Đêm đó, Trương Minh ngủ dưới gầm cầu. Hơi lạnh từ sông thấm vào xương, tiếng xe vụt qua trên đầu ầm ầm như sấm. Hắn co ro trong manh áo mỏng, mùi rác thối và nước tiểu xộc vào mũi. Cảnh tượng cách đây không lâu - hắn ngồi trong quán bar sang trọng, tay cầm ly rượu, chế nhạo Lâm Dao - giờ như một trò đùa tàn nhẫn.
"Không thể tiếp tục thế này!" Trương Minh nghiến răng, hai tay siết chặt. Hắn cần một nơi trú chân, dù là tồi tàn nhất.
Bỗng, hắn nhớ tới ký túc xá công ty. Hồi mới vào làm, hắn từng được đề nghị ở đó nhưng đã khinh bỉ từ chối, gọi đó là "chuồng lợn", thề sẽ không bao giờ đặt chân đến. Giờ đây, trong đầu hắn, nơi đó bỗng trở thành thiên đường, một pháo đài có thể che chở hắn khỏi Lâm Dao. "Công ty lớn thế, có an ninh, cổng ra vào kiểm soát, làm sao con ả đó có thể vào được?" - hắn tự trấn an mình.
Sáng hôm sau, hắn vội vã gọi điện cho quản lý nhân sự, giọng năn nỉ: "Anh ơi, em nghe nói công ty mình còn suất ở KTX... Em có thể xin một chỗ được không ạ?"
Sau một hồi thương lượng, với sự hứa hẹn sẽ làm việc chăm chỉ hơn, Trương Minh cuối cùng cũng có được một giường tầng trong phòng bốn người.
Căn phòng chật hẹp, bốn chiếc giường tầng kê sát nhau. Mùi mồ hôi, thức ăn và thuốc lá cũ hòa lẫn. Ánh sáng đèn neon trắng đục chiếu xuống những bức tường ố vàng. Đồ đạc của hắn giờ chỉ gói gọn trong một chiếc vali nhỏ, để dưới gầm giường. Mỗi tối, hắn nằm trên tầng hai, nghe tiếng ngáy của ba người cùng phòng, tiếng cười nói từ các phòng bên, cảm giác nhục nhã và thất bại cào xé tâm can. Hắn, Trương Minh, kẻ từng tự cho mình là cao quý, giờ phải sống trong "chuồng lợn" mà chính hắn khinh thường.
Nhưng ít nhất, sau vài tuần, không có bóng dáng Lâm Dao. Hắn thở phào, tưởng rằng mình đã thoát. Có lẽ cô ta đã chán, hoặc không với tới được nơi này. Hắn bắt đầu yên tâm làm việc, cố gắng lấy lại phong độ.
Một buổi chiều, hắn đang cắm cúi trước máy tính, cố gắng hoàn thành báo cáo thì một bóng người cao lớn dừng lại trước bàn hắn. Ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.
Cốc, cốc, cốc.
Trương Minh ngẩng đầu lên. Tim hắn đập loạn nhịp. Ông giám đốc công ty - người mà hắn chỉ được gặp từ xa trong các cuộc họp - đang đứng đó, nét mặt khó đăm đăm.
"Giám đốc!" Trương Minh vội vàng đứng dậy, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, tay đưa ra định bắt tay. Đây là cơ hội hiếm có! Có khi ông chủ để ý đến năng lực của mình?
Nhưng ông giám đốc không bắt tay. Ánh mắt ông ta lạnh lùng, lướt qua hắn rồi nhìn về phía sau. Trương Minh theo ánh mắt đó, và trái tim hắn như ngừng đập.
Từ phía sau ông giám đốc, một bóng hồng bước ra. Vẫn là dáng vẻ thanh tao đó, nhưng giờ được tô điểm bởi bộ vest màu đen quyền lực, mái tóc buông xõa gợi cảm. Lâm Dao! Cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt của kẻ nắm quyền sinh sát, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
"Cô ấy..." Trương Minh lắp bắp, không thể tin nổi.
"Đây là bạn gái tôi, Lâm Dao." Ông giám đốc lên tiếng, giọng đều đều không chút cảm xúc. "Và cô ấy - với tư cách là đối tác lớn của chúng ta - vừa đưa ra một yêu cầu."
Trương Minh cảm thấy chân tay bủn rủn. Hắn nhìn vào mắt Lâm Dao, thấy ở đó sự lạnh lùng tột cùng.
"Công ty chúng tôi sẽ không tiếp tục hợp tác với dự án mười tỷ này," Lâm Dao cất tiếng, rõ ràng, đanh thép, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, "nếu nhân viên tên Trương Minh còn làm việc ở đây."
Một tiếng xì xào bàn tán nổi lên. Đồng nghiệp xung quanh nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: kinh ngạc, tò mò, và cả sự hả hê.
Ông giám đốc gật đầu, quay sang Trương Minh: "Cậu hiểu tình hình rồi đấy. Đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi. Lương tháng này sẽ được thanh toán đủ."
"Không! Giám đốc! Sao có thể như vậy được?" Trương Minh kêu lên, giọng đầy tuyệt vọng, "Chỉ vì một lời của cô ta? Tôi đã làm việc chăm chỉ..."
"Chăm chỉ?" Lâm Dao cắt ngang, giọng lạnh như băng, "Anh chăm chỉ lừa dối và phản bội người khác thì có. Công ty này không cần những nhân viên với phẩm chất đạo đức thấp kém như anh."
Lời nói của cô như những nhát dao cứa sâu vào thể diện cuối cùng của hắn. Trương Minh đứng đó, chết lặng, nhìn Lâm Dao khoác tay ông giám đốc bước đi, để lại hắn trong ánh nhìn dò xét của cả văn phòng.
Thất bại trong việc giữ chỗ ở, giờ mất luôn công việc. Trương Minh như con thuyền vỡ mất bánh lái, lại bắt đầu hành trình xin việc đầy cay đắng.
Hắn xin vào một công ty truyền thông nhỏ. Vừa mới nhận việc được ba ngày, trong một buổi gặp gỡ đối tác, hắn kinh hoàng khi thấy Lâm Dao bước vào phòng họp, với danh nghĩa khách hàng VIP. Ánh mắt cô lướt qua hắn như không, nhưng buổi chiều hôm đó, trưởng phòng gọi hắn lên: "Cậu làm gì mà chị đối tác kia không hài lòng thế? Cô ấy dọa cắt hợp đồng nếu còn thấy cậu ở đây."
Hắn bị sa thải ngay lập tức.
Hắn chạy sang một tiệm cà phê, xin làm phục vụ, nghĩ rằng nơi này đủ nhỏ để Lâm Dao không chú ý. Một tuần sau, một đoàn người ăn mặc sang trọng vào tiệm. Người dẫn đầu là một quý bà quyền uy, và đi bên cạnh bà ta, không ai khác chính là Lâm Dao. Cô ta chỉ khẽ liếc nhìn hắn đang cúi đầu pha chế, rồi nói nhỏ với bà chủ tiệm. Ngày hôm sau, chủ tiệm đưa cho hắn một phong bì lương, nói: "Chỗ chúng tôi không còn phù hợp với cậu nữa."
Hắn xin vào một cửa hàng bán quần áo, một công ty giao hàng, thậm chí cả một xưởng sản xuất nhỏ... Nhưng dì ở đâu, Lâm Dao cũng xuất hiện. Cô ta như một bóng ma, một tấm lưới vô hình bao trùm lấy hắn, bóp nghẹt mọi cơ hội sống sót của hắn.
Cô đang nghiền nát hắn. Mỗi lần hắn mất việc là một lần hy vọng trong hắn vụn vỡ. Hắn không còn là Trương Minh kiêu ngạo ngày nào, mà chỉ còn là một kẻ thất bại, bị dồn vào chân tường, không còn lối thoát.
Tiền bạc cạn kiệt. Điện thoại hết pin vì không có tiền sạc. Hắn lang thang trên phố, đói khát, mệt mỏi, và trên hết là nỗi sợ hãi ám ảnh. Bất kỳ bóng dáng phụ nữ nào thoáng qua cũng khiến hắn giật mình, tưởng là Lâm Dao.
Lời thề "trả giá từng chút một" giờ đã hiện rõ. Cô không giết hắn, không đánh hắn. Cô chỉ khiến hắn mất đi tất cả: chỗ ở, công việc, danh dự, và giờ đây là hy vọng. Hắn bắt đầu thấy địa ngục thực sự, sự tuyệt vọng kéo dài vô tận, từng ngày, từng giờ, dưới bàn tay của một người mà hắn từng khinh thường.
Đừng Gây Thù Oán Với Phụ Nữ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 450