Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác > Chương 3: Phản công – Trả lại sự thật

Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 15,144

Chương 3: Phản công – Trả lại sự thật

Hai ngày sau bữa giỗ nhà nội, bầu không khí trong nhà vẫn còn căng thẳng nhưng lại mang một sự tĩnh lặng khác thường. Bố mẹ tôi, sau khi chứng kiến màn vạch trần của tôi và Phương Nga, không còn nhu nhược như trước. Họ nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc, có chút sợ hãi, nhưng cũng đầy sự ngưỡng mộ.

"Con... làm sao con có thể nhớ hết những điều đó?" Mẹ tôi hỏi, giọng bà run rẩy. "Cả những đoạn ghi âm nữa?"

"Mẹ à," tôi đáp, "đó là những thứ mà con và Nga đã phải chịu đựng suốt nhiều năm. Làm sao có thể quên được? Con không muốn mẹ và bố phải chịu khổ nữa."

Phương Nga siết chặt tay mẹ, đôi mắt em đỏ hoe. "Con xin lỗi, đáng ra con và chị phải làm điều này sớm hơn."

Bố tôi lặng lẽ đứng dậy, đi vào bếp, một lúc sau quay ra với hai tách trà nóng. Ông đặt tách trