Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Đừng Gây Thù Oán Với Phụ Nữ > Chương 2: Săn Đuổi

Đừng Gây Thù Oán Với Phụ Nữ

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 453

Chương 2: Săn Đuổi

Hai tuần sau cái tát lịch sử, Trương Minh đang ngồi trong căn hộ thuê, vừa lướt điện thoại tán gái mới vừa huýt sáo. Hắn vẫn chưa hết cảm giác hả hê, bỗng dưng nghĩ đến khuôn mặt đau khổ của Lâm Dao và lời nói của cô mà trong lòng thấy khoái chí. "Con đĩ đó tưởng gì, dám đe tao? Giờ chắc đang khóc lóc ở đâu thôi."

Đúng lúc đó, tùng tùng tùng - tiếng chuông cửa réo lên liên hồi, gấp gáp như cứu hỏa.

"Ai đấy?" Trương Minh cau mày, bực bội bước ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, Hắn vội ra mở cửa, thì thấy là chủ nhà. Hắn vừa định mở mồm chào hỏi thì bóng dáng một người hắn không bao giờ nghĩ đến sẽ gặp như này-Lâm Dao bước ra.

Cô không còn vẻ yếu đuối, đau khổ ngày nào. Lâm Dao mặc một bộ váy ngắn màu đen ôm sát, phong thái lạnh lùng, đôi mắt nhìn hắn như nhìn một con sâu bọ. Và đặc biệt, cô đang khoác tay một người đàn ông tuổi trung niên, ăn mặc sang trọng – chính là ông chủ nhà!

Trương Minh há hốc mồm, mặt tái mét: "Cô... cô... sao cô lại ở đây?"

Lâm Dao khẽ mỉm cười, nụ cười đó không một tia nhiệt độ. Cô dựa vào vai ông chủ nhà, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích: "Anh yêu, đuổi hắn đi. Em nhìn thấy hắn là phát ngán."

Ông chủ nhà – kẻ đang bị Lâm Dao thôi miên – gật đầu lia lịa, quay sang Trương Minh, giọng không chút khách khí: "Cậu, dọn đồ ra khỏi đây ngay lập tức! Nhà tôi không cho người như cậu thuê nữa."

"Cái gì?!" Trương Minh như bị sét đánh, "Tôi đã đóng tiền nhà đầy đủ mà! Ông không thể tự ý đuổi tôi đi như vậy!"

"Tiền thuê thừa tôi trả lại cậu gấp đôi." Ông chủ vung tay, "Còn giờ, cút ngay!"

Lâm Dao bước nhẹ vào căn hộ, đảo mắt nhìn một vòng với vẻ chê bai. Cô dừng lại trước mặt Trương Minh, ánh mắt khinh bỉ: "Chỗ này phong thủy không hợp với anh đâu, Trương Minh. Đổi đi thì hơn."

Câu nói đó, cùng cái giọng điệu đầy mỉa mai, khiến Trương Minh tức giận đến mức run người. Hắn muốn lao tới, nhưng phía sau ông chủ nhà có hai tên vệ sĩ đi cùng đã tiến lên, ánh mắt đe dọa.

"Được... được lắm! Lâm Dao, cô nghĩ thế là hạ được tôi ư?" Trương Minh nghiến răng ken két.

Lâm Dao cười nhạt, không thèm trả lời, chỉ quay sang nói với ông chủ nhà: "Anh ơi, nhắc bảo vệ đứng đây canh, đừng để người ngoài vào nhà mình."

Rồi cô quay lưng, bước đi mềm mại, để mặc Trương Minh đứng đó, tay nắm chặt, mặt xám ngoét.

Trương Minh phải dọn đi trong sự phẫn uất. Hắn vội vã tìm được một căn hộ mới ở một khu khác, tưởng rằng đã thoát khỏi Lâm Dao.

Mới được ba tuần, một buổi chiều, hắn đang ngồi xem phim thì chuông cửa lại réo lên.

Lần này, Trương Minh cảm thấy bất an. Hắn rón rén ra mở cửa.

Và một lần nữa, hắn như chết lặng.

Người đứng trước cửa là chủ nhà thuê mới – một người đàn ông trung niên khác. Và đứng sau lưng ông ta, vẫn là bóng dáng quen thuộc đó – Lâm Dao! Lần này cô mặc một bộ vest màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng, chuyên nghiệp.

"Anh... Anh có việc gì thế?" Trương Ming hỏi, giọng run run.

Ông chủ nhà lạnh lùng đưa cho hắn một phong bì: "Tiền cọc của anh đây. Anh dọn đi chỗ khác đi."

"Tại sao?!" Trương Minh gần như gào lên, "Tôi ở đây có làm gì sai đâu?!"

"Tôi đổi ý rồi." Ông chủ nói, giọng đều đều, "Cho người khác thuê."

"Người khác nào?" Trương Minh giận dữ hỏi.

Lâm Dao bước ra từ phía sau, trên tay cầm một hợp đồng thuê nhà mới. Cô không thèm nhìn hắn, chỉ nói với ông chủ nhà: "Ông Vương, chỗ này phong thủy rất tốt, tôi thuê dài hạn."

Rồi cô mới quay sang Trương Minh, nở một nụ cười lạnh băng: "Tôi đã bảo rồi mà. Chỗ nào anh ở cũng không hợp phong thủy đâu. Sao cứ phải cố làm gì?"

Trương Minh lùi lại hai bước, cảm thấy một cơn lạnh toát sống lưng. Hắn nhận ra, đây không còn là sự trùng hợp. Đây là một âm mưu. Lâm Dao đang theo dõi hắn, và đang dùng cách này để đày đọa hắn.

"Lâm Dao! Cô điên rồi! Cô muốn gì?!" Hắn hét lên.

Cô không trả lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt của kẻ chiến thắng, rồi quay lưng bước vào căn hộ – căn hộ mà hắn vừa phải dọn ra.

Kể từ đó, bất kể Trương Minh chuyển đến đâu, dù là khu trung tâm hay ngoại ô, dù là nhà trọ bình dân hay chung cư cao cấp, chỉ sau vài ngày, thậm chí vài giờ, chủ nhà đều xuất hiện với một câu nói quen thuộc: "Tôi đổi ý rồi, cho người khác thuê."

Và "người khác" đó, luôn luôn là một người quen của Lâm Dao. Cô ta có một mạng lưới rộng khắp, từ những bà chủ trung niên nhàn rỗi đến những cô gái trẻ có tiền. Họ xuất hiện, thuê lại căn phòng ngay lập tức, với một cái giá cao hơn, và luôn kèm theo một lời nhắn: "Chỗ này không hợp với anh."

Trương Minh như một con chuột bị đuổi cùng đường. Hắn không còn chỗ để trú thân. Tiền bạc cạn kiệt vì liên tục chuyển nhà, tinh thần suy sụp vì bị theo dõi và đe dọa ngấm ngầm. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Lâm Dao, hoặc nghe thấy giọng nói của cô từ xa, hắn lại run lên vì sợ hãi và phẫn uất.

Hắn bắt đầu hiểu ra ý nghĩa thực sự của câu nói "trả giá từng chút một". Nhưng hắn không biết rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Mất nhà chỉ là màn mở đầu cho một vở kịch thảm hại hơn mà Lâm Dao đã chuẩn bị sẵn cho hắn.

Trong đêm khuya, lang thang trên phố với vali đồ đạc, Trương Minh nhìn lên những tòa nhà cao tầng, không biết nơi đâu mới thực sự là nhà của mình. Cuối cùng, hắn đành đến trú tạm dưới gầm cầu, cơn buồn ngủ ập tới. Nhưng chỉ vừa nhắm mắt, hình bóng Lâm Dao lại hiện lên tắt tỉnh hắn. Hăn giật mình điên loạn, toát mồ hôi như tắm.

Cuộc săn đuổi đã bắt đầu, và hắn chính là con mồi.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt