Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác > Chương 2: Lột trần – Màn kịch

Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 247

Chương 2: Lột trần – Màn kịch

Mùi hương của nhang trầm, của xôi, của gà luộc hòa quyện trong không khí, nhưng trong tôi, đó không phải là mùi của một ngày giỗ truyền thống. Đó là mùi của sự giả tạo, của màn kịch đã cũ mà tôi đã xem đi xem lại đến phát ngán. Bà nội tôi, người phụ nữ với mái tóc bạc phơ và gương mặt hiền lành, đang ngồi ở giữa, đón nhận sự cung kính từ mọi người. Dù kiếp trước bà đã bóc lột chúng tôi đến chết, nhưng trong mắt những người khác, bà vẫn là một người bà hiền từ, đáng kính.

"Bà nội," Phương Nga, em gái tôi, lên tiếng, giọng ngọt ngào đến mức tôi rùng mình. "Bà ngồi nghỉ đi ạ, để cháu làm cho."

Bà nội nở nụ cười, một nụ cười mà tôi biết nó ẩn chứa bao toan tính. "Nga của bà ngoan quá. Hai đứa cháu của bà giờ lớn rồi, xinh xắn, lại còn giỏi giang nữa. Bố mẹ các cháu có phúc thật đấy."

Màn dạo đầu đã kết thúc, và tôi biết màn chính sắp bắt đầu. Bác cả, bác hai ngồi xuống, vẻ mặt buồn rầu, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Mẹ tôi, vẫn với vẻ mặt lo lắng, rụt rè hỏi: "Anh chị sao vậy? Có chuyện gì không?"

Bác cả thở dài một tiếng thật dài, như thể cả thế giới đang đè nặng lên vai ông. "Mẹ nó à, anh cũng không muốn nói đâu. Nhưng mà... công việc dạo này không thuận lợi. Nợ nần chồng chất. Sắp phải bán nhà rồi."

Bác hai, một người ăn nói khéo léo hơn, tiếp lời: "Đúng thế đấy. Anh em ruột thịt, anh biết bọn em cũng không dư dả gì, nhưng mà... giờ khó khăn quá. Mong em giúp đỡ."

Tôi nhìn bố mẹ tôi. Bố tôi, gương mặt vốn dĩ đã hiền lành, giờ càng thêm khổ sở. Mẹ tôi thì bắt đầu rơm rớm nước mắt, bà đã quen với những lời than thở, những màn kịch này. Kiếp trước, chính lúc này, mẹ đã quay sang nhìn tôi và Phương Nga, với ánh mắt cầu xin, mong chúng tôi hiểu và chấp nhận hy sinh.

"Con Thanh, con Nga," bà nội lên tiếng, giọng đầy sự đau khổ. "Hai cháu thương các bác không? Các bác không có tiền, làm sao mà vực dậy được? Các cháu phải giúp đỡ các bác chứ."

Đây rồi. Đúng kịch bản cũ, từng lời từng chữ đều y hệt. Nét diễn còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên. Nhưng lần này, khán giả đã không còn là người mù quáng. Tôi mỉm cười, một nụ cười đầy lạnh lùng.

"Bác cả nói đúng đấy ạ," tôi nói, giọng điềm tĩnh, khiến cả bàn ăn ngạc nhiên. "Anh em ruột thịt thì phải giúp đỡ nhau. Nhưng mà, giúp đỡ cũng phải có nguyên tắc chứ ạ."

Ánh mắt bà nội và các bác trai thoáng chút khó hiểu. Bác cả lên tiếng, giọng hơi gắt: "Nguyên tắc gì? Giúp đỡ thì giúp, không giúp thì thôi. Lại còn bày đặt."

Tôi không nói, chỉ lặng lẽ lấy trong túi xách ra một chiếc USB. Bằng một vài thao tác, tôi cắm nó vào chiếc tivi trong phòng khách, rồi bấm nút.

Màn hình tivi hiện lên một file Excel chi chít các dòng kẻ. "Đây là tất cả các khoản chi tiêu của gia đình con cho nhà nội trong vòng 10 năm qua," tôi nói, giọng đầy uy quyền. "Tiền mua xe cho bác hai năm 2012, 500 triệu. Tiền trả nợ cờ bạc cho bác cả năm 2015, 800 triệu. Tiền xây nhà cho bác cả năm 2018, 1,2 tỷ. Tiền chữa bệnh cho bà, tiền đi du lịch của cô út... Tổng cộng là 4,7 tỷ đồng."

Cả phòng khách im lặng như tờ. Bà nội há hốc miệng, bác cả và bác hai tái mặt. Bố mẹ tôi trố mắt nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"4,7 tỷ đồng," tôi nhấn mạnh, "đó là số tiền mà gia đình con đã dùng để 'trả hiếu' và 'giúp đỡ' các bác. Con đã ghi chép cẩn thận từng khoản một. Nếu các bác không tin, đây, con còn có bản sao kê ngân hàng nữa."

Tôi lại đưa ra một xấp giấy tờ khác. Từng khoản chuyển tiền, từng ngày tháng, tất cả đều rõ ràng. Bác cả lắp bắp: "Mày... mày lấy đâu ra mấy cái thứ này? Bọn tao không biết."

"Các bác có thể không biết, nhưng ngân hàng thì biết đấy ạ," Phương Nga lên tiếng, giọng lạnh lùng không kém. "Chưa kể, các cuộc nói chuyện, các cuộc gọi điện thoại, chúng con cũng đều có ghi âm lại."

Tôi bật một đoạn ghi âm, giọng nói của bà nội vang lên rõ ràng: "Tao nói cho mày biết, thằng cả, mày không cho tiền thằng hai, thì mày đừng nhìn mặt tao nữa." Rồi đến giọng bác cả: "Em không cho anh vay tiền, thì anh không sống được đâu."

Bố mẹ tôi, họ sững sờ. Có lẽ họ không ngờ, những lời nói mà họ đã quen nghe, giờ lại trở thành bằng chứng chống lại chính người thân của họ. Bà nội run rẩy: "Cái... cái đồ bất hiếu. Mày dám làm thế với bà à?"

"Bất hiếu?" Tôi nhếch môi cười. "Bất hiếu là khi chúng con hy sinh cả tuổi trẻ, cả sự nghiệp để cung phụng các bác, để rồi cuối cùng kiệt sức mà chết? Bất hiếu là khi các bác dùng tiền của chúng con để ăn chơi, để cờ bạc, trong khi bố mẹ con phải vay nợ, phải khổ cực? Hay bất hiếu là khi chúng con đòi lại những gì thuộc về mình?"

Ánh mắt tôi quét qua từng người trong gia đình nội, một ánh mắt không còn sự sợ hãi hay nhu nhược, mà chỉ còn sự lạnh lùng và quyết liệt. "Hôm nay, bữa cơm giỗ này, con sẽ không nói gì nữa. Nhưng từ nay về sau, các bác đừng hòng lấy được của gia đình con một đồng. Nếu các bác muốn, hãy trả lại 4,7 tỷ đã lấy đi, nếu không... con sẽ cho cả thiên hạ biết sự thật."

Bữa cơm giỗ kết thúc trong sự im lặng đáng sợ. Bà nội, các bác trai ngồi như những con rối bị cắt dây. Bố mẹ tôi, họ không nói một lời, nhưng tôi biết, trong lòng họ, một cuộc cách mạng đã bắt đầu.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt