Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đừng Gây Thù Oán Với Phụ Nữ > Chương 1: Kẻ Phản Bội và Lời Thề Trả Giá

Đừng Gây Thù Oán Với Phụ Nữ

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 449

Chương 1: Kẻ Phản Bội và Lời Thề Trả Giá

Ánh nắng cuối chiều vàng óng trải dài trên con phố nhỏ, xuyên qua những tán cây xanh mướt chiếu rọi xuống quán cà phê yên tĩnh. Nơi góc khuất quen thuộc, Lâm Dao ngồi đó, đôi mắt trong veo như suối thu dán chặt vào khuôn mặt điển trai nhưng toát lên vẻ đa tình của Trương Minh. Cô mân mê chiếc ly cà phê đã nguội lạnh, lòng đầy những dự cảm chẳng lành. Hôm nay, anh ta gọi cô ra, không phải với ánh mắt âu yếm, nụ cười ấm áp như mọi khi, mà với một vẻ lạnh lùng khó tả.

“Em gọi anh có việc gì thế?” Lâm Dao khẽ hỏi, giọng run nhẹ.

Trương Minh nhếch mép cười, một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ. Hắn không vội trả lời, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, rồi mới chậm rãi mở lời, từng chữ như búa đập vào tim cô: “Chúng ta kết thúc thôi, Lâm Dao. Anh chán rồi.”

Không khí xung quanh dường như đông cứng lại. Lâm Dao cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Cô nhìn chằm chằm vào hắn, không tin vào tai mình. Những kỷ niệm ngọt ngào, những lời hứa hẹn, những ân ái tưởng chừng như mới hôm qua, giờ tan biến thành mây khói. Cô từng nghĩ hắn là định mệnh, là tất cả của đời mình.

“Anh… anh nói gì?” Cô yếu ớt hỏi lại, hy vọng mình nghe nhầm.

“Anh nói là chúng ta nên dừng lại.” Giọng Trương Minh lạnh băng, không chút cảm xúc. “Mối quan hệ này thật vô vị. Em nghĩ em là ai? Một cô gái tầm thường, ngây thơ đến buồn cười, liệu có xứng với anh không?”

Lời nói của hắn như những mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng và tình yêu mà cô dành trọn. Lâm Dao cảm thấy choáng váng. Cô nhớ lại những ngày đầu gặp gỡ, Trương Minh đã dùng bao lời đường mật, bao thủ đoạn tán tỉnh để rồi giờ đây, khi đã chán, hắn vứt bỏ cô không chút do dự. Sự phản bội lạnh lùng ấy khiến cô đau đớn tột cùng, nhưng đồng thời, một ngọn lửa khác cũng âm ỉ cháy trong lòng cô – ngọn lửa của sự căm hận và quyết tâm trả thù.

Nước mắt cô lăn dài trên má, nhưng không phải là sự yếu đuối, mà là sự thanh tẩy cho một con người mới. Cô đứng dậy, thân hình mảnh khảnh run nhẹ, nhưng ánh mắt thì sắc lẹm như dao. Trương Minh vẫn ngồi đó, vẻ mặt đầy thách thức, hắn cho rằng cô sẽ van xin, sẽ khóc lóc thảm thiết.

Nhưng không.

Lâm Dao bước tới, giơ tay lên.

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Trương Minh, vang lên đanh gọn trong không gian yên tĩnh. Cú tát mạnh đến nỗi khiến hắn choáng váng, mặt giật giật, để lại vết đỏ hằn trên gò má. Hắn sửng sốt, không ngờ cô dám làm vậy.

Lâm Dao không thèm để ý đến vẻ giận dữ của hắn. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng sự lạnh lùng và quyết tâm khiến Trương Minh bất giác rùng mình. Cô chậm rãi, từng chữ, nói ra lời thề mà sau này hắn phải trả giá bằng cả cuộc đời:

“Anh sẽ phải trả giá, từng chút một.”

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng mỗi âm tiết đều như bọc thép, đầy sức nặng. Nó không phải là lời nói giận dữ nhất thời, mà là một tuyên ngôn, một lời nguyền sẽ ám ảnh hắn đến tận cùng.

Trương Minh xoa má, cười nhạt, một nụ cười đầy ngạo mạn và coi thường. “Trả giá? Bằng cái gì? Bằng nước mắt của em? Hay bằng cái vẻ ngoài yếu đuối đó? Đừng làm trò cười nữa, Lâm Dao.”

Hắn vẫn nghĩ cô chỉ là con búp bê bằng sứ, dễ vỡ và không có sức phản kháng. Hắn sai lầm. Một sự sai lầm chết người.

Lâm Dao không nói thêm lời nào. Cô quay lưng, bước đi. Dáng vẻ cô đơn nhưng kiên quyết ấy dần khuất sau góc phố. Trương Minh nhìn theo, trong mắt hắn, cô chỉ là một kẻ thua cuộc, một kẻ không đáng để tâm.

Lâm Dao bước đi trong nắng chiều tàn, nước mắt đã khô. Trong lòng cô giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến đáng sợ và một kế hoạch được vạch ra rõ ràng. Cô sẽ không khiến hắn chết ngay lập tức. Cô sẽ khiến hắn mất đi từng thứ một, từ chỗ ở, công việc, đến danh dự và hy vọng. Cô sẽ khiến hắn nếm trải cảm giác tuyệt vọng mà hắn đã dành cho cô, từng chút một, như chính lời cô đã nói.

Bóng chiều dần buông, phủ kín thành phố. Trương Minh vẫn ngồi đó, trên gò má vẫn còn hơi nóng rát của cái tát. Hắn vẫn cười thầm cho sự "trẻ con" của Lâm Dao. Hắn không coi ra gì, cầm lấy điện thoại, gọi cho người yêu mới của hắn, hẹn đi chơi. Nhưng hắn đâu biết, địa ngục thực sự luôn ở xung quanh.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt