Sau trận đòn thừa sống thiếu chết từ tay "ông trùm ăn xin", Trương Minh lê bước ra bờ sông. Thân thể đau nhức, nhưng nỗi nhục nhã và tuyệt vọng mới là thứ giằng xé tâm can hắn. Hình ảnh Lâm Dao trong chiếc váy trắng tinh khôi, với nụ cười lạnh lùng khi nhìn hắn nằm dưới đất, ám ảnh không dứt.
"Tôi đã bảo rồi, anh phải trả giá."
Câu nói đó vang vọng trong đầu hắn, như một lời nguyền vĩnh viễn. Hắn nhìn xuống dòng nước đen ngòm đang cuồn cuộn chảy. Ở đó, hắn thấy bóng mình - kẻ ăn mày rách rưới, thân thể tàn tạ, khuôn mặt đầy vết bầm tím. Một thời từng kiêu ngạo, giờ thảm hại hơn cả sâu bọ.
"Thôi đủ rồi... đủ rồi..." Trương Minh thốt lên, giọng khàn đặc. Hắn không còn sức để chiến đấu, cũng không còn hy vọng nào. Ngay cả cái chết, có lẽ cũng là sự giải thoát.
Hắn bước xuống nước. Dòng nước lạnh buốt thấu xương, nhưng không lạnh bằng trái tim hắn lúc này. Hắn nhắm mắt lại, để mình chìm xuống. Bong bóng nổi lên rồi vỡ tan, như những mảnh vỡ cuộc đời hắn.
Khi Trương Minh mở mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trong một không gian mờ ảo. Không khí lạnh lẽo, âm u. Trước mặt hắn là một tòa điện nguy nga, uy nghiêm, với những cột đá đen bóng loáng. Trên tấm biển lớn, ba chữ lớn màu đỏ máu: ĐIỆN DIÊM LA.
Hai tên quỷ sứ gầy gò, mặt mày dữ tợn, đang kẹp chặt hai bên hắn. Một kéo dây xích nơi cổ, một giữ chặt hai tay.
"Đi!" Một tiếng quát tháo vang lên.
Trương Minh bị lôi vào trong điện. Ánh sáng lờ mờ, khói tỏa mù mịt. Ở chính giữa, trên một chiếc ngai cao, một vị Phán quan mặc áo bào đen, khuôn mặt nghiêm nghị đang cầm quyển sổ sinh tử dày cộp.
"Quỳ xuống!" Một tên quỷ sứ đá vào chân hắn.
Trương Minh run rẩy quỳ sụp xuống. Hắn liếc mắt nhìn quanh - những linh hồn tội lỗi khác cũng đang run lẩy bẩy chờ xét xử. Tiếng kêu khóc, than van vang khắp điện.
Phán quan mở sổ, giọng trầm đục vang vọng: "Trương Minh, người trần mắt thịt, tuổi 28. Ngươi có biết tội gì không?"
"Con... con không biết..." Trương Minh lắp bắp, cố giữ vẻ vô tội. Dù đã chết, bản tính lươn lẹo của hắn vẫn chưa mất đi.
Phán quan nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm như dao: "Ngươi từng dùng lời đường mật tán tỉnh Lâm Dao, khiến cô ấy yêu ngươi si mê. Rồi khi chán, ngươi lạnh lùng đá cô, còn nhục mạ: 'Cô nghĩ mình xứng với tôi à?' Có phải không?"
Trương Minh toát mồ hôi lạnh: "Dạ... nhưng đó chỉ là... chỉ là chuyện tình cảm thôi ạ..."
"Chuyện tình cảm?" Phán quan gõ mạnh xuống bàn, "Ngươi cố ý làm tổn thương người khác, khiến một tâm hồn trong sáng trở nên tàn độc, khiến một trái tim thuần khiết hóa địa ngục! Ngươi từng phụ tình, lừa dối, nay còn dám kêu oan sao?"
Trương Minh run rẩy cúi đầu, định tìm lời biện minh. Nhưng khi hắn ngẩng lên nhìn về phía Phán quan, hắn chết lặng.
Sau lưng Phán quan, một bóng hồng mảnh mai đang đứng đó. Lâm Dao! Cô mặc một bộ váy trắng tinh khiết, tay đang nhẹ nhàng bóp vai cho Phán quan. Trên khuôn mặt thanh tú là nụ cười quen thuộc - lạnh lùng, mỉa mai, và đầy hả hê.
"Anh còn nợ tôi một lời xin lỗi." Lâm Dao cất tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Trương Minh như bị sét đánh. Hắn không ngờ ngay cả nơi địa ngục, cô vẫn có thể xuất hiện, và ở một vị trí quyền lực như vậy.
"Không... không thể nào!" Hắn kêu lên, "Làm sao cô ấy có thể ở đây?"
Phán quan lạnh lùng giải thích: "Lâm Dao vì quá đau khổ mà tự sát sau khi bị ngươi phản bội. Nhưng vì cô ấy chết trong oan ức, lại có công giúp ta trừng phạt nhiều kẻ phụ tình khác, nên được ta trọng dụng."
Trương Minh cuống cuồng gào khóc, bò đến trước điện: "Tôi xin lỗi! Tôi thật lòng xin lỗi! Lâm Dao, tha cho tôi! Phán quan đại nhân, xin cho con một cơ hội sửa sai!"
Lâm Dao bước ra, đứng trước mặt hắn. Ánh mắt cô nhìn hắn như nhìn một con sâu bọ: "Một lời xin lỗi? Sau tất cả những gì anh đã làm? Anh đã biết cảm giác bị phản bội, bị chà đạp, bị dồn đến đường cùng là thế nào chưa?"
Cô quay sang Phán quan: "Thưa đại nhân, kẻ này không chỉ phụ tình, mà còn vô cùng hèn nhát. Xin đại nhân xử trị thích đáng."
Phán quan gật đầu, ánh mắt không chút xót thương: "Trương Minh, ngươi đã gây ra nghiệp chướng quá nặng. Lại còn tự kết liễu mạng sống, tội càng thêm. Ta tuyên phán: Đưa hắn xuống mười tám tầng địa ngục, chịu hết mọi cực hình, không được luân hồi!"
"Không! Xin ngài!" Trương Minh gào thét.
Nhưng vô ích. Hai tên quỷ sứ nắm lấy hắn, lôi đi một cách thô bạo. Trương Minh giãy giụa, kêu khóc, nhưng không thể thoát khỏi.
Hắn bị kéo qua từng tầng địa ngục. Tầng Vạc Dầu Sôi, hắn bị ném vào vạc dầu đang sùng sục. Tầng Núi Dao, hắn phải trèo qua ngọn núi toàn dao sắc. Tầng Băng Hàn, hắn run rẩy trong giá lạnh thấu xương. Ở mỗi tầng, hắn đều thấy bóng dáng Lâm Dao đứng từ xa quan sát, với nụ cười lạnh lùng.
"Tôi đã bảo rồi..." Giọng nói của cô vang vọng khắp mười tám tầng địa ngục, "anh phải trả giá..."
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Minh vang vọng mãi trong không gian đỏ rực của địa ngục, hòa cùng tiếng kêu của vô số tội nhân khác.
Từ đó, trong dân gian lưu truyền một câu nói: "Đời này đừng phản bội phụ nữ — vì họ có thể biến địa ngục thành thật."
Còn trong điện Diêm La, Lâm Dao vẫn đứng sau lưng Phán quan, đôi mắt lạnh lùng dõi theo từng linh hồn tội lỗi bị đưa xuống địa ngục. Cô đã trở thành một phần của công lý nơi âm phủ, chuyên trừng phạt những kẻ phụ tình như Trương Minh.
Và Trương Minh, giờ mãi mãi chịu đựng sự trừng phạt không hồi kết trong địa ngục, với lời hối hận muộn màng không bao giờ được đáp lại.
Đừng Gây Thù Oán Với Phụ Nữ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 454