Cô ta khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo như đang mong đợi điều gì đó.
Tôi nghiêng đầu mỉm cười. “Đúng vậy.”
Cô ta nhếch miệng. “Nếu tôi nói chuyện này với ba mẹ Lục thiếu, liệu cô còn có thể mang bộ dáng tự tin này đến gặp tôi không?”
“Cô có thể thử.” Tôi nhấc chân lên, rời đi.
Trước đó, tôi rất mong chờ đòn phản công của cô ta. Nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ có vậy.
Kiếp trước, tôi chết một cách oan uổng.
Nghe nói, Khương Thiến Thiến đã bị bảo vệ Lục gia ném ra ngoài, thậm chí còn sai người khử trùng những nơi mà cô ta đi qua.
Bởi vì cô ta quá hống hách, quá khoa trương, Lục phu nhân không thích điều đó.
Bà nội Khương sau khi biết chuyện đã lập tức đóng băng thẻ ngân hàng của cô ta cùng ba mẹ Khương.
Nguyên nhân là do hai vợ chồng bọn họ không biết cách dạy dỗ con cái.
Xuất thân từ một gia đình giàu có, bọn họ đã quen với việc tiêu tiền như nước. Ba mẹ Khương làm sao có thể chịu đựng được cái cảnh đi ra đường không có một xu dính túi?
Kể từ khi Khương Thiến Thiến trở về, đã không còn bữa ăn nào dành cho tôi ở căn nhà này nữa. Nhưng hôm đó trước khi tan làm, ba mẹ Khương đã chủ động gọi cho tôi mấy lần.
Thái độ của bọn họ đối với tôi đã thay đổi một cách chóng mặt.
Ba Khương bưng cơm, mẹ Khương gắp thức ăn bỏ vào trong bát của tôi với nụ cười trên môi.
Nếu không phải nhìn thấy Khương Thiến Thiến bên cạnh, tôi cứ ngỡ đã trở lại khoảng thời gian tốt đẹp trước kia.
“Mãn Mãn, bà nội con nói đúng. Cho dù con không phải con gái ruột của chúng ta, nhưng con vẫn là người của Khương gia.”
“Con vừa tài giỏi lại có năng lực, ba mẹ rất tự hào khi có một người con gái như con!”
“Những chuyện xảy ra trước kia, đều là ba mẹ có lỗi với con. Một người cũng là con gái, hai cô con gái thì hai cô con gái.”
“Đây chính là duyên phận trời ban, có thêm một cô con gái mà không cần phải sinh đẻ cũng thật tốt.”
Lời nói của hai người cứ như giọng hát trong buổi hoà nhạc, rất êm tai.
Tôi biết bọn họ thay đổi thái độ như vậy cũng vì tiền. Nhưng đó chính xác là những gì tôi mong muốn.
“Vậy còn phòng của con, túi xách của con, xe của con…”
Ba Khương mẹ Khương vội vàng vỗ ngực bảo nhất định sẽ trả lại cho tôi ngay. Đồng thời nhìn Khương Thiến Thiến với ánh mắt cảnh cáo.
Mẹ Khương cũng lấy điện thoại ra chụp ảnh tôi và bà rồi đăng lên mạng với dòng trạng thái: “Con gái ngoan của tôi đã giảm cân nên tôi tự mình nấu ăn để bổ sung sức khoẻ cho bảo bối.”
Cư dân mạng hoang mang không hiểu trước hành động của mẹ Khương.
Người hâm mộ của Khương Thiến Thiến khi thấy những điều này, bọn họ lập tức điên cuồng lên trong phần bình luận:
【Không phải bà nói Khương Mãn Mãn không phải là con gái ruột của bà sao?】
【Thiến Thiến bảo bối bị Khương Mãn Mãn ức hiếp thảm hại, vậy mà bà còn có tâm trạng đi nấu ăn cho cô ta?】
【Bà có biết bà đang làm cái gì không? Thiến Thiến mới là con gái ruột của bà đó!】
【Hôm qua bà còn nhắn tin riêng với tôi, nói rằng Khương Mãn Mãn chính là người chiếm vị trí thiên kim tiểu thư Khương gia cơ mà?】
……
Cư dân mạng bùng nổ khiến mẹ Khương chỉ có thể xấu hổ tắt điện thoại.
Tôi nhướn mày nhìn Khương Thiến Thiến. “Em gái, đều là con gái ba mẹ, đừng khách sáo như vậy. Mau ngồi xuống cùng ăn đi.”
Khương Thiến Thiến tức giận đến mức lật bàn. Ba Khương lập tức giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta. “Xin lỗi chị gái con mau!”
Khương Thiến Thiến thất vọng nhìn ba mẹ Khương, sau đó ôm mặt chạy ra ngoài.
Bàn đã bị lật, rốt cuộc ở lại cũng chẳng có ích gì. Tôi quay lại chỉ để xem màn bọn họ phản bội lẫn nhau vì tôi thôi.
Vốn tưởng chuyện này sẽ khiến Khương Thiến Thiến bình tĩnh giác ngộ, không ngờ cô ta lại tự đập vỡ nồi mà đi tìm Lục Nghênh.
Cô ta nói rằng cô ta thích hắn, phục vụ hắn bằng những loại rượu mạnh nhất trong quán bar, đứng trên sân khấu hát những bài hát tình cảm lãng mạn và tỏ tình với hắn bằng những cách khác nhau mỗi ngày.
“Chỉ cần tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt Lục Nghênh, anh ấy sẽ quen với sự hiện diện của tôi, yêu tôi.”
“Nếu năm năm trước tôi có thể quay về thì người ở bên cạnh anh ấy là tôi mới đúng!”
“Khương Mãn Mãn, cô đã cướp đi cuộc sống của tôi, bây giờ tôi phải đòi lại tất cả những gì thuộc về tôi!”
Tôi cau mày.
Cô ta không thể đắc tội người khác cũng thôi đi, sao lại phải đụng đến Lục Nghênh?
“Tôi khuyên cô nên tránh xa Lục thiếu. Nếu không chết lúc nào cô cũng chẳng hay đâu.” Tôi tốt bụng nhắc nhở.
Khương Thiến Thiến đắc ý để lộ vết đỏ trên cổ. “Vậy sao? Hôm qua anh ấy trong bar ôm tôi uống rượu đến sáng, cô có biết không?”
“Khương Mãn Mãn, tôi nói cho cô biết, dựa vào đàn ông thì bất cứ ai cũng có thể đứng vững trong giới thượng lưu!”
“Tôi vốn tưởng sau khi sống lại cô sẽ thông minh hơn. Nhưng không ngờ cô một chút tiến bộ cũng không có!”
Tôi. “…”
Tiến bộ cái gì? Tiến bộ hơn trong việc dụ dỗ đàn ông à? Cô ta thật nhàm chán.
Nếu dựa vào một người đàn ông để có chỗ đứng trong giới thượng lưu thì tôi đã chết một ngàn lần rồi.
“Vậy tôi cho cô một lời khuyên. Hoặc là quyến rũ Lục Nghênh cho tốt, hoặc là tôi sẽ dẫm nát cô.”
Khương Thiến Thiến cười lớn. “Khương Mãn Mãn, đầu óc cô không sao chứ?”
“Hay cô đang lo lắng đến mức nghĩ không thông rồi?”
“Không sao cả. Khi tôi chính thức ở bên Lục Nghênh, người bị dẫm nát chính là cô!”
Đúng như tôi dự đoán. Tôi chán phải nói chuyện với một người thiểu năng trí tuệ như cô ta nên đã bỏ đi.
Tôi đã cảnh cáo cô ta rồi. Có nghe hay không là quyền của cô ta.
Khương Thiến Thiến lại đăng bài lên mạng, ám chỉ một điều gì đó tốt đẹp đang đến với cô ta và Lục Nghênh.
Người hâm mộ lập tức vào bình luận tâng bốc cô ta:
【Thiến Thiến bảo bối thật tuyệt vời, đây chính là niềm hạnh phúc thuộc về mình bảo bối~】
【Hạnh phúc đến muộn nhưng sẽ không bao giờ vắng bóng! Mọi thứ của chị nhất định sẽ lại thuộc về chị!】
【Chúc mừng bảo bối, chúc mừng bảo bối, mọi người đều đang chờ tin vui!】
Những người hâm mộ tôi và Lục Nghênh đã đấu khẩu qua lại với fan của Khương Thiến Thiến từ lâu. Fan của bạn gái Lục Nghênh lại càng phẫn nộ hơn:
【A không phải, thiên kim hào môn nhiều vô kể, dựa vào đâu lại là Khương Thiến Thiến, chỉ vì cô ta đang nằm mơ sao?】
【Sau khi uống chung với nhau tại bàn rượu, liền có chuyện tốt sắp xảy đến? Tôi còn bắt tay với Lục Nghênh, tôi nên nói cái gì bây giờ? 】
【Không biết con chim trĩ trong xó xỉnh ngóc ngách nào đấy vẫn muốn bay lên cành cao hoá thành phượng hoàng. Trước tiên hãy học cách trở thành đại tiểu thư như người ta đi đã, đừng có cái gì cũng không biết cái gì cũng không làm, thật đúng là âm dương quái khí!】
【Đại tiểu thư đã có Mãn Mãn rồi. Cho dù người nào đó có cưỡi tên lửa cũng không thể bắt kịp cô ấy, nên chỉ có thể phát điên lên mới thu hút được sự chú ý của mọi người!】
Cư dân mạng rất giỏi nói chuyện, câu nào câu nấy đều chính xác đến thâm thuý, sâu cay.
Sau khi nhìn thấy những điều này, Khương Thiến Thiến liền mất cảnh giác, vội vàng đăng bài lên để lấy sự thương cảm của mọi người.
Fan của Khương Thiến Thiến cảm thấy cô ta đáng thương, liền lập tức tuyên chiến với cư dân mạng. Sau khi bị đánh bại, phòng tuyến cuối cùng tan vỡ, bọn họ lại quay sang nói rằng anti-fan đang dùng số đông để ức hiếp bọn họ.
Ngay lúc này, Lục Nghênh lại đăng một dòng trạng thái chưa từng có trước đây lên trang cá nhân.
Trong ảnh, hắn ta đang tiệc tùng trên một con tàu du lịch. Dường như tâm trạng hắn rất tốt.
Fan hâm mộ cùng cư dân mạng lập tức lao vào bình luận, yêu cầu hắn ta lên tiếng về bạn gái của mình.
Chuyện này lập tức được đưa lên hot search, trang cá nhân của Lục Nghênh cũng bị quá tải.
Trong bức ảnh mới đăng trên weibo, hắn đang quỳ một gối dưới sàn, trên tay cầm một bó hoa lớn. “Đây là Lục thiếu phu nhân chân chính.”
Cô gái đứng trước mặt Lục Nghênh chính là tôi.
Chưa đầy năm phút sau, bà Lục cũng theo dõi tôi trên weibo.
“Con trai tôi cuối cùng đã chính thức công khai rồi, con dâu tương lai, sau này mong con chỉ giáo nó nhiều hơn.”
Không có cách phòng thủ tốt nhất, chỉ có cách phòng thủ tốt hơn.
Fan của Khương Thiến Thiến đều lần lượt offline, cư dân mạng cùng nhau mắng mỏ khiến cô ta không thể lên mạng.
Tôi và Lục Nghênh vui vẻ lên xe trở về. Ngay lúc này, Khương Thiến Thiến cứ liên tục gọi điện đến quấy rối.
Lục Nghênh mở loa ngoài lên.
Khương Thiến Thiến. “Anh Lục Nghênh, chị gái em chỉ là một kẻ lạnh lùng vô cảm, sao có thể là chị ấy được chứ?”
Khương Thiến Thiến. “Anh Lục Nghênh, chị gái em đã qua lại với người khác từ lâu. Người đó không ai khác chính là Vương Cường của Vương thị!”
Sau đó Khương Thiến Thiến gửi sang một bức ảnh tôi gặp mặt Vương Cường.
Lục Nghênh chỉ nhìn thoáng qua, cười lạnh nói. “Nếu đúng như vậy, thì tôi thật sự phải xem xét lại mối quan hệ này.”
Khương Thiến Thiến. “Anh Lục Nghênh, em rất thích anh, nếu anh tiện, tối nay chúng ta gặp mặt.”
Lục Nghênh nghe xong khẽ cau mày, sau đó cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ cho Khương Thiến Thiến.
10.
Làm xong những chuyện này, Lục Nghênh quay sang nắm lấy tay tôi, xoa nhẹ má tôi. “Chị à, chúng ta đã nhất trí, nếu cô ta dám nhắc đến Vương Cường, em nhất định sẽ xử lí.”
Tôi nghiến răng nhìn bức ảnh trong điện thoại. Dù cho có phải chết lần nữa, tôi cũng sẽ nhớ lại cái đêm hôm đó.
“Cô ta xứng đáng với điều này.”
Tôi đã nói với cô ta từ lâu. Nếu cô ta dám chọc giận Lục Nghênh, kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Ngày hôm sau, mẹ Khương điên cuồng gõ cử phòng tôi.
Khương Thiến Thiến người đầy vết sẹo, đau khổ khóc lóc trong vòng tay của mẹ Khương.
Những cảm xúc của mẹ Khương như được viết lại trên gương mặt của cô ta. Cô ta tức giận nhìn chằm chằm tôi. “Khương Mãn Mãn, cô quả thực là người ác độc! Cô bất mãn với Thiến Thiến đến mức nào, cũng không được để người khác sỉ nhục nó!”
“Tôi đã báo cảnh sát. Tôi sẽ để cô ngồi tù đến hết đời!”
Khương Thiến Thiến vừa khóc vừa nói. “Con muốn chị ta mỗi ngày đều phải sống tệ hơn con hôm qua!”
Mẹ Khương liên tục gật đầu. “Đó là khẳng định, nếu cô ta không chết được thì sẽ phải chết!”
Tôi giả vờ ngạc nhiên. “Cái gì, em gái, em còn quan tâm tới chuyện này sao? Chị tưởng em ngày nào cũng tiếp khách, sớm đã coi sự trong sạch của mình như cát bụi rồi?”
Những lời bẩn thỉu của mẹ Khương bị mắc kẹt trong cổ họng.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại, mở album ảnh ra, toàn là ảnh của Khương Thiến Thiến trước khi về Khương gia đi tiếp khách.
Bất kì bức ảnh nào trong số đó cũng sẽ khiến người xem phải đỏ mặt.
Nhìn thấy những bức ảnh này, Khương Thiến Thiến lập tức im bặt.
Tôi sửng sốt. “Mẹ, mẹ không biết em gái trước đây làm nghề gì sao?”
Mẹ Khương nghi hoặc nhìn Khương Thiến Thiến. “Không phải con nói con hoàn toàn trong sạch sao? Những bức ảnh này là thế nào?”
Thấy chuyện không ổn, Khương Thiến Thiến vội vàng giật lấy điện thoại rồi ném đi. “Mẹ à, chuyện này đều xảy ra nhiều năm trước rồi. Là Khương Mãn Mãn đưa con đến hộp đêm đón khách.”
“Cô ta còn trộm vòng cổ của con, giả làm con đến gặp ba mẹ mà!”
“Mẹ à, dù là trước kia hay bây giờ, con vẫn là người bị hại!”
Mẹ Khương chết lặng tại chỗ, có vẻ như CPU của bà bị cháy rồi.
Tôi vươn vai, ngáp dài nói. “Thiên kim hào môn không cần phải quá xuất sắc làm gì, nhưng cũng không thể có một quá khứ đen tối như vậy.”
“Nghe nói em gái tiêu rất nhiều tiền, chỉ sợ đều là bị người chủ trước tống tiền…”
Mẹ Khương trông bối rối, Khương Thiến Thiến tức giận dậm chân, vội vàng kéo quần áo xuống.
“Mẹ, mẹ đừng nghe chị ta nói bậy, con là con ruột của mẹ, lẽ nào danh tiếng còn quan trọng hơn con sao?”
Mẹ Khương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ba Khương đã tiến tới tát vào mặt Khương Thiến Thiến. “Đúng là một đứa ngu ngốc, đã làm những chuyện kinh tởm đó mà vẫn không biết đường xấu hổ khi nhắc lại!”
“Tối hôm qua chính con tự vào nhầm phòng, vậy thì có liên quan gì đến chị gái của con?”
“Mau trở về phòng suy ngẫm đi!”
Khương Thiến Thiến bị lừa, trong lòng cảm thấy rất tức giận, rõ ràng cô ta là nạn nhân, nhưng ba Khương lại bênh vực tôi.
Cô ta nghiến răng bỏ đi.
Ba Khương vội vàng bước tới, dịu giọng nói với tôi. “Em gái con không hiểu chuyện, con đừng chấp nhặt đứa tiểu nhân, cũng không cần tranh cãi với nó.”
“Mãn Mãn à, là chúng ta hiểu nhầm con.”
Mẹ Khương kéo tay ba Khương. “Lão Khương, Thiến Thiến dù thế nào cũng là con gái chúng ta, nó đã chịu nhiều ấm ức như vậy, sao ông còn ở đây giả nhân nghĩa chăm sóc Khương Mãn Mãn?”
“Ngay cả khi chúng ta không báo cảnh sát, nó cũng phải chịu phạt!”
Ba Khương vội bịt miệng mẹ Khương lại. “Việc cô thân sinh thì có gì quan trọng hay không?”
“Trước đây khi Mãn Mãn còn là con gái chúng ta chưa bị vạch trần, có người nào dám trước mặt chúng ta phô trương thực lực hay không?”
“Thiến Thiến trở về liền gây nhiều phiền toái như vậy, huống hồ gì những gia tộc khác, Khương thị chúng ta cũng có không ít người coi thường!”
“Bọn họ đều nói năng lực của chúng ta là giả, thật sự vô dụng!”
Mẹ Khương im lặng lắng nghe điều này.
Sau khi suy nghĩ, mẹ Khương liền lật mặt tiến tới nắm tay tôi. “Vừa rồi là mẹ nóng nảy, con và mẹ cùng bù đắp cho nhau, mẹ cũng không thể sống thiếu con!”
Tôi xua tay. “Sao có thể thế được, chúng ta đều là người một nhà.”
“Tuy nhiên, con vẫn cần tìm người giải thích chuyện xảy ra tối qua.”
“Giám đốc Vương chẳng phải luôn lo lắng chuyện kết hôn của con trai mình sao. Nếu hai nhà chúng ta thành thông gia thì sẽ tốt cho cả đôi bên.”
Nghe xong, ba mẹ Khương hai mắt sáng lên, đều nói rằng tôi đưa ra chủ ý thông minh.
Khoé môi tôi cong lên.
�Đây là những gì Khương Thiến Thiến nợ tôi.
Khương Thiến Thiến vẫn không hề hay biết, cuộc hôn nhân này đã được hai nhà nhanh chóng quyết định.
Khi cô ta biết chuyện, ngay cả ngày tổ chức hôn lễ cũng đã có sẵn rồi.
Tôi còn đang họp ở công ti thì bị cô ta quấy rối.
Khi nhìn thấy cô ta sau cuộc họp, văn phòng tôi sớm đã bị cô ta xáo lên thành một mớ hỗn độn.
“Muốn xé thì xé, muốn đập cứ đập. Ngược lại nếu thiếu thứ gì, Khương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tôi thờ ơ nhìn cô ta hoảng loạn.
Cô ta lao về phía tôi, muốn xé mặt tôi ra nhưng bảo vệ đã nhanh hơn một bước.
Cô ta bị đẩy ngã xuống đất.
Đương nhiên, tôi sẽ không kêu bảo vệ đuổi cô ta đi sớm như vậy, mà gọi cho ba mẹ Khương.
Phải thêm củi vào lửa mới khiến bọn họ triệt để thất vọng về Khương Thiến Thiến.
Nhìn thấy đống tài liệu bị xé nát trên sàn, vẻ mặt ba mẹ Khương cũng biến sắc.
Ba Khương tóm lấy cổ Khương Thiến Thiến, liên tục tát vào mặt cô ta. “Cô có biết những thứ này quan trọng đối với Khương gia như thế nào không? Nếu chuyện làm ăn của Khương gia gặp bất trắc gì, đừng trách ta phủi sạch cô!”
Sự tức giận của ba Khương khiến Khương Thiến Thiến không biến phản ứng thế nào. Đồng tử cô ta run rẩy, chết lặng chịu đòn.
Phải mất một lúc sau mới ổn định lại được.
“Ba mẹ, con là con ruột ba mẹ, sao ba có thể làm như vậy với con?”
“Cô ta chỉ là một kẻ giả mạo, không phải ba mẹ đã nhất trí nói vậy sao?”
Khương Thiến Thiến đi về phía mẹ Khương, người đang im lặng bên cạnh ba Khương, lại tiến về phía ông.
Ba Khương cười chế nhạo. “Cô cho rằng mình gây sự chưa đủ đúng không?”
“Cái gì mà con gái ruột với chẳng là con gái ruột? Những người làm ảnh hưởng đến Khương gia, ảnh hưởng đến danh tiếng của ta, cản trở con đường làm giàu của ta thì đều là kẻ thù của ta hết!”
Khương Thiến Thiến như bị một tia sét đánh vào mình.
Tôi bước tới cạnh cô ta, hạ thấp giọng chỉ đủ hai chúng tôi nghe thấy. “Có vẻ như người không có tiến bộ sau khi sống lại, chính là cô.”
Đây chính là thế gia danh môn ăn thịt người không nhả xương, chưa bao giờ tồn tại cái gọi là tình thân thủ túc.
Còn những thứ khác quan trọng hơn huyết thống. Chẳng hạn như nhân phẩm, thực lực, tài năng cùng sức ảnh hưởng.
Những điều này đều có thể tìm thấy trên người tôi, chỉ khi tôi trở thành một thiên kim tiểu thư thực thụ.
Cho nên việc đầu tiên khi trở về Khương gia của tôi chính là không ngừng nỗ lực học tập.
Vì tôi biết, chỉ khi tôi đủ mạnh, đủ giỏi, tôi mới có quyền chủ động và có quyền lên tiếng.
Chỉ khi đó tôi mới có thể đứng trên cao mà nói rằng cô ta vĩnh viễn không thể thắng được tôi.
Khương Thiến Thiến bị bảo vệ kéo đi. Ba Khương sai người nhốt cô ta vào phòng.
Trong lòng chúng tôi đều biết Vương Cường là người như thế nào. Khương Thiến Thiến liên tục gào khóc, làm loạn, thậm chí treo cổ tự vẫn, nhưng ba mẹ Khương vẫn không hề động lòng.
Nhưng tôi thì lại khác. Tôi được ba mẹ Khương đối xử tốt như trước kia, tôi tiếp tục làm Đại tiểu thư Khương gia như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đám cưới của Vương Cường cùng Khương Thiến Thiến được diễn ra nhanh chóng. Khương Thiến Thiến, người vốn đang đấu tranh cho sự sống của mình, đột nhiên im lặng.
Đặc biệt trong ngày cưới, cô ta vô cùng nghe lời.
Ba mẹ Khương lo sợ cô ta sẽ trốn thoát nên đã bố trí bảo vệ ở nhiều lối ra vào khác nhau.
Chỉ là suốt buổi lễ, cô ta yên tĩnh như gà, thậm chí còn ra dáng một người vợ hiền, một cô con dâu hiếu thảo.
Nếu có chuyện gì xảy ra chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Cô ta làm tôi khó chịu đến mức tôi không thể uống li rượu mà cô ta đưa cho tôi.
Thấy tôi chưa uống, cô ta liền hất rượu lên người tôi.
“Ấy chết, chị à, em xin lỗi, do tay em run quá.”
Tôi cau mày, giữ khoảng cách với cô ta, rồi xoay người vào nhà vệ sinh thay đồ.
Nhưng khi vừa bước vào trong, cánh cửa liền bị khoá lại.
Trong lòng tôi thầm nghĩ có chuyện không hay, sau đó lại có tiếng mở cửa.
Tôi cầm lên một chiếc ghế, tư thế phòng thủ sẵn sàng chiến đấu với người đối diện. Nhưng khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt tôi là một bóng hình quen thuộc.
“Khương Thiến Thiến lừa Vương Cường, nói chị ở trong phòng thay đồ chờ hắn, muốn giở trò xấu với chị. Nhưng chị yên tâm, chuyện hôn lễ em đã sắp xếp rồi.” Lục Nghênh giải thích ngắn gọn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lục Nghênh đẩy tôi vào tường, gắt gao ôm lấy tôi, nghe tiếng thở ngày càng gấp gáp của hắn, tôi bật cười, chọc chọc vào cơ bụng.
“Bên ngoài còn có khách mời, không được lộn xộn.”
Lục Nghênh vùi đầu vào cổ tôi cười khúc khích. “Chị à, người ta chỉ muốn giúp chị kéo khoá áo mà thôi.”
Tôi. “…”
Cổ tôi bị hắn cù nhột, đang định trêu chọc lại hắn thì bên ngoài đã vang lên tiếng động. “Rõ ràng tôi nhìn thấy Vương Cường hướng phía này mà đi tới, hôn lễ sắp bắt đầu, sao lại có thể không có chú rể được chứ!”
Đó là giọng nói của Khương Thiến Thiến.
Đúng như dự đoán, cô ta dựng màn kịch này, bây giờ muốn đến đây “bắt gian”, huỷ đi sự trong sạch của tôi.
11.
Lục Nghênh và tôi nhìn nhau. Hắn đột ngột cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến lên môi tôi.
Tôi bị hắn hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, trong lúc mê loạn còn vô tình làm đổ giá treo đồ phía sau.
Tiếng ồn ào nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Vương Cường nhất định ở bên trong!” Khương Thiến Thiến chắc như đinh đóng cột nói.
Tiếng động dừng lại bất chợt.
Có tiếng ai đó mở lời. “Cánh cửa này không thể mở được, hôn lễ sắp bắt đầu rồi. Chú rể không có mặt ở lễ cưới mà lại ở trong phòng thay đồ, không cần nghĩ cũng đã biết bên trong xảy ra chuyện gì.”
“Có lẽ là người khác đang thay quần áo ở bên trong, chú rể không có ở đây đâu?”
“Phải a, cứ phải phí sức ở chỗ này làm gì, mau đi tìm nơi khác thôi.”
Khương Thiến Thiến phớt lờ hết những lời khuyên can của mọi người. “Không có khả năng. Vừa rồi chị gái nói rằng tới phòng thay đồ thay bộ mới, chúng ta mở ra xem xem!”
Vừa dứt lời, phòng thay đồ đã bị cô ta đẩy mạnh ra.
Mọi người đều hỗn loạn.
Khương Thiến Thiến hét toáng lên. “Vương Cường thật sự ở đây, anh ta cùng chị gái cùng ở trong phòng thay đồ làm chuyện có lỗi với tôi!”
“Chị gái, em biết chuyện em trở về đã khiến chị cảm thấy nguy cơ, chị đã cướp đi tất cả của em, bây giờ đến chồng tương lai của em chị cũng muốn cướp đi sao?”
“Nếu đã như vậy, hôn lễ này em không gả nữa, em nhường chị trở thành cô dâu!”
Nếu cô ta chịu nhìn kĩ, có lẽ đã không nhầm lẫn giữa Lục Nghênh và Vương Cường.
Lục Nghênh thả tôi ra, nhìn Khương Thiến Thiến với ánh mắt thờ ơ. “Mở mắt ra xem tôi là ai.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Lời nói còn đang dang dở của Khương Thiến Thiến bị mắc kẹt trong cổ họng. “Sao lại là anh? Không phải Vương Cường đang ở đây sao?”
“Nếu anh ở đây, vậy Vương Cường đã đi đâu?”
Lục Nghênh nhéo cằm cô ta một cái, tiện tay ném cô ta ra ngoài. “Có vẻ như cô rất chắc chắn người đàn ông ở bên trong là Vương Cường, sao vậy, cô đang gài bẫy cô ấy à?”
Khương Thiến Thiến sợ đến mức vội vàng lắc đầu. “Tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của chị gái mà thôi. Nếu là Lục thiếu thì tôi đã an tâm rồi.” Cô ta giải thích.
Sắc mặt Lục Anh tối sầm xuống, hắn ghé sát vào tai cô ta nói nhỏ. “Nếu cô không muốn tôi công chiếu đoạn video “cuộc sống về đêm” của cô thì hãy ngoan ngoãn thực hiện lễ cưới này đi.”
Khương Thiến Thiến nhìn Lục Nghênh như nhìn thấy ác quỷ.
Khương Thiến Thiến được người giúp việc “hộ tống” quay về.
Chờ khi đám cưới kết thúc, khách mời đều đã rời đi, ba mẹ Khương mới thở phào nhẹ nhõm
“Mãn Mãn, từ giờ ngôi nhà này chính là của con. Không có ai dám tranh giành với con nữa.” Mẹ Khương tỏ ra tử tế với tôi.
Ba Khương cũng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Nhưng con cũng không thể quá tự mãn. Chính vì con không phải hậu duệ chân chính của Khương gia nên mới phải cố gắng nhiều hơn.”
“Nhưng mà bất kể có chung huyết thống hay không, Mãn Mãn chính là con gái chúng ta, là niềm tự hào của Khương gia chúng ta!”
Tôi nghịch ly rượu, cong môi.
Tôi cũng muốn đóng vai mẹ hiền con thảo với bọn họ. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên cái cách bọn họ đối xử với tôi ở kiếp trước.
Khương Thiến Thiến đã bị tôi “tiễn” lên đường, tiếp theo là bọn họ.
12.
Tôi đã bán toàn bộ số cổ phần tôi có cho anh trai ba Khương, người mà tôi gọi một tiếng “bác”.
Ba Khương biết tin này vô cùng tức giận. Số cổ phần đấy tuy không nhiều nhưng lại vô cùng quan trọng, giờ đây chúng lại về tay bác cả, cho nên bác cả trở thành người nắm giữ nhiều cổ phần nhất tập đoàn Khương thị.
Bác cả cũng trở thành người đứng đầu tập đoàn.
Ba Khương mẹ Khương thay nhau liên tục gọi điện cho tôi, nhưng tôi không trả lời vì còn bận công việc ở công ti riêng.
Tôi không ngốc nhưng ông bà nội Khương cũng là người thông minh.
Tôi biết dù tôi có tài giỏi, có năng lực đến cỡ nào cũng là con gái không cùng huyết thống với bọn họ. Quyền thừa kế của Khương gia không có khả năng được trao đến tay tôi.
Tôi cũng không thể làm trâu làm ngựa cho Khương gia cả đời, chứ đừng nói gì đến việc ủng hộ kẻ thù của mình lên nắm quyền.
Đã muốn trả thù thì phải lật ngược ván cờ lại.
Ba Khương cùng bác cả chưa bao giờ hoà hợp với nhau. Bây giờ cô con gái vô dụng của bọn họ đã kết hôn với một tay ăn chơi, trong khi cô con gái giả nhưng có năng lực lại bán hết cổ phần cho đối thủ của mình, đương nhiên bọn họ sẽ khó ở.
Sau khi Khương Thiến Thiến kết hôn, mỗi ngày cô ta đều đến tìm ba Khương mẹ Khương để than thở cuộc sống không tốt ở Vương gia như thế nào.
Ban đầu, bọn họ còn niệm tình quan sát bên cạnh Khương Thiến Thiến mà mắng mỏ tôi. Nhưng lâu dần, chính bọn họ cũng cảm thấy khó chịu.
Sau khi bác cả nắm quyền điều hành tập đoàn, ông đã hạn chế chi tiêu của gia đình bọn họ cũng như lấy đi một số dự án kiếm ra tiền mà bọn họ đang giữ.
Chưa kể ngày nào bọn họ cũng phải đối mặt với đứa con gái vô dụng, khóc lóc.
Khương Thiến Thiến sau đó đã đi tìm ba mẹ Khương nhưng bị từ chối.
Vương Cường không phải là người tốt, mỗi ngày đều có đủ mọi cách để giày vò hành hạ Khương Thiến Thiến.
Khi gặp lại Khương Thiến Thiến, cô ta đã bị tra tấn đến mức không thể nhận ra.
Phương pháp của Vương Cường cũng quá mạnh bạo đi, khiến cô ta trong vòng một năm đã trở nên mất trí.
Cô ta được đưa vào bệnh viện tâm thần. Nhân lúc rảnh rỗi, tôi cũng có hảo tâm mà đến thăm cô ta.
Chẳng có gì đáng cười cả. Tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt chán nản của cô ta, tự nhủ với bản thân đừng sống buông thả mà hãy làm việc chăm chỉ, để có thể nắm bắt cơ hội và có quyền thay đổi vận mệnh của mình.
“Khương Mãn Mãn, cô cho rằng mình đã thắng rồi sao? Cô chẳng qua cũng chỉ là nhờ vào cành cây lớn như Lục Nghênh mà thôi.”
“Đợi một ngày anh ấy chơi chán cô, tôi sẽ xem xem còn ai chống lưng cho cô.”
“Tôi sẽ ở đây chờ cô, chờ cô bị lột bỏ sạch sẽ!”
Tôi cười khúc khích. “Không có chuyện đó đâu.”
“Bởi vì Lục Nghênh cũng giống như chúng ta.”
Hắn cũng được trùng sinh.
Kiếp trước, tôi và Lục Nghênh gặp nhau không sớm, khoảng thời gian sau khi Khương Thiến Thiến được tìm thấy trở về.
Tôi cùng Khương Thiến Thiến đến hội nghị ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Lục gia, nhưng cô ta yêu cầu tôi đứng chờ bên ngoài vì tôi không có đủ tư cách.
Đó là một vở kịch cẩu huyết. Tôi bị lạc, Lục Nghênh lại tưởng tôi được sắp xếp để quyến rũ anh ta cho nên đã chỉ cho tôi hướng đi ngược lại.
Thế là tôi triệt để đi lạc trong toà nhà Lục thị.
Sau này, khi Lục Nghênh biết rõ mọi chuyện nên cảm thấy áy náy, đề nghị đưa tôi trở về Khương gia, chúng tôi chính thức gặp mặt nhau.
Thấy tôi ngơ ngác, mỗi lần nhìn thấy tôi, hắn sẽ không nhịn được mà trêu chọc. Hắn còn nói tôi rất ngây thơ, dễ tin người.
Vào ngày bọn họ sắp xếp Vương Cường làm nhục tôi, Lục Nghênh đã chuẩn bị một buổi tỏ tình lãng mạn. Nhưng thứ chờ đợi hắn lại là tin tức về cái chết của tôi.
Đây chính là lí do khiến Lục Nghênh có phản ứng mạnh như vậy khi Khương Thiến Thiến nhắc đến Vương Cường.
Lục Nghênh đã hẹn trước với tôi, chỉ cần tôi không động đến vảy ngược của hắn, tôi sẽ được tuỳ ý xử trí Khương Thiến Thiến.
Nhưng nếu Khương Thiến Thiến dám để Vương Cường nhúng tay vào thì tôi sẽ giao lại cô ta cho hắn.
Khương Thiến Thiến đã nhảy lầu tự sát ngay khi tôi vừa rời đi.
Bác sĩ điều trị nói với tôi. “Khương Thiến Thiến tin rằng chỉ khi cô ấy chết đi, cô ấy sẽ được tái sinh và thay đổi vận mệnh của mình.”
Lục Nghênh bịt mắt tôi lại, không cho tôi thấy Khương Thiến Thiến, người đã bị vụn nát, cho đến khi hắn đưa tôi lên xe.
“Thật ngu ngốc, cách thay đổi vận mệnh chưa bao giờ là chết đi rồi sống lại, mà là làm việc chăm chỉ và tiến bộ.”
Đúng vậy, dù Khương Thiến Thiến có tái sinh hàng vạn lần đi nữa cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi ngã vào lòng Lục Nghênh, yên tâm tựa đầu vào hắn.
Lục Nghênh hôn lên đỉnh đầu tôi.
“Mãn Mãn, vấn đề của em đã giải quyết ổn thoả rồi, thế còn anh thì sao?”
“Ừm?”
“Về đám cưới của chúng ta.”
Khi tôi đang chăm chú lắng nghe, chợt có thứ gì lành lạnh được áp vào ngón tay tôi.
“Vậy… “Chọn ngày không bằng gặp ngày” [3], trước tiên chúng ta hãy đi đăng kí kết hôn đi?” Tôi nói.
[3]: câu gốc là “trạch nhật bất như chàng nhật”, tức là không cần lựa chọn màu mè, đúng dịp thì đi thôi.
Lục Nghênh vùi đầu vào cổ tôi, cười khúc khích, tay đan vào tay tôi, tôi hạnh phúc ôm chặt lấy anh.
Những gì kiếp trước không có được, kiếp này chúng tôi nhất định nắm chắc lấy.
(HOÀN)
Định Mệnh Vô Lối
Tác giả: Miêu nương tử | Chương: 3 | Lượt xem: 10,482