Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Định Mệnh Vô Lối > Chương 2: .

Định Mệnh Vô Lối

Tác giả: Miêu nương tử | Chương: 2 | Lượt xem: 10,483

Chương 2: .

Tài khoản weibo của tôi bị đánh sập, không cần đọc cũng biết trên đó toàn là những bình luận mắng chửi tôi “cưu chiếm thước sào” [1].
[1]: chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác.

Không lâu sau tin tức này đã chiếm sóng ở phần hot search, tôi nhận được một tin nhắn nặc danh.

“Khương Mãn Mãn, cô còn quá trẻ để có thể đấu với tôi.”

“Bây giờ cô quỳ xuống nhận lỗi với tôi, sau đó đăng bài lên mạng thừa nhận cô đã lấy trộm danh tính của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống chui lủi như con chuột ngoài đường.”

Tôi đã xoá tin nhắn văn bản.

Tôi cũng muốn xem xem cô ta có bản lĩnh gì, có thể khiến tôi sống tệ hơn cả một con chuột.

Dư luận bàn tán sôi nổi, ba mẹ Khương đều cho rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tôi. Tôi bị ảnh hưởng ở đâu không thấy, mà chưa gì đã thấy cổ phiếu Khương gia có sự thay đổi.

Không còn biện pháp nào khác, ai bảo mọi dự án, hợp tác phát triển, bao gồm công tác tiếp thị của Khương gia đều nằm trong tay tôi chứ?

Nếu tôi đích thực là kẻ giả mạo, Khương gia nhất định sẽ đuổi tôi ra ngoài, để một cô con gái thật từ đâu xuất hiện ra tiếp quản Khương gia, ai biết được cô ta có đủ thực lực dẫn dắt tập đoàn Khương thị phát triển như bây giờ không cơ chứ?

Suy cho cùng, không ai sẵn sàng đánh cược mạo hiểm vào những vấn đề liên quan đến lợi nhuận.

Để đạt được hiệu quả như mong muốn, tôi đã không xuất hiện trước giới truyền thông trong ba ngày, thậm chí còn không đến công ti.

Một số giám đốc cấp cao của tập đoàn Khương thị cũng đã ra tay, tìm đến tận cửa Khương gia điều tra sự việc.

Lúc này, bố mẹ Khương mới bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Bọn họ liên tục nhắn tin, gọi điện làm phiền tôi.

Trong ba ngày qua, tôi đến các trung tâm dưỡng sinh, chăm sóc sắc đẹp, tham gia tiệc tùng trên du thuyền. Tôi chỉ quay lại khi cảm thấy vui chơi đã đủ.

Khi vào nhà, đón tiếp tôi đã không còn là những bộ mặt kiêu ngạo như lúc trước.

“Mỗi người chúng ta hãy lùi lại một bước. Tuy rằng con không phải con ruột của ba mẹ, nhưng ba mẹ đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, cho nên cũng không phải là không có tình cảm.”

“Chúng ta đã bàn bạc rồi. Bây giờ công bố với truyền thông con và Thiến Thiến là chị em sinh đôi, đều là con gái Khương gia chúng ta, có được không?”

“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà chúng ta có thể thực hiện. Khương Mãn Mãn, dù sao thì con cũng không phải con gái ruột của chúng ta. Chúng ta xuống nước như vậy, con cứ thuận theo là được rồi.”

Ba Khương mẹ Khương kẻ tung người xướng phụ hoạ trước mặt tôi.

Tôi liếc nhìn bọn họ, thờ ơ phẩy tay. “Cứ làm việc đó nếu các người thấy phù hợp.” Tôi nói.

Khương Thiến Thiến vốn muốn khiêu khích tôi, nhưng sau khi thấy vẻ thờ ơ của tôi, cô ta lập tức nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi biết cô được trùng sinh. Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy. Kiếp trước cô không đấu thắng tôi, kiếp này cũng vậy thôi!”

“Tôi chờ xem.” Tôi lướt ngang cô ta, đi thẳng lên lầu.

Khương Thiến Thiến ở sau lưng tôi nói lớn. “Tôi thích căn phòng công chúa đó nên ba mẹ đã để lại cho tôi, cô không phiền chứ?”

Tôi kìm nén không phát cười tại chỗ.

“Dĩ nhiên là không.”

Tại sao tôi phải phí sức chú ý tới người chỉ để mắt đến một căn phòng?

Ba mẹ Khương làm việc như sấm rền gió cuốn, ngay trong đêm đã công bố với mọi người rằng Khương Thiến Thiến là con gái ruột của bọn họ, thậm chí còn đưa ra báo cáo xét nghiệm ADN.

Cư dân mạng một phen náo nhiệt.

【Khương Mãn Mãn và Khương Thiến Thiến là chị em sinh đôi, sao tôi thấy bọn họ chẳng giống nhau chút nào?】

【Khi Khương Mãn Mãn trở về Khương gia, không có báo cáo xét nghiệm quan hệ huyết thống, điều này thật đáng quan ngại nha!】

【Đừng đoán nữa, Khương Thiến Thiến là thiên kim thật, Khương Mãn Mãn là giả. Theo tôi thấy Khương gia vì cổ phiếu rớt giá nên mới bày ra chuyện này đấy.】

【Đúng vậy, chờ khi Khương Thiến Thiến có thể tiếp quản tập đoàn Khương thị, bọn họ sẽ lập tức bỏ rơi Khương Mãn Mãn!】

……….

Ngày hôm sau, Khương Thiến Thiến tìm đến tôi, tự hào khoe chiến tích. “Chị, phòng ngủ của chị quả thực thoải mái nha.”

Tôi uống ngụm sữa cuối cùng, cười nói. “Vậy sao? Còn nhiều thứ “thoải mái” hơn vẫn đang chờ cố đấy.”

Cô ta. “?”

Một lúc sau, mẹ Khương đi vào với hơn chục người, đều là những gương mặt quen thuộc.

Bọn họ đều là những giáo viên trước đây của tôi.

“Thiến Thiến, đây là giáo viên dạy múa, còn đây là vị dạy lễ nghi, đây là giáo viên Tiếng Anh, đây là giáo viên văn hoá trên bàn tiệc,…”

Mẹ Khương nhìn tôi, vừa khiêu khích nói.

“Khương Mãn Mãn, tôi sẽ khiến con gái của tôi trở nên ưu tú hơn cô gấp trăm lần!”

Vẻ mặt kiêu ngạo của bà ta tựa như đã chắc chắn Khương Thiến Thiến sẽ là người thành công, đứng trên đỉnh kim tự tháp vậy.

Tôi ưu nhã đứng dậy, khẽ phủi đi phần tóc rơi vướng trên vai, nhìn Khương Thiến Thiến.
�Khuôn mặt cô ta tái nhợt.

“Sao em gái không nói gì vậy, là trời sinh không thể nói chuyện sao?”

Kiếp trước, tôi vướng vào vòng xoáy sinh tử trong một gia đình giàu có chỉ vì giây phút này.

Ánh mắt Khương Thiến Thiến trở nên hung ác.

Tôi nhếch môi rồi rời đi.

Đối với tôi - Thiên kim tiểu thư Khương gia ưu tú như vậy, Khương Thiến Thiến còn phải cưỡi ngựa vượt qua mấy chặng đường dài mới có thể trở thành người được giới thượng lưu công nhận!

6.

Khương Thiến Thiến quả thực không phải là một người tiềm năng.

Cô ta không muốn chịu đựng sự khó khăn khi khiêu vũ, đau đầu khi phải học tiếng Anh và tỏ vẻ ngạo mạn trước giáo viên dạy lễ nghi.

Cuối cùng, tất cả giáo viên đều thất vọng mà tức giận với cô ta.

Sắc mặt mẹ Khương không thể xấu hơn được nữa.

Khương Thiến Thiến vừa khóc vừa nói. “Con ở bên ngoài chịu khổ hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới trở về được, không phải chỉ nên hưởng thụ hạnh phúc thôi sao?”

“Nếu biết sớm quay về để chịu đựng những chuyện này, con thà ở bên ngoài sống như Lọ Lem còn hơn.”

“Bản thân con đúng là mệnh khổ mà!”

Ba mẹ Khương bật khóc khi nghe được những lời này.

“Nhưng mà con cái gì cũng không biết, làm sao có thể đánh bại Khương Mãn Mãn?”

“Nếu năm năm trước chúng ta có thể tìm thấy con, thì người nổi tiếng bây giờ chính là con đó, Thiến Thiến à.”

“Mọi thứ bây giờ cô ta có đều phải là của con!”

Khương Thiến Thiến vội vàng lau nước mắt. “Con không có năng lực, nhưng chồng tương lai của con không thể là người không có năng lực!”

“Thám tử tư của con nói, Khương Mãn Mãn theo đuổi thái tử Hồng Kông đã ba năm, nhưng người đó thậm chí còn không nhìn cô ta lấy một lần!”

“Nếu như con có thể theo đuổi được Thái tử Lục Nghênh đó, cư dân mạng, Khương gia cùng toàn bộ giới thượng lưu, ai dám phủ nhận chuyện con có thực lực hơn Khương Mãn Mãn chứ?”

“Lúc đó con có thể dẫm nát Khương Mãn Mãn dưới chân, đòi lại những gì cô ta nợ con!”

Ba mẹ Khương đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Khương Thiến Thiến.

Vì tài liệu quan trọng đã bị đánh cắp, nên tôi quyết định lắp camera giám sát.

Đoạn hội thoạn vừa rồi của bọn họ đã bị tôi nghe thấy hết.

Khương Thiến Thiến không biết rằng, Thái tử Hồng Kông Lục Nghênh, người mà bọn họ nhắc đến, đang nằm trong vòng tay tôi nũng nịu như một đứa trẻ.

“Chị à, miệng cô ta như chứa đầy phân vậy!” Lục Nghênh cau mày.

Tôi xoa đầu hắn ta, cười nói. “Bởi vì từ nhỏ tới lớn cô ta chưa được ăn ngon.”

7.

Một tuần sau, trong bữa tiệc mừng Khương Thiến Thiến trở về.

Ba Khương gần như đã mời tất cả các mối quan hệ trong giới thượng lưu của ông ta, trông ông ta còn sang trọng gấp mấy lần so với cái ngày mà tôi trở về.

Tôi biết bọn họ cố tình làm vậy để cho tôi xem, cũng ngầm công bố với giới truyền thông và mọi người rằng bọn họ xem trọng Khương Thiến Thiến hơn.

Bọn họ muốn nói, Khương Thiến Thiến mới là thiên kim tiểu thư Khương gia chân chính.

Bữa tiệc bắt đầu, mẹ Khương đã luôn nắm chặt tay Khương Thiến Thiến, vẻ mặt không giấu nổi sự yêu thương cưng chiều đối với cô ta.

Để trông bản thân xinh đẹp, Khương Thiến Thiến ra sức đeo lên mình những trang sức đắt tiền.

Trông rất sang trọng nhưng thực chất giống như cô ta đang mang vào một chiếc áo không vừa, cố gắng đến mức gượng gạo.

Đặc biệt là chiếc váy mà cô ta đang mặc, một chiếc váy cổ chữ V màu tím, trông tao nhã thanh lịch, quý phái vô cùng.

Cô ta như một con gà trống lớn, ngạo nghễ bước về phía tôi.

“Sáng nay có người gửi chiếc váy này tới cho chị.”

“Nhưng vì tôi vừa nhìn đã thích nó nên mẹ đã quyết định đem tặng nó cho tôi.”

Tôi lắc nhẹ ly rượu vang, cười chế nhạo. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ đổi chiếc váy này ngay bây giờ.”

“Tại sao? Chị có được mặc nó không?” Cô ta lập tức hơn thua.

Tôi chỉ vào đống phụ kiện bằng kim loại trên chiếc váy.

“Cô nhìn dấu ấn bằng này đi. Đó là biểu tượng Lục gia, vậy chiếc váy này được mang đến từ nhà họ Lục.”

“Sáng nay người giao hàng mang chiếc váy này đến, nói là đồ của tôi thì tức là quà tặng của Lục gia dành cho tôi.”

“Bây giờ thì hay rồi, để một con gà rừng như cô mặc vào, Lục gia thấy được thì sẽ nghĩ thế nào?”

Khương Thiến Thiến như phát điên cười lớn. “Thì sao? Chẳng qua bọn họ không biết cô là đồ giả!”

“Nếu bọn họ biết được tôi là con gái ruột Khương gia, bọn họ nhất định cũng sẽ muốn chiếc váy này được mặc lên người tôi mà thôi!”

Khoé môi tôi giật giật.

Nói chuyện với lũ ngốc nhiều sẽ khiến tôi lên cơn đau tim mất.

Đột nhiên toàn bộ đại sảnh rơi vào tĩnh lặng.

Dưới sự chú ý của mọi người, Lục Nghênh tiến vào.

Khương Thiến Thiến như nắm bắt được cơ hội chiến thắng. “Nghe nói chị theo đuổi Lục thiếu ba năm không thành, chị có dám đánh cược trong vòng ba ngày anh ấy sẽ là của tôi không?”

Tôi nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói. “Năm năm trước, Lục Nghênh không biết đã tiếp xúc phải thứ gì, bây giờ chạm vào phụ nữ đều rất căng thẳng, hãy cẩn thận.”

Khương Thiến Thiến trợn mắt nhìn tôi, rõ ràng cô ta không thèm bận tâm những gì tôi nói.

Trong nháy mắt, cô ta vượt qua đám người đi tới trước mặt Lục Nghênh. Mà Lục Nghênh nhìn thấy cô ta trong bộ váy tím cũng lập tức bị thu hút.

Mẹ Khương cũng nhanh chóng bước tới, giới thiệu với hắn ta đây là con gái mình.

Lục Nghênh quay đầu nhìn tôi, tựa hồ như đang hỏi tại sao chiếc váy này lại ở trên người Khương Thiến Thiến.

Tôi nhún vai, tỏ vẻ tôi không can dự vào việc này.

Sắc mặt Lục Nghênh tối sầm xuống.

Nhưng Khương Thiến Thiến lại không hiểu được biểu tình trên mặt Lục Nghênh, vội vàng giải thích. “Lục thiếu, kì thực tôi mới là tiểu thư Khương gia chân chính, chị ta là giả.”

“Khương gia bao ăn ở chị ta năm năm, ba mẹ tôi cũng không thể muốn nói liền nói cắt đứt mối quan hệ với chị ta, cho nên bọn họ đã công bố với giới truyền thông rằng bọn tôi chính là chị em sinh đôi.”

Lục Nghênh chỉ vào váy của cô ta. “Cô cởi chiếc váy này ra rồi tiếp tục nói chuyện.”

Khương Thiến Thiến đột nhiên đỏ mặt. “Lục thiếu, nếu anh muốn tôi cởi quần áo ra thì chúng ta hãy trở về phòng, ở đây không tiện.”

Lục Nghênh xua tay, trên mặt lộ vài tia hứng thú.

“Không phải cô đang cố gắng quyến rũ tôi sao? Vậy thì ở đâu chẳng như nhau?”

Lời nói của Lục Nghênh khiến Khương Thiến Thiến xấu hổ đỏ mặt.

Lúc này, mọi sự chú ý đều dồn vào người Lục Nghênh cùng Khương Thiến Thiến. Cho nên khi câu nói đùa đó của Lục Nghênh được thốt lên, cũng đã gây động tĩnh lớn với người xem náo nhiệt xung quanh.

Cô ta nuốt cơn giận xuống. Nắm lấy cánh tay Lục Nghiên, thì thầm vào tai hắn. “Anh không thích Khương Mãn Mãn sao? Bộ váy này tôi mặc đẹp hơn cô ta đúng chứ?”

“A Nghênh, tôi quả thực rất thích anh, anh không phải muốn cùng tôi làm chuyện đó sao?”

Lời nói của nàng ta tràn ngập ý câu dẫn táo bạo, Lục Nghênh khẽ nhíu mày.

Không ai có thể nhìn rõ Khương Thiến Thiến bị Lục Nghênh ném qua vai rơi vào chiếc bánh sinh nhật thê thảm thế nào.

Trong mắt cô ta có thể thấy được sự hoảng sợ cùng kinh ngạc.

Lục Nghênh quay đầu nhìn tôi, đôi mắt hơi đỏ lên. “Bẩn quá.”

Tôi bước tới, cởi áo khoác của hắn ra rồi ném vào thùng rác. “Bây giờ không còn bẩn nữa.”

Cùng lúc đó, tôi kiễng chân lên hôn vào môi hắn.

Nhất thời, toàn bộ đại sảnh lại yên tĩnh như gà.

“Khương Mãn Mãn và Lục Nghênh ở bên nhau? Còn Khương Thiến Thiến vừa rồi là có ý gì? Dụ dỗ bạn trai của chị gái mình?”

“Thấy đàn ông liền như phát thèm, không ngờ cô ta lại ngu xuẩn như vậy? Trước đây cô ta chưa từng đi hộp đêm bao giờ sao?”

“Chiếc váy cô ta đang mặc, nghe nói là do Lục Nghênh tự tay thiết kế, người ta còn đăng ảnh lên vòng bạn bè nói rằng sẽ tặng cho bạn gái đó!”

“Một cái váy đã là gì, Khương Thiến Thiến còn trắng trợn cướp nam nhân kia kìa! Trông cô ta thật sự không thể có hào quang sân khấu, không thể sánh được với Khương Mãn Mãn!”



Mọi người liên tục xì xào bàn tán xung quanh. Khương Thiến Thiến ước gì cô ta có thể ở trong chiếc bánh kem mãi mãi.

Cuối cùng ba mẹ Khương phải đứng ra giải thích hiểu lầm, nên mọi người đều chuyển hướng chú ý sang hai người trưởng bối bọn họ.

Lục Nghênh đưa một chai rượu hướng về phía ba Khương.

“Nghe nói Mãn Mãn không phải con gái ruột của hai người?”

Ba Khương vội vàng lắc đầu, hai chân sớm đã mềm nhũn.

“Thiến Thiến nói nhảm, cả hai đều là con gái chúng ta!”

“Hai người yêu thương Khương Thiến Thiến hơn, chuyện này thì sao?” Lục Nghênh lại hỏi.

Mẹ Khương vội vàng bước tới nắm tay tôi, cười gượng. “Hai đứa đều là con gái do tôi sinh ra, là miếng thịt trong lòng bàn tay tôi, đương nhiên tôi đều thích cả hai đứa chúng nó!”

Sắc mặt Lục Nghênh vẫn khó coi vô cùng.

Mẹ Khương vội ngọt giọng vỗ miệng. “Tất nhiên chúng tôi đều thích Mãn Mãn hơn. Con bé vừa thông minh lại có năng lực, chúng tôi thích con bé nhất!”

Bấy giờ Lục Nghênh mới trông khá hơn. Hắn khui chai rượu trên tay. “Hai vị trưởng bối cứ tiếp tục phân chia, đợi uống rượu xong thì chuyện này sẽ kết thúc.”

Ba mẹ Khương trợn trừng mắt suýt ngất đi, buồn bã nhìn Khương Thiến Thiến.

“Chẳng phải đều là người một nhà sao, đứa trẻ ngoan, đến đây rồi uống cùng chúng ta đi.”

Khương Thiến Thiến. “…”

8.

Trước khi bữa tiệc kết thúc, đã có nhiều người say khướt.

Ba Khương cùng mẹ Khương trở thành một đôi song đấu, kẻ tung người hứng kể chuyện Khương Thiến Thiến năng lực học hành không bằng tôi, cũng không có tài cán gì.

Sợ quan khách chê cười, ba mẹ Khương vội vàng gọi tài xế hộ tống một nhà ba người trở về biệt thự Khương gia.

Ba người trên xe vẫn không chịu ngừng lại, khiến tài xế tay lái không vững, cuối cùng tất cả đều hoan hỉ nhận được gói quà từ bệnh viện.

Dù sao bọn họ cũng là một gia đình. Có tức giận đến đâu thì ông bà nội Khương vẫn phải dẫn một nhóm người thân tới bệnh viện thăm bệnh.

“Ba mẹ, đều là lỗi của Khương Mãn Mãn.”

“Đúng vậy, bà nội, rõ ràng Khương Mãn Mãn đó đã ở bên Lục Nghênh, nhưng chị ta không lên tiếng, mới khiến con phải chịu xấu hổ!”

“Đây hết thảy đều là Khương Mãn Mãn cố tình giăng bẫy, cô ta muốn gia đình chúng ta mất mặt, ngăn cản cháu gái hai người trở về!”

Ba người liên tục phàn nàn trước mặt ông bà nội Khương.

Xem cái cách bọn họ liên thủ nói xấu tôi khác một trời một vực so với màn kịch mà bọn họ tự biên tự diễn trước đó.

“Khương Mãn Mãn không phải huyết mạch Khương gia, nhưng cố tình lại chiếm chỗ con gái Khương thị, vì vậy Thiến Thiến của chúng ta mới phải trở thành chị em sinh đôi với nó!”

“Trước đây mạo danh thân phận thiên kim nhà giàu có, quả nhiên sinh ra đã là đứa xấu tính!”

“Bây giờ nó lại khiến chúng ta mất mặt như vậy, quả thực là đứa không ra gì!”

Tôi vội nắm lấy cánh tay bà nội Khương.

“Bà nội, năm năm qua, việc làm ăn của Khương thị chúng ta vô cùng phát đạt suôn sẻ, thị trường chứng khoán cũng phát triển tăng vọt.”

“Hào môn thế gia không ai dám coi thường chúng ta. Nếu nói đến tai hoạ, phải tính từ khi em gái trở về mới xảy ra…”

Bà nội nghe vậy cũng gật đầu khẳng định. “Đúng vậy. Tất cả những chuyện này đều phát sinh sau khi Khương Thiến Thiến trở về, chẳng hiểu các người nói nó là phúc tinh chỗ nào!”

Ba mẹ Khương cùng những người có mặt lúc đó đều bị sốc. Bọn họ muốn mượn tay bà nội triệt tiêu đi cái gai trong mắt là tôi, không ngờ lại bị phản tác dụng.

Đặc biệt là Khương Thiến Thiến. Cô ta trợn tròn mắt há hốc mồm ngạc nhiên. “Bà nội, cháu mới là cháu gái của bà, hậu duệ của Khương gia!”

Khương Thiến Thiến nóng nảy như muốn nhảy ra khỏi giường bệnh ngay lập tức.

Bà nội lạnh lùng từ trên cao nhìn cô ta. “Khương thị là danh môn vọng tộc. Con cháu Khương thị đương nhiên cũng là người có năng lực, bản lĩnh.”

“Vị trí thiên kim này, có thể là cô, cũng có thể thuộc về Mãn Mãn.”

Gần như tôi có thể nghe thấy tiếng Khương Thiến Thiến nghiến răng lại.

Chờ cho Khương lão phu nhân rời đi, tôi đến trước mặt cô ta, cười nói. “Thật ra cô cũng không phải là loại vô dụng, cô diễn kịch cũng khá đấy.”

Khương Thiến Thiến muốn đứng dậy đánh tôi. Nhưng chân cô ta bị chấn thương sau cú tai nạn xe nên đã bị gãy, không thể cử động được, cuối cùng tự mình ngã vật xuống đất.

Ba mẹ Khương đau lòng muốn kéo cô ta dậy, rốt cục cũng cùng lăn ra khỏi giường.

Tôi thản nhiên lấy điện thoại ra quay chụp cảnh hay, sau đó mới gọi y tá giúp bọn họ đứng dậy.

Ba người Khương Thiến Thiến phải ở lại bệnh viện nửa tháng, lại phải mất một tháng nữa để bình phục.

Thật hiếm khi cuộc sống của tôi được thanh tịnh như vậy.

Vừa mới xuất viện, Khương Thiến Thiến đã rục rịch hành động.

Sau khi trở về Khương gia, Khương Thiến Thiến đã mở một tài khoản mạng, lập tức thu hút được sự chú ý của đông đảo cư dân mạng. Hiện cô ta là một blogger với hàng trăm nghìn người hâm mộ.

Cô ta đã đăng một bức ảnh lên trang cá nhân ngay khi trở về.

Trong bức ảnh, đôi mắt cô ta nhuốm đỏ, nhằm ám thị tôi luôn nhắm đến bắt nạt cô ta.

Đám người hâm mộ của Khương Thiến Thiến lập tức bị dắt mũi, quay sang tấn công tôi.

Tôi phải nói, lần trước đi thăm cô ta, tôi chỉ tiện miệng khen cô ta diễn xuất hay một câu thôi, làm sao bây giờ lại áp dụng ngay trên người tôi rồi?

Tuy nhiên, tài khoản của cô ta sau một thời gian đã bị đánh sập. Tôi có tìm thế nào cũng không thấy cái tên tương tự nữa.

Tôi vừa mở weibo ra đã không nhịn được cười.

Buổi tối về nhà, Khương Thiến Thiến đứng ngoài cửa, nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ.

“Tôi không có tâm trạng tranh cãi với cô.” Tôi bỏ qua cô ta.

Khương Thiến Thiến đuổi kịp, chắn trước mặt tôi. “Khương Mãn Mãn, cô cho rằng cô có thể thuận lợi bước chân vào Lục gia sao? Lục gia vẫn chưa biết cô là kẻ mạo danh đúng không?”
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt