Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Gia phả, Di chúc và Những Lời Nói Dối > Chương 4: Sự thật phơi bày – Bí mật đằng sau

Gia phả, Di chúc và Những Lời Nói Dối

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 474

Chương 4: Sự thật phơi bày – Bí mật đằng sau

1. Bóng tối sau chiến thắng

Sau phiên tòa, trên danh nghĩa tôi là người thắng. Nhà tổ thuộc về tôi, Trần Lệ được thừa nhận danh phận. Nhưng cái giá phải trả là toàn bộ gia tộc vỡ vụn.

Bác cả, bác hai không thèm nhìn mặt bố con tôi. Những bữa giỗ, họp họ, mọi người hoặc vắng mặt, hoặc đến nhưng chỉ để mỉa mai.

Đêm nào tôi cũng nghe tiếng gõ cửa lén lút. Người ta ném đá, ném giấy đe dọa. Có hôm, trước cổng còn xuất hiện vòng hoa tang.

Trong lòng tôi luôn có một linh cảm bất an. Rằng chuyện chưa kết thúc. Rằng chiến thắng này chỉ là tạm bợ.

2. Cái chết không bình thường

Một tối, Trần Lệ tìm đến tôi. Bà rụt rè, ánh mắt chứa đựng điều gì đó nặng nề:
– Minh, ta muốn hỏi… cái chết của cha, thật sự chỉ là tuổi già sức yếu sao?

Tôi ngẩn người.
– Bác sĩ nói ông nội đột quỵ, tim không chịu nổi…

Trần Lệ cắn môi:
– Không. Ta đã gặp y tá trong bệnh viện. Bà ấy nói, đêm hôm đó, có người lén vào phòng bệnh. Sau đó, cha mới phát bệnh dữ dội.

Tim tôi chấn động. Nếu điều này là thật… thì ông nội không chết tự nhiên, mà là bị hại.

3. Bằng chứng rò rỉ

Tôi tìm đến bệnh viện, nhờ mối quan hệ cũ, lấy được hồ sơ y tế. Trong đó có một chi tiết kỳ lạ: trước lúc ông nội phát bệnh, trong máu có lượng thuốc an thần cao bất thường.

Bác sĩ trực hôm ấy cũng từng ghi chú “nghi có phản ứng thuốc”, nhưng ghi chú này bị gạch chéo, thay bằng “do tuổi già, suy tim”.

Người ký xác nhận… chính là bác hai.

Tôi run rẩy. Bác hai không chỉ là thân nhân, mà còn có quen biết trong bệnh viện. Nếu ông ta ra tay…

4. Đối chất trong đêm

Tôi không thể ngủ. Tôi đến gặp bác hai. Trong căn phòng ngập khói thuốc, bác nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.

– Cháu đến để hỏi gì?
– Hôm ông nội mất… có phải bác đã làm gì ông?

Bác cười nhạt, rót chén rượu:
– Minh à, đừng ngây thơ. Người già, chết là lẽ tự nhiên. Sao cứ phải nghĩ phức tạp?

– Nhưng trong máu ông nội có thuốc an thần. Bác sĩ trực đã ghi chú, bác lại gạch đi. Vì sao?

Mặt bác trầm xuống. Lâu lắm sau, ông mới thốt:
– Ông già ấy sống thì tụi tao chẳng có gì. Chết đi, mới đến lượt chúng tao chia phần. Cháu hiểu không?

Lời nói ấy như sét đánh. Tôi lùi lại, tay run rẩy.

5. Mảnh ghép còn thiếu

Tôi đem chuyện kể cho bố. Ông im lặng thật lâu, rồi thì thào:
– Cha con… vốn biết mình bị hại. Trước khi mất, ông đã nói với cha: “Đừng tin chúng nó. Tất cả đều muốn căn nhà ấy.”

Bố không dám nói, vì sợ cả gia tộc xâu xé. Ông chọn im lặng, chờ tôi lớn lên.

Tôi cắn chặt răng. Hóa ra, cả cái chết của ông nội cũng là một phần trong ván cờ gia tộc.

6. Âm mưu trong bóng tối

Tôi định đem bằng chứng ra ánh sáng. Nhưng ngay hôm sau, tôi bị chặn đầu ở ngõ, bị đánh đến máu me đầy mặt. Người ta cảnh cáo:
– Muốn sống thì câm miệng.

Mẹ khóc ngất. Bố tức đến run người, nhưng không thể làm gì.

Còn tôi, nằm trên giường, chỉ thấy một ngọn lửa hận bùng cháy. Tôi thề sẽ không để ông nội chết oan.

7. Ván cờ mới

Trần Lệ khuyên tôi:
– Minh, đừng dại mà lao đầu vào. Họ đã dám giết cha, thì chuyện gì cũng dám làm.

Nhưng tôi lắc đầu:
– Nếu tôi lùi, họ sẽ tiếp tục. Hôm nay là ông nội, ngày mai có thể là tôi, là cha mẹ tôi.

Bà nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, bà đưa cho tôi một chiếc USB:
– Đây là đoạn ghi âm ta nhận được từ một người quen trong bệnh viện. Người đó bí mật ghi lại cuộc nói chuyện giữa bác hai và y tá. Hãy giữ lấy.

Tôi mở ra. Trong đó, giọng bác hai trầm khàn:
– Cho ông già thêm liều. Đừng để ai biết. Xong việc, tao lo hết cho mày.

Nghe xong, toàn thân tôi lạnh toát.

8. Đòn phản công

Tôi quyết định tung đoạn ghi âm này ra. Nhưng không phải trực tiếp ở tòa, mà là trên mạng. Một bài viết xuất hiện trên Zhihu:

“Nếu ông nội bạn bị chính con trai ruột hãm hại để tranh tài sản, bạn sẽ làm gì?”

Bài viết kể chi tiết câu chuyện, kèm đoạn ghi âm. Nhanh chóng, nó lan truyền chóng mặt. Dư luận bùng nổ. Người người phẫn nộ, gọi tên bác hai, nguyền rủa không ngớt.

Bác hai hoảng loạn. Cảnh sát mở lại hồ sơ điều tra. Cả thị trấn xôn xao, họ hàng ném ánh mắt kinh hoàng về phía gia đình bác.

9. Bão tố trong gia tộc

Bác cả tức giận, chỉ thẳng vào mặt bác hai:
– Tao vì mày mà thua hết! Mày giết cha, mày còn là người à?

Bác hai gào lên:
– Cả mày cũng thế thôi! Đừng giả vờ đạo đức! Không phải mày cũng mong ông già chết để còn tranh nhà sao?

Cả nhà loạn thành một mớ hỗn độn. Tiếng chửi rủa, khóc lóc, tiếng đồ đạc đập phá vang lên không dứt.

10. Sự thật cuối cùng

Cảnh sát kết luận: cái chết của ông nội có dấu hiệu bất thường, nhưng hung thủ trực tiếp khó xác định, vì quá nhiều người có động cơ.

Kết quả này không khiến tôi vui. Nhưng ít nhất, sự thật đã bị lôi ra ánh sáng. Ông nội không còn phải mang tiếng “ra đi tự nhiên”.

Tôi đứng trước bàn thờ, thắp hương, thì thầm:
– Ông ơi, cháu đã làm được rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy nước mắt mình rơi, vừa đau đớn, vừa giải thoát.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt