ch** liệu có phải rất đau đớn hay không.
Tôi lại nhớ đến em gái.
Một cô bé xinh đẹp như thế, sau khi ch** lại có bộ dạng thê thảm, đáng sợ như vậy.
Có phải tôi cũng sẽ biến thành bộ dạng giống như con bé không?
Lại còn mẹ tôi nữa, liệu bà ấy có thoát được kiếp này không?
Đang lúc tôi đã chìm trong tuyệt vọng, đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của mẹ.
Tôi giãy giụa đứng dậy, thấy bà ấy đang dùng thân thể mình ôm chặt lấy con quái vật, ngăn cản bước chân tiến lại gần tôi của nó.
Tôi nghe thấy mẹ nói với tôi: “Về phòng ngủ đi, dưới giường có một lối đi, có thể thoát ra không thì phải xem mệnh của con rồi!”

Mẹ bị con quái vật kia đập mạnh từng cái, từng cái một, thực sự không thể duy trì được bao lâu nữa.
Tôi không kịp chần chừ hay đau khổ, lập tức mở cửa ra lần nữa, chạy đến phòng ngủ của em gái.
Tôi chui xuống dưới gầm giường, vội vàng tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy lối đi mà mẹ tôi đã nói.
Nhưng sao mẹ tôi lại biết ở đây có lối đi chứ?
Mà tại sao ban nãy bà không nói, giờ sắp phải hy sinh cả tính mạng mình rồi, bà mới nói cho tôi biết?
Những băn khoăn đó như phủ một tầng sương mù, tôi không khỏi nhớ đến lời em gái để lại.
Đừng tin bất cứ ai.
Nhưng giọng của mẹ ở bên ngoài càng ngày càng yếu đi, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.
Tôi biết điều đó nghĩa là gì.
Sau đó, cửa bị đập tung, con quái vật tiến vào.
Nó rất nhanh đã đến dưới gầm giường, cúi người xuống, duỗi tay muốn túm lấy tôi.
Tôi suýt nữa đã bị nó tóm được chân.
Ngay lúc ấy, tôi nhìn về phía lối đi dưới gầm giường, bất kể bên trong có gì tồi tệ, thì cũng không thể đáng sợ bằng thứ trước mắt được.
Tôi không do dự nữa, chui vào trong.

Lối đi vô cùng tối tăm, tôi sợ con quái vật đuổi tới, nên dùng hết sức bình sinh mà chạy thật lâu, thật lâu.
Mãi cho đến khi tôi nghe thấy đằng sau đã không còn tiếng động gì nữa thì mới thả chậm bước.
Nhưng tôi vẫn không dám thả lỏng.
Tôi càng đi càng mệt, cảm thấy vừa đói vừa khát.
Ngay lúc tôi sắp không cầm cự được nữa, trước mắt bỗng nhiên sáng lên.
Tôi nghĩ có lẽ mình thực sự đã về lại nhân gian rồi.
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã lập tức lấy điện thoại ra liên lạc với cảnh sát.
Lần này cảnh sát rất nhanh đã tìm thấy định vị vị trí của tôi.
Anh ấy bảo tôi ngồi yên tại chỗ chờ đợi, sẽ lập tức phái người qua đón tôi.
Tôi thở phào, lại bắt đầu đau xót.
Bố mẹ và em gái tôi đều đã ch** rồi, gia đình vốn hoàn chỉnh giờ chỉ còn lại có một mình tôi.
Đang lúc tôi khổ sở khóc, thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc không gì sánh được.
“Hóa ra con ở đây à, con cho rằng mình chạy thoát rồi sao?”
Tôi quay đầu lại, một kẻ trông giống hệt mẹ đang đứng ngay trước mặt.
Nhưng tôi biết, hắn không phải mẹ.
Hắn chính là con quái vật kia, là hắn vừa mới lột da mẹ tôi mặc lên người mình.
Chẳng trách em gái lại bảo tôi đừng tin bất cứ ai, bởi vì quái vật có thể giả mạo bất cứ ai để tiếp cận tôi.
Mà lúc tôi thấy khuôn mặt bố mình như bị gương phản chiếu, có lẽ là nó mặc ngược tấm da của bố tôi thôi.
Nó đi về phía tôi.
Tôi đứng tại chỗ không động đậy.
Hết lần này đến lần khác hy vọng tan nát và cái ch** của người thân, khiến tôi đã mất đi dũng khí sống tiếp.
Thời khắc này, cái ch**, ngược lại, là một sự giải thoát đối với tôi.
Con quỷ từng bước tiến lại gần tôi, tôi nhắm mắt lại chờ đợi cái ch**.
Tôi tận mắt nhìn thấy bàn tay của quái vật bóp lấy cổ tôi, ý thức của tôi từng chút một ch** đi.

Tôi không ngờ rằng mình lại có thể mở mắt ra lần nữa.
Cũng không ngờ rằng người đầu tiên mình thấy, lại là viên cảnh sát phụ trách vụ án của em gái tôi.
Anh ấy thân thiết hỏi thăm tôi: “Sao rồi, có thấy khá hơn không?”
Tôi lập tức bắt lấy tay anh: “Con quỷ đâu rồi? Sao các anh cứu được tôi ra ngoài vậy?”
Cảnh sát khó hiểu hỏi tôi: “Quỷ gì? Cô gặp ác mộng à?”
Anh ấy nói tôi đang nằm mơ, chẳng lẽ mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy đều là mơ thôi sao?
Vậy cũng có nghĩa là bố mẹ tôi không ch**, thật sự chỉ là tôi nằm mơ mà thôi.
Tôi vội vàng truy hỏi: “Thế bố mẹ và em gái tôi đâu rồi?”
Cảnh sát tức khắc dùng ánh mắt đau buồn nhìn tôi, nói: “Cô quên rồi sao? Em gái cô bị kẻ sát nhân lột da, móc mắt, còn bố mẹ cô thì trên đường đến đồn cảnh sát đã xảy ra tai nạn xe, đều mất cả rồi.”
Đúng rồi, sao tôi lại quên mất chứ?
Bố mẹ và em gái tôi đều là người khuyết tật, bố không có tay trái, mẹ không có chân phải, còn em gái thì bị tự kỷ.
Bệnh của em gái tôi rất nặng, nhà tôi tốn rất nhiều tiền đưa nó đi học nhưng không hề có hiệu quả.
Tiêu hết tiền rồi, nó vẫn không thể tự gánh vác sinh hoạt như cũ.
Suốt ngày gào thét, thậm chí còn dùng vũ lực tấn công người khác.
Nửa tháng trước mẹ tôi nhất thời sơ sẩy, khiến em gái chạy từ trong nhà ra ngoài.
Chúng tôi tìm nó rất lâu mà vẫn không tìm thấy.
Hôm nay cảnh sát nói với chúng tôi, rằng đã tìm thấy thi thể của con bé.
Em gái bị một tên sát nhân hàng loạt lột da, khoét mắt.
Mà trên đường đến đồn cảnh sát, bố mẹ tôi đã bất hạnh gặp tai nạn.
Tôi thì gặp liên tiếp mấy lần biến cố, ngất xỉu luôn.
Tôi cuộn mình trên cái ghế của đồn cảnh sát, khóc thảm thiết.
Cảnh sát bước đến vỗ vỗ vai, an ủi tôi.
Anh nói anh sẽ giúp tôi, bảo tôi đừng sợ.
Quả nhiên anh nói được làm được, anh giúp tôi an táng bố mẹ và em gái, còn ân cần thăm hỏi tôi.
Chúng tôi ở chung mấy tháng, cảm tình rất tốt.
Sau rồi, anh đã ở trước bia mộ của ba mẹ và em gái tôi, trịnh trọng hứa rằng sẽ chăm sóc cho tôi cả đời.
Tôi đã nhận lời tỏ tình của anh ấy.
Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi nhìn bức ảnh của người thân trên bia mộ, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Mọi người hẳn có thể yên tâm rồi nhỉ, tôi sẽ sống rất hạnh phúc.
Nhưng nếu cứ phải đeo thêm mấy gánh nặng khuyết tật như các người mà sống, thì tôi chắc chắn sẽ bị các người liên lụy đến ch**, thật sự không thể nào có người thích tôi được.
Thế nên, đừng trách tôi độc ác.
Tôi không khỏi nhớ đến cái đêm vào mấy tháng trước, cái khóa trong nhà bị tôi mở ra.
Em gái điên điên dại dại thích chạy ra ngoài quả nhiên đã chạy đi, nghe nói bên ngoài có một tên sát nhân hàng loạt có thú vui lột da các thiếu nữ.
Cầu cho em gái sẽ gặp được hắn.
Chỉ là không ngờ lời cầu nguyện của tôi lại linh nghiệm thế, em gái thật sự ch** rồi.
Tôi quá vui mừng.
Nhưng mà còn chưa đủ.
Sau khi em gái ch**, tôi lại rời mắt về phía đôi bố mẹ tàn tật của mình.
Vì họ, từ nhỏ đến lớn tôi đã phải chịu đủ loại kỳ thị.
Mà họ đã có tôi rồi, còn cứ muốn sinh thêm đứa nữa.
Nhưng họ chỉ có thể chăm sóc cho em gái nửa đời, mà tôi thì lại định sẵn phải sống vây quanh một đứa tự kỷ.
Tiền tôi kiếm ra toàn bộ đều phải đem về trợ cấp cho gia đình.
Thậm chí khi lớn rồi, yêu đương mấy lần liền, cuối cùng cũng chỉ vì bọn họ bị khuyết tật mà phải chia tay.
Rốt cuộc chẳng ai sẽ đồng ý chấp nhận một áp lực lớn như thế, đây cơ bản chính là một cái vực thẳm.
Tôi biết, người nhà chỉ là cục đá kê chân trên con đường đến hạnh phúc của tôi thôi.
Ngày hôm đó, tôi đã phá hỏng phanh xe của họ, khiến cho họ bị tai nạn xe.
Sau khi họ ch**, tôi còn thuận lợi kiếm được một món tiền bảo hiểm lớn, đủ để bảo đảm nửa đời sau không lo cơm áo.
Họ đã phá hỏng nửa đời trước của tôi, thì cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác.
Cúng bái họ xong, bạn trai cảnh sát của tôi đi lấy xe, còn tôi thì đứng tại chỗ chờ anh ấy.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói: “Chị ơi.”
Tôi cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, quay đầu lại, chợt nhìn thấy em gái.
Nó vẫn là bộ dạng như trước kia, nhưng ánh mắt nhìn tôi mang theo sự oán độc, nó đang hỏi tôi: “Chị ơi, tại sao chị lại hại ch** em?”
Tôi hét lên thảm thiết, quay người bỏ chạy.
Nhưng ở ngã rẽ tiếp theo, tôi lại nhìn thấy bố mẹ đã bị tai nạn của mình.
Toàn thân họ đầm đìa máu, đầu còn vỡ toác ra một mảng to.
Họ giống hệt như em gái, cứ luôn truy hỏi tôi, tại sao lại hại ch** họ?
Tôi chỉ có thể đổi hướng, liều mạng bỏ chạy.
Chạy mãi, không biết chạy bao lâu, dưới chân tôi chợt hẫng, sau đó toàn thân mất trọng lượng từ trên cao rơi xuống.

Sau khi tôi ch**, hàng xóm trong khu chung cư nhà tôi đã hoang mang bàn tán rất lâu.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, cả một nhà bốn người đều ch** cả rồi.
Bố mẹ xảy ra tai nạn xe, con gái nhỏ bị sát nhân lột da, móc mắt, còn con gái lớn, sau khi liên tiếp chịu đả kích, thì đã nhảy vực tự sát.
Không, tôi không hề nhảy vực.
Tôi đã bị hồn ma của bọn họ giết ch**.
Nhưng bây giờ tôi không còn cơ hội mà nói ra nữa.
Bởi vì sau khi tôi ch**, hồn ma của tôi bị bố mẹ và em gái giày vò liên tục.
Họ đã cắt lưỡi và tay của tôi.
Đời sau, cho dù tôi có đầu thai chuyển kiếp thì cũng chỉ có thể làm người tàn tật.
Đời trước, tôi ghét bỏ họ là gánh nặng của mình.
Đời sau, tôi sẽ trở thành gánh nặng của người khác.
(End)
Chương 2
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt