Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác > Chương 1: Trọng sinh – Bắt đầu

Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 245

Chương 1: Trọng sinh – Bắt đầu

Đau. Lạnh. Cả cơ thể tôi như bị rút cạn toàn bộ sinh lực, chỉ còn là một lớp da bọc xương run rẩy trên chiếc giường cũ kỹ. Mắt tôi mờ đi, những đường vân trần nhà mốc meo, ố vàng xoáy tròn, xoáy tròn. Tôi biết, đây là dấu hiệu của cái chết. Bên cạnh, Phương Nga, em gái tôi, cũng đang thở dốc, từng hơi thở yếu ớt như ngọn nến sắp tàn. Gương mặt em gầy guộc, đôi mắt trũng sâu, trống rỗng.

"Thanh... chị..." Em thì thầm, giọng nói như tiếng gió thoảng.

Tôi muốn nắm lấy tay em, nhưng không thể. Ngón tay tôi cứng đờ, không nhúc nhích. Tim tôi như bị bóp nghẹt, không phải vì đau đớn thể xác, mà vì một sự uất hận vô bờ bến. Chúng tôi, hai chị em, đã bị bóc lột đến chết.

Tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ vọng lại từ bên ngoài. "Con ơi... mẹ xin lỗi..."

Xin lỗi? Mẹ xin lỗi vì điều gì? Vì mẹ đã quá hiền lành, quá nhu nhược? Hay vì bố mẹ đã quá tin vào hai chữ "tình thân ruột thịt"? Chúng tôi, những đứa con của họ, đã phải trả giá bằng cả cuộc đời và cả mạng sống chỉ vì niềm tin mù quáng đó.

Một bên là gia đình nội. Bà nội, một người phụ nữ với vẻ ngoài hiền lành, nhưng lời nói lại sắc như dao. Bà luôn nói rằng gia đình tôi có phúc, hai đứa con gái làm ra tiền. Bà luôn nhắc đi nhắc lại về “cái ơn” nuôi dưỡng bố tôi, về sự hy sinh của các bác, các cô. Nhưng sự thật là gì? Hai bác trai, bác cả và bác hai, ăn chơi cờ bạc, làm ăn thất bại. Mỗi lần cần tiền, họ lại về nhà tôi, bày ra đủ màn kịch. Bà nội sẽ khóc lóc, than vãn về "cái khổ", về việc các bác "cần tiền để vực dậy". Bác cả thì nói: "Em trai, anh là anh cả, em phải lo cho anh". Bác hai thì nói: "Bọn anh không có tiền, thì ai lo cho bố mẹ?". Bố mẹ tôi, những người tin vào đạo lý "anh em như thể tay chân," đã dốc cạn tiền tiết kiệm, vay nợ khắp nơi để cung phụng họ.

Tôi còn nhớ như in, năm tôi tốt nghiệp đại học, được một công ty lớn nhận vào làm, lương tháng đầu tiên được mười triệu đồng. Tôi vui vẻ cầm tiền về, định bụng sẽ mua tặng mẹ một chiếc áo mới. Nhưng chưa kịp cầm tiền, bà nội đã đến, khóc lóc nói rằng bác cả cần tiền để trả nợ cờ bạc. Bố mẹ tôi chỉ thở dài, rồi bảo tôi: "Con ạ, giúp đỡ các bác là điều nên làm". Mười triệu đồng, tôi chưa kịp chạm vào, đã biến mất. Sau đó, lương tháng nào của tôi cũng phải trích ra một phần, hoặc để mua xe cho bác hai, hoặc để trả nợ cho bà nội đi viện, hoặc để lo cưới xin cho cô út.

Bên còn lại, là gia đình ngoại. Bà ngoại, một người phụ nữ đanh đá, sắc sảo, luôn mắng nhiếc mẹ tôi là "đứa con bất hiếu." Bà luôn nói rằng mẹ có phúc, có chồng giỏi, con khôn. Mẹ tôi thì luôn nhận lỗi, luôn nghe lời bà. Bác cả, dì út, cậu út đều đến nhà tôi với một thái độ rất khác. Họ không khóc lóc than vãn, mà thẳng thừng yêu cầu. "Thằng út nó sắp cưới, cần tiền mua chung cư." "Con trai dì cần tiền đi du học." Mẹ tôi, lại một lần nữa, cúi đầu.

Chúng tôi, Phương Thanh và Phương Nga, từ nhỏ đã được giáo dục phải nhường nhịn, phải hi sinh. "Con là chị, con phải nhường em." "Con là con gái lớn, con phải giúp đỡ bố mẹ." Lớn lên, khi đi làm, lương của tôi và em gái, bao nhiêu đều nộp hết. Em gái tôi muốn mua một chiếc váy mới, một đôi giày đẹp, nhưng mỗi lần cầm tiền ra, em đều ngập ngừng rồi cất vào. "Thôi, để tiền này giúp cậu út mua nhà đã."

Cả gia đình tôi, như một con tằm nhả tơ, nhả mãi, nhả mãi, cho đến khi cạn kiệt. Bố mẹ bán căn nhà ở thành phố để lo cho hai bên nội ngoại. Chúng tôi chuyển về một căn nhà trọ tồi tàn, rồi lại tiếp tục đi làm, tiếp tục cung phụng. Đến khi chúng tôi ngã quỵ, kiệt sức, cả hai bên gia đình đều không một ai đến thăm, chỉ gọi điện thoại hỏi: "Còn tiền không? Cho vay thêm."

Những ký ức cứ ùa về, rõ mồn một như một thước phim kinh dị. Tôi thấy mình gầy guộc, thấy em gái tôi xanh xao, thấy bố mẹ tôi già đi nhanh chóng. Tất cả chỉ vì sự tham lam của những người mang danh "ruột thịt."

Mắt tôi nhắm lại. Rồi mở ra.

Ánh sáng chói lòa, những tia nắng vàng chiếu qua khe cửa sổ. Mùi chăn cũ, mùi phòng quen thuộc. Tôi thấy Phương Nga đang nằm ngủ cạnh mình, gương mặt em vẫn còn nét non nớt của tuổi mười tám. Căn phòng cũ kỹ, những món đồ thân quen, mọi thứ y hệt như cái ngày chúng tôi còn trẻ.

Chuyện gì đang xảy ra? Tôi đưa tay lên, cơ thể tôi không còn gầy guộc, không còn lạnh cóng. Tôi véo nhẹ vào cánh tay, cảm giác đau rát chân thật. Tôi còn sống. Chúng tôi đã trở về.

Cánh cửa phòng bật mở. Bố mẹ tôi bước vào, ánh mắt hiền từ nhưng vẫn mang nét mệt mỏi quen thuộc. "Thanh, Nga, dậy đi con. Chuẩn bị đi, bà nội và các bác đang đợi, hôm nay là giỗ ông đấy."

Tôi và Phương Nga nhìn nhau. Bố mẹ, họ vẫn còn đây. Căn nhà này, vẫn còn đây. Nhưng lần này, sẽ không còn ai bị bóc lột nữa. Lần này, chúng tôi sẽ không để họ phải chết.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Hận thù. Sức mạnh. Lần này, chúng tôi sẽ chiến đấu. Bữa giỗ ông nội, cái nơi mà mọi sự bóc lột của kiếp trước bắt đầu, sẽ là nơi tôi và em gái đặt dấu chấm hết cho sự tham lam của họ.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt