Trong căn phòng tăm tối, bàn tay của người đàn ông lạnh lẽo thô kệch lướt qua cơ thể của tôi.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố hết sức để thoát khỏi nanh vuốt của hắn.
Tôi bị tra tấn bằng đủ mọi cách. Ngất đi tỉnh dậy nhiều lần, như thể đang ở trong lò luyện đan dược dưới địa ngục.
Nhưng sự tra tấn vẫn không dừng lại ở đó. Hắn dùng roi, kim, dùng răng, kìm điện - tôi không thể nhớ hết các vật dụng hắn đã áp dụng lên người tôi.
Đêm quá dài, ánh bình minh của ngày hôm sau dường như đã trở thành điều xa xỉ với tôi.
“Khương Mãn Mãn, đây chính là ám ảnh mà suốt đời tôi cũng không thể quên nổi.”
“Chúng ta là chị em tốt, đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, tôi bị chơi hỏng, sao chị có thể còn nguyên vẹn sạch sẽ được?”
“Nếu chị có thể sống sót qua đêm nay, vậy thì chúng ta chính là chị em tốt. Nhưng nếu chị “không may” qua khỏi, cũng chính là số phận của chị.”
“À phải rồi. Ba của tôi không thật sự muốn nhận chị làm con gái nuôi. Ông ấy chỉ coi chị như một công cụ liên hôn mà thôi! Tôi mới chính là viên minh châu chân chính của bọn họ!”
“Tiểu Vương là người chồng hợp pháp được đích thân tôi cùng ba mẹ lựa chọn kĩ càng cho chị, dù sao sớm muộn gì hai người cũng sẽ trở thành vợ chồng, nếu bây giờ hắn muốn phát huy quyền làm chồng sớm thì cũng có làm sao đâu?”
Giọng nói của Khương Thiến Thiến vang lên ở cửa.
Mọi thứ mà tôi đang phải chịu đựng bây giờ thực chất do người em gái của tôi luôn “giúp đỡ và hỗ trợ” suốt chặng đường, cùng với ba mẹ tốt của tôi sắp xếp.
Hôm nay là tiệc trở về của cô ta, ba Khương cũng nói rằng sẽ tiết lộ danh tính của đứa con gái nuôi là tôi đây.
Ông ấy nói tuy tôi cùng ông ấy vốn không cùng huyết thống, nhưng vẫn coi tôi như con gái ruột. Tôi cứ ngỡ mình cuối cùng cũng đã có một mái ấm với ba mẹ yêu thương, nhưng không ngờ đó lại là một địa ngục khác.
Vương Cường là một tay chơi có tiếng ở Bắc Kinh, cho dù đêm nay tôi có thể sống sót, những ngày sau chưa chắc đã sống dễ chịu gì.
Bọn họ muốn tận diệt tôi đây mà!
2.
Tôi tỉnh dậy vì lạnh, không chỉ vậy còn cảm thấy bụng dạ cồn cào.
Vào một ngày tuyết rơi, dưới mái tranh đơn bạc, tôi thu mình trong manh áo mỏng.
Đột nhiên, tôi rùng mình một cái, nhìn xuống đôi bàn tay dính bẩn của mình.
Đây chính là khi còn ở thôn Cốc Phong, tôi được tái sinh rồi!
Tôi dũng cảm bước vào con đường tối trong làng.
Ngay tại thời điểm này, tiếng kêu cứu của Khương Thiến Thiến lại vang lên trong ngõ.
Tôi liếc nhìn thanh gỗ dưới chân, lạnh lùng đá nó đi.
Sống lại một đời, tôi có ngu mới đi cứu con sói mắt trắng này!
Tôi vẫn đang ngồi dưới cột đèn đường. Cái lạnh cùng tiếng la hét của Khương Thiến Thiến làm đầu óc tôi đặc biệt tỉnh táo.
Khương Thiến Thiến co ro trong góc không ngừng run rẩy, đôi mắt đầy tơ máu tuyệt vọng nhìn về phía con ngõ.
Thấy tôi xuất hiện, cô ta nghiến răng nghiến lợi. “Mãn Mãn, sao vừa rồi chị không đến cứu tôi?”
“Rõ ràng chị xinh đẹp hơn tôi! Nếu chị ở lại, tôi sẽ không bị bọn chúng nhắm đến!”
“Chị mới là con khốn đáng để bọn chúng hành hạ!”
