Sau chuỗi ngày thất bại trong việc tìm kiếm công ăn việc làm, Trương Minh rơi vào cảnh đường cùng. Tiền bạc cạn kiệt, danh dự tan nát, bạn bè xa lánh. Hắn trở thành một kẻ vô gia cư, lang thang trên những con phố mà trước đây hắn từng ngạo nghễ bước đi.
Ban ngày, hắn lượm ve chai, nhặt những chai nước người ta vứt lại. Ban đêm, hắn co ro trong những ngõ hẻm tối tăm, hoặc dưới gầm cầu, nơi hơi lạnh từ sông thấm vào da thịt. Đói khát hành hạ thân xác, nhưng sự nhục nhã và tuyệt vọng mới là thứ giằng xé tâm can hắn. Hình ảnh Lâm Dao với nụ cười lạnh lùng ám ảnh hắn từng giấc ngủ.
Một buổi sáng, bụng đói cồn cào, Trương Minh đứng trước một quán phở nhỏ, nhìn những thực khách đang ăn uống ngon lành. Hắn do dự rất lâu, cuối cùng, lòng tự trọng cuối cùng cũng bị cơn đói dập tắt. Hắn tiến lại gần một bàn vừa ăn xong, lén lút với tay về phía đĩa bánh quẩy thừa.
"Ê! Thằng kia! Mày làm gì vậy?" Một giọng quát tháo vang lên.
Chủ quán, một người đàn ông to lớn, bước ra. Trương Minh hoảng sợ, vội buông miếng bánh, lắp bắp: "Tôi... tôi đói quá..."
"Đói thì đi chỗ khác! Đừng có ở đây làm mất khách!" Ông chủ đuổi hắn như đuổi tà.
Trương Minh cảm nhận được sự khinh bỉ và hắt hủi đến tàn nhẫn. Hắn cúi gầm mặt, bước đi trong nỗi nhục nhã. Đói. Quá đói. Hắn nhìn thấy một người ăn xin đang ngồi trước cửa chợ, tay cầm chiếc bát, có vài đồng lẻ. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: "Hay mình cũng...?"
Không! Hắn từng là Trương Minh, kẻ kiêu ngạo, làm sao có thể đi ăn xin? Nhưng cơn đói không buông tha. Cuối cùng, hắn chọn một góc khuất ngoài chợ, ngồi xuống, đặt trước mặt một chiếc ly nhựa cũ kỹ nhặt được. Hắn cúi mặt, không dám nhìn ai. Cảm giác nóng bừng lan khắp mặt. Hắn tưởng tượng ra ánh mắt chế giễu của mọi người, đặc biệt là Lâm Dao, nếu cô thấy hắn lúc này.
"Bố thí cho tôi với..." Hắn thều thào, giọng nhỏ như muỗi.
Một ngày trôi qua, chiếc ly gần như trống rỗng. Chẳng mấy ai để ý đến hắn. Đêm xuống, hắn ôm cái bụng đói, ngủ thiếp đi trong góc chợ vắng. Hắn mơ thấy những bữa tiệc sang trọng ngày xưa, thấy Lâm Dao dịu dàng bên cạnh, rồi tất cả vỡ vụn thành những tiếng cười nhạo.
Những ngày tiếp theo, Trương Minh dần trở nên quen thuộc với việc ăn xin. Hắn học cách chọn vị trí đông người, học cách cúi đầu thật thấp, giọng nói thảm thiết hơn. Chiếc ly cũng bắt đầu có vài tờ tiền lẻ. Dù ít ỏi, nhưng ít nhất hắn không còn chết đói. Đôi khi hắn nghĩ đến sự trả thù của Lâm Dao, nhưng rồi tự an ủi: "Có lẽ, xuống đến đáy xã hội rồi, thì cô ta sẽ buông tha cho mình thôi. Ai lại đi bận tâm đến một kẻ ăn mày?"
Nhưng hắn đã lầm.
Một buổi chiều, Trương Minh đang ngồi ở vị trí quen thuộc, thì một bóng người to lớn chắn trước mặt. Hắn ngẩng đầu lên. Đó là một gã đàn ông trung niên, mặt có vết sẹo, mặc bộ đồ cũ nhưng sạch sẽ, ánh mắt sắc lẹm đầy đe dọa. Xung quanh hắn là vài tên ăn mày khác, vẻ mặt hung hãn.
"Mày là thằng nào? Dám đến đây giành địa bàn của lão tử?" Gã trùm ăn xin lên tiếng, giọng khàn đặc.
Trương Minh hoảng sợ: "Tôi... tôi chỉ xin chút ít thôi, tôi không biết..."
"Không biết?" Gã trùm cười gằn, "Cả khu chợ này là của tao. Muốn kiếm ăn ở đây, phải nộp thuế cho tao. Mày đã ở đây mấy ngày rồi, chưa cống nạp đồng nào?"
"Tôi... tôi không có tiền..." Trương Minh run rẩy.
"Không có tiền?" Gã trùm ra hiệu, mấy tên ăn mày xông lên.
Những cú đấm, cú đá dồn dập trút xuống người Trương Minh. Hắn gào thét, co người lại, ôm lấy đầu. Đau đớn xé thịt da, nhưng nỗi sợ hãi và nhục nhã còn kinh khủng hơn gấp bội. Hắn, một kẻ từng coi trọng thể diện, giờ bị đánh giữa chợ như một con chó.
Sau một hồi hành hạ, bọn chúng dừng tay. Trương Minh nằm bẹp dưới đất, người đầy máu và bụi bẩn, thở hổn hển. Hắn yếu ớt ngước mắt lên, nhìn về phía gã trùm ăn xin, với ánh mắt cầu xin.
Và rồi, hắn thấy.
Ở phía xa, dưới một tán cây, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ đó. Cửa kính hạ xuống. Và người ngồi trong xe, nhẹ nhàng đưa cho gã trùm một hồng bao, chính là Lâm Dao.
Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, ngồi trong xe, như một nàng tiên giáng trần. Nhưng ánh mắt cô nhìn về phía hắn, lại lạnh lẽo vô cùng. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý, rồi nói với gã trùm ăn xin điều gì đó.
Gã trùm gật đầu cung kính, quay lại nhìn Trương Minh, ánh mắt càng thêm tàn bạo.
Trương Minh như chết lặng. Mọi hy vọng cuối cùng trong hắn sụp đổ hoàn toàn. Ngay cả trong thế giới của những kẻ ăn mày, cô ta vẫn tìm được hắn. Cô ta đã mua chuộc cả "ông trùm" ở đây để tiếp tục trừng phạt hắn. Không có nơi nào là an toàn. Không có sự thấp hèn nào có thể thoát khỏi sự săn đuổi của cô.
Lâm Dao từ từ bước xuống xe. Cô bước lại gần, đứng cách hắn vài bước, nhìn hắn nằm thoi thóp dưới đất. Hơi thở của cô thoang thoảng hương thơm, tương phản hoàn toàn với mùi hôi thối từ người hắn.
Cô cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, như một lời tuyên án cuối cùng:
"Tôi đã bảo rồi," cô nói nhỏ, "anh phải trả giá."
Câu nói đó, kèm theo nụ cười lạnh lùng, xé nát tâm can Trương Minh. Hắn gục mặt xuống đất, nước mắt giàn giụa, không phải vì đau đớn thể xác, mà vì sự tuyệt vọng tột cùng. Hắn hiểu ra rằng, cho dù hắn có chui xuống đáy của xã hội, xuống tận bùn đen, thì Lâm Dao vẫn sẽ đứng trên cao, nhìn xuống và tiếp tục trừng phạt hắn.
Cô quay lưng, bước lên xe và rời đi, để lại hắn trong sự nhục nhã và đau đớn. Trương Minh nằm đó, giữa chợ, thân thể tê dại, linh hồn như đã rời khỏi xác. Hắn đã mất tất cả, và giờ đây, ngay cả sự tồn tại thấp kém nhất của hắn cũng không được chấp nhận.
Bóng tối bao trùm lấy hắn. Và lần này, hắn không còn thấy một tia sáng nào le lói.
Đừng Gây Thù Oán Với Phụ Nữ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 452