Tôi chưa bao giờ nghĩ, một ngày mình sẽ phải ra tòa để đấu với chính họ hàng ruột thịt. Nhưng đời đúng là trò cười: cái gọi là "máu mủ" hóa ra lại mỏng manh hơn một tờ giấy tài sản.
Lần đầu bước vào tòa
Ngày hầu tòa đầu tiên, tôi ngồi ở ghế bị đơn. Bác cả và bác hai ngồi phía đối diện, khí thế hùng hổ, sau lưng còn thuê cả luật sư riêng. Ánh mắt họ nhìn tôi như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Luật sư bên kia đứng lên, giọng đanh gọn:
– Thưa tòa, chúng tôi nghi ngờ bản di chúc này không hợp pháp. Thứ nhất, ông Trần trước khi mất sức khỏe yếu, tinh thần lẫn lộn. Thứ hai, bản di chúc này chỉ có lợi cho một cá nhân, trái với tập tục hương hỏa.
Tôi siết chặt nắm tay. Nếu không có bố ngồi cạnh, chắc tôi đã đứng bật dậy phản bác.
Luật sư của tôi đưa ra giấy chứng nhận công chứng, giấy xác nhận y tế lúc ông nội lập di chúc, tất cả đều hợp lệ. Nhưng tôi vẫn thấy bất an. Tôi biết, họ sẽ không dừng lại ở lý lẽ pháp luật.
Tin đồn nhơ bẩn
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, cả thị trấn rộ lên lời đồn:
– Nghe nói thằng Minh ép ông nội viết di chúc.
– Có khi còn đánh thuốc mê ông cụ ấy chứ chẳng đùa!
– Đúng là đồ cháu bất hiếu, cướp hương hỏa!
Đi đâu tôi cũng bị chỉ trỏ. Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt khác lạ. Mẹ khóc suốt, còn bố thì im lặng hút thuốc, mắt đỏ ngầu.
Tôi hiểu, đây chính là “chiêu” của bác cả: không chỉ đánh ở tòa, mà còn đánh vào danh dự.
Người phụ nữ bí ẩn
Giữa lúc rối ren, một người phụ nữ lạ xuất hiện. Bà khoảng ngoài năm mươi, gương mặt khắc khổ, ánh mắt u ám. Bà tìm đến tôi, chỉ để lại một câu:
– Căn nhà đó vốn dĩ… không chỉ thuộc về các người.
Tôi sững sờ, hỏi thì bà lắc đầu, bỏ đi.
Hôm sau, tôi lục lại thư từ của ông nội, phát hiện trong cuốn gia phả có một cái tên bị gạch chéo. Người đó là… Trần Lệ – cô con gái ngoài giá thú mà xưa nay không ai nhắc tới.
Tôi run rẩy. Chẳng lẽ, người phụ nữ kia chính là Trần Lệ?
Bí mật của ông nội
Tôi kể cho bố nghe, ông ngẩn người rất lâu rồi thở dài:
– Hóa ra là thật… Cha con hồi trẻ từng làm công nhân ở nhà máy xa, có một mối tình với người phụ nữ khác. Nhưng khi trở về, ông bị gia đình ép cưới bà nội con. Chuyện kia… chưa bao giờ ai dám nhắc.
Tim tôi đập loạn. Nếu Trần Lệ còn sống, vậy bà cũng có quyền thừa kế!
Âm mưu mới
Chưa kịp tiêu hóa chuyện này, tôi lại nhận tin: bác cả bí mật liên lạc với Trần Lệ, hứa chia cho bà một phần lớn nếu bà đồng ý đứng về phía họ trong vụ kiện.
Thế là, không chỉ hai bác đối đầu, mà bây giờ xuất hiện thêm một “người thừa kế ngoài luồng”.
Tôi tức giận đến phát run. Nhưng rồi tôi chợt hiểu: ông nội biết chuyện này từ lâu, nên mới để lại nhà tổ cho tôi – người mà ông tin là sẽ không bán, không chia, không để bí mật gia tộc bị lôi ra chợ búa.
Đêm chạm mặt
Một đêm, tôi gặp lại Trần Lệ trước cổng nhà tổ. Bà nhìn căn nhà lâu đời ấy, ánh mắt rưng rưng:
– Ta không cần tài sản. Nhưng ta muốn được thừa nhận. Cả đời này, ta sống như một cái bóng. Bây giờ, ít nhất hãy cho ta một cái tên trong gia phả.
Tôi nghẹn ngào. Nhưng chưa kịp trả lời, bác cả từ trong nhà bước ra, giọng rít lên:
– Bà muốn gì cũng được, miễn là lật đổ thằng nhóc này!
Tôi đứng chết lặng, giữa hai luồng ánh mắt: một bên là khát khao được công nhận, một bên là tham vọng tài sản.
Tòa lại mở
Phiên tòa thứ hai, Trần Lệ xuất hiện với tư cách “người liên quan”. Cả phòng xử ồn ào. Bà kể lại tuổi thơ không cha, tuổi trẻ bị bỏ rơi, rồi khẳng định:
– Tôi mới là đứa con bị lãng quên. Tôi có quyền với căn nhà ấy!
Bác cả mỉm cười mãn nguyện, vì phe mình đã mạnh hơn.
Tôi chỉ biết siết chặt lá thư ông nội để lại. Trong thư, ông viết: “Minh, giữ căn nhà này, không chỉ là giữ hương hỏa, mà còn để giữ kín một bí mật. Con không được để nó thành trò cười thiên hạ.”
Nhưng giờ, bí mật đã bị xé toang giữa tòa.
Đêm mất ngủ
Tôi trằn trọc cả đêm. Nếu công nhận Trần Lệ, gia tộc sẽ nát bét. Nhưng nếu không, bà sẽ hợp tác với bác cả, tôi thua chắc.
Bố nói với tôi, giọng khàn đặc:
– Minh, con hãy làm điều cha con chưa từng dám làm: đối diện với sự thật. Dù đau, nhưng còn hơn để người khác bóp méo.
Tôi ngước nhìn ông, lần đầu tiên thấy bố không còn im lặng nữa.
Cao trào
Ngày phiên tòa cuối cùng, tôi đứng dậy, giọng run nhưng rõ ràng:
– Tôi thừa nhận, bà Trần Lệ là con gái của ông nội tôi. Bà có quyền được ghi tên trong gia phả.
Cả phòng xử bùng nổ. Bác cả hét ầm lên:
– Thằng nhóc, mày điên rồi à?
Tôi quay sang nhìn ông:
– Nhưng quyền với căn nhà… không thuộc về bất cứ ai trong số các người. Nó thuộc về… ông nội tôi. Và ông đã quyết định rồi.
Tôi đưa lá thư ông nội viết. Luật sư đọc lên. Giọng chữ khàn khàn, run rẩy, nhưng mỗi chữ đều như dao khắc vào lòng người: “Ta để lại căn nhà này cho Minh, vì chỉ có nó mới giữ được linh hồn họ Trần.”
Trong khoảnh khắc ấy, cả tòa lặng như tờ.
Kết thúc phiên xử
Tòa phán quyết: Di chúc hợp pháp. Căn nhà tổ thuộc về tôi.
Nhưng đồng thời, Trần Lệ được thừa nhận danh phận, được ghi tên trong gia phả.
Bác cả và bác hai tức đến mức mặt xám ngắt, gần như phát điên.
Tôi thì không vui mừng, chỉ thấy… một khoảng trống lớn trong tim.
Vì tôi hiểu, đây chưa phải là kết thúc. Đây mới chỉ là khởi đầu của sự sụp đổ.
Trang chủ >
Gia phả, Di chúc và Những Lời Nói Dối >
Chương 3: Cuộc chiến pháp lý và những bí mật phơi bày
Gia phả, Di chúc và Những Lời Nói Dối
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 462