“Tại sao người phải chịu đựng tất cả những chuyện này là tôi mà không phải là chị?”
Kiếp trước, cô ta cũng nói với tôi những điều tương tự. Chỉ là lúc ấy tôi quá ngây thơ, cho rằng cô ta vừa trải qua một cơn ác mộng, tinh thần tâm trạng không tốt mới nói những điều vô nghĩa như vậy.
Hoá ra tự bao giờ, cô ta đã gieo trong lòng hạt mầm hận thù đối với tôi, mặc dù tôi chưa bao giờ làm tổn thương cô ta.
Khoé miệng tôi khẽ giật, tôi cong môi cười. “Bởi vì cô xứng đáng!”
Chuyện này nếu cứ để trôi qua như vậy, chẳng mấy chốc cô ta sẽ trở thành thiên kim Kinh Khuyên tôn quý, được bố mẹ ruột hết mực yêu thương, chữa lành tuổi thơ “bất hạnh” của cô ta.
Nhưng rốt cục thân tâm cô ta đã là một kẻ xấu xa, lòng hận thù cũng ngày một lớn lên, dùng sự bù đắp của ba mẹ ruột để làm những chuyện trái với lương tâm. Cô ta căn bản không xứng đáng với những điều tốt đẹp đó.
Tôi cúi người xuống, nhặt chiếc vòng cổ bị rơi một bên lên.
Kiếp trước, ba mẹ Khương thị có thể nhận mặt Kinh Khuyên chính là nhờ vào cái vòng cổ này.
Tôi rời khỏi Cốc Phong, dùng toàn bộ số tiền mình có được để đến thành phố nơi mà bố mẹ Khương thị đang ở.
Dựa vào kí ức cũ, khi nhìn thấy biển số trên chiếc xe sang nọ, tôi liền lao về phía đó.
Chiếc xe đột ngột dừng lại. Mẹ Khương vội xuống xe xem xét. Tôi cầm theo vòng cổ, hận không thể ôm chặt lấy chân bà. “Con chính là con gái của ba mẹ, ba mẹ, con đã tìm ba mẹ rất lâu rồi!”
3.
Tôi được ba Khương dẫn về biệt thự rộng lớn.
Nhờ vào chiếc vòng cổ và một số câu chuyện “thời thơ ấu”, ba mẹ Khương đã triệt để tin tưởng tôi chính là con gái thất lạc của bọn họ mà không đưa tôi đi xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Bọn họ sai người giúp việc chuẩn bị cho tôi một phòng ngủ công chúa, đồng thời yêu cầu các nhãn hàng thời trang cao cấp gửi cho tôi những bộ váy thời thượng nhất.
Chỉ trong một buổi chiều, tôi từ một con vịt xấu xí bỗng chốc trở thành thiên nga trắng xinh đẹp.
Nhìn vào bản thân mình gần như đã thay đổi hoàn toàn trong gương, tôi hơi hếch cằm.
Mặc dù tôi đã thay thế Khương Thiến Thiến và trở thành tiểu thư Khương Gia, nhưng đối với tôi những điều này chưa đủ.
Mẹ Khương nhét vào tay tôi một chiếc thẻ đen. “Con gái bảo bối, từ nay về sau con cứ tuỳ ý mua sắm những thứ mình thích. Bây giờ về nhà, con sẽ không bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.”
“Nếu con còn muốn gì nữa cứ nói với mẹ, ba mẹ đều đáp ứng cho con.”
Mẹ Khương tự tin vỗ ngực nói với tôi.
Tôi nắm lấy tay bà, mỉm cười nói. “Mẹ à, con chẳng muốn gì cả. Con chỉ muốn tới trường học tập thật tốt, cũng muốn tìm hiểu lễ nghi xã giao giữa các danh môn như chúng ta nữa.”
“Nếu có thể, con cũng muốn học thư pháp, đàn piano hay khiêu vũ gì đó.”
“Con muốn để người ngoài nhìn vào biết được, dù trước kia con có lưu lạc bên ngoài, thì con vẫn là người rất ưu tú.”
“Con muốn theo kịp bọn họ, thậm chí còn vượt qua bọn họ.”
“Mẹ ơi, con gái chỉ có điều ước này thôi.”
Mẹ Khương đã bật khóc khi nghe những điều này.
Bà vội vàng lau nước mắt, kiên định gật đầu. “Quả nhiên là con gái Khương gia chúng ta. Có ý chí, thông minh, còn rất bản lĩnh!”
Mẹ Khương vừa quay người rời đi đã sắp xếp mọi chuyện cho tôi.
Khương Gia thực sự giàu có vô cùng. Bọn họ đã thuê cho tôi những gia sư riêng hàng đầu, cũng như các nhạc sĩ, nghệ sĩ piano và các vũ công nổi tiếng làm giáo viên dạy kèm theo sở thích của tôi.
Về cơ bản, tôi đã tiêu số tiền mẹ Khương cho tôi vào việc bồi dưỡng bản thân.
Tôi lao đầu học tập như điên, có thể nói chính là quên ăn quên ngủ.
Các giáo viên, gia sư đều hết lời khen ngợi tư chất của tôi, tôi cũng thường xuyên được nghe những lời nói có cánh từ họ. Nhưng tôi chưa bao giờ lấy đó làm tự mãn mà vẫn luôn không ngừng học hỏi, vì tôi biết mình không có nhiều thời gian.
Năm năm sau, cuối cùng tôi đã dựa vào nỗ lực của chính mình mà đột phá thoát ra khỏi vùng an toàn, đứng trên đỉnh kim tự tháp của riêng mình.
Tin tức về tôi không còn nhắc đến thân phận thiên kim thất lạc được bao phủ bởi ánh hào quang Khương gia nữa, mà đổi lại là chuyên gia tài chính trẻ tuổi Khương Mãn Mãn.
Tôi thành lập công ti riêng và trở thành trụ cột của tập đoàn Khương thị.
Tuy nhiên, không lâu sau khi tôi nổi tiếng, trong buổi hội nghị ra mắt sản phẩm mới, tôi liên tục nhận được cuộc gọi từ ba Khương.
Tất nhiên tôi không tiện trả lời. Đợi đến khi hội nghị kết thúc, tôi mới nhờ thư kí gọi lại.
“Khương Mãn Mãn, con mau thu xếp công việc trở về ngay!”
“Không, cô không phải họ Khương, cô vốn dĩ không phải con gái Khương gia chúng ta!”
Cùng lúc đó, một giọng nữ thanh tú phát ra từ điện thoại di động. “Ba đừng tức giận, chuyện này không phải là lỗi của ba.”
“Chị ấy không phải là thiên kim Khương gia, vậy ba cứ đuổi chị ấy ra khỏi cửa là được rồi!”
“Từ giờ trở đi, con sẽ thay chị ấy ở bên cạnh ba mẹ.”
Khoé môi tôi bất giác cong lên.
Tôi đã đợi suốt năm năm, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay.
4.
“Ba làm sao có thể không tức giận? Đều là vì nó mà con phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, thật sự đáng chết!”
Chỉ cần nghe giọng nói cũng đã biết bố Khương đang nổi trận lôi đình đến thế nào.
Đương nhiên, tôi giỏi mà!
Nhưng mà, tôi đã chết một lần rồi. Vì vậy tôi không nợ bọn họ bất kì điều gì nữa.
Lần này đổi lại, bọn họ mới là người đáng chết!
Tôi nhận lấy điện thoại từ tay thư kí, bình tĩnh đáp lời. “Tôi sẽ quay về ngay đây.”
Tôi trở về biệt thự Khương gia bằng chiếc ô tô sang trọng trị giá hàng triệu đô. Khi bước qua ngưỡng cửa, tôi đã thấy một nhà ba người ngồi quây quần bên nhau.
Ba Khương sắc mặt ủ rũ, còn mẹ Khương sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Nhìn thấy tôi xuất hiện, trong mắt Khương Thiến Thiến tràn ngập hận ý.
Nhìn thoáng qua tôi đã đoán ra được, cô ta cũng được trùng sinh giống như tôi.
“Khương Mãn Mãn, cô tốt nhất hãy cho chúng ta một lời giải thích thoả đáng!”
Những đường gân trên trán ba Khương khẽ giật, như thể ông sẽ nhảy lên đánh tôi bất kì lúc nào vậy.
Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm Khương Thiến Thiến, người đang cuộn tròn bên cạnh mẹ Khương.
Nói. “Khương Thiến Thiến hẳn là đã nói hết —“
Mẹ Khương đứng dậy, tạt đổ tách cà phê lên người tôi.
“Khương Mãn Mãn, cô tốt nhất nên thành thật với chúng tôi, chỉ cần trả lời những gì chúng tôi hỏi.”
“Mặc dù Khương gia chúng ta ở Kinh Đô không phải là một tay che trời, nhưng để thủ tiêu một đứa con gái giả như cô mà không khiến ai để ý thì vẫn rất dễ dàng.”
Tôi bình tĩnh lấy ra vài chiếc khăn giấy mà lau đi vết cà phê.
“Con đương nhiên biết rõ tiềm lực của Khương gia, dù sao con cũng ở Khương gia năm năm rồi.”
“Chỉ là, ba mẹ, có điều ba mẹ sai rồi.”
Ba mẹ Khương nhìn nhau với vẻ mặt bối rối.
Tôi tươi cười. “Không phải con gái ruột đã trở về, mà là hai người có thêm một đứa con gái nuôi.”
Chén trà trong tay Khương Thiến Thiến rơi xuống đất vỡ tan tành. Trong mắt cô ta có chút sợ hãi, run rẩy chỉ tay vào tôi. “Tôi mới là con gái hợp pháp của Khương gia. Trong người tôi mang dòng máu của Khương gia, ngay cả khi Khương gia có thêm nhiều con gái nuôi, người đó cũng không thể là tôi!”
Mẹ Khương vội vàng ôm cô ta vào lòng. “Đúng vậy, cô chiếm tiện nghi của Thiến Thiến nhiều năm như vậy, còn muốn biến con gái tôi trở thành con gái nuôi, cô quả thực tâm tư khó lường, độc ác vô cùng!”
Ba Khương tức giận đến mức dựng ngược lên.
“Khương Mãn Mãn, tôi đã nghĩ đến việc để cô đi, thậm chí còn có ý niệm tình cũ định nhận cô làm con gái nuôi của Khương gia chúng ta, không ngờ cô lại vô liêm sỉ như vậy!”
“Xem ra Khương gia chúng ta vĩnh viễn không dung thứ được cô!”
Đứng trước một màn như vậy, tôi trái lại bình tĩnh vô cùng, không có một chút sợ hãi nào.
“Khương gia là gia tộc có tiếng ở Kinh Đô, sức ảnh hưởng cũng không hề nhỏ. Cô con gái mà hai người tìm được năm trước đột nhiên là kẻ giả mạo, liệu mọi người có nghi ngờ tính xác thực của chuyện này không?”
Tôi đứng dậy, xách túi xách đi về phía cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu. “Vẫn là khuyên ba mẹ đừng nên manh động. Hãy nghĩ đến địa vị của Khương gia trong giới doanh nhân, nghĩ đến giá cổ phiếu Khương thị ngày mai đi thì hơn.”
Ba Khương tức giận đến mức ném đồ đạc lung tung. Nhưng tôi đã kịp thời lên xe rời đi.
Tuy nhiên, ba mẹ Khương đã nôn nóng đến mức đánh mất lí trí của mình.
Ngay khi tôi vừa đi khỏi, bọn họ đã chụp hình đăng lên weibo.
“Quanh đi quẩn lại, con gái thân yêu cuối cùng đã trở về bên cạnh tôi!”
Mẹ Khương cũng đăng ảnh bà cùng Khương Thiến Thiến, hai người ôm lấy nhau vô cùng thân mật.
Đặc biệt là cặp mắt giống nhau như đúc khiến cư dân mạng liên tục đặt câu hỏi.
【Ý của bà là, vị này cũng là tiểu thư Khương gia?】
【Không phải tiểu thư Khương gia đã quay về từ năm năm trước sao? Khương gia sao lại có nhiều thiên kim thất lạc như vậy?】
【Tôi muốn đi xét nghiệm quan hệ huyết thống với ba Khương mẹ Khương. Có lẽ tôi cũng chính là con gái thất lạc nhiều năm của bọn họ chăng?】
【Khương Thiến Thiến này trông giống ba mẹ Khương hơn Khương Mãn Mãn kia. Lẽ nào cô ấy không phải là con gái ruột của bọn họ sao?】
【Mẹ anh họ tôi làm giúp việc ở Khương gia, tôi nghe nói thiên kim năm năm trước là giả, người này mới là thật!】
Định Mệnh Vô Lối
Tác giả: Miêu nương tử | Chương: 1 | Lượt xem: 10,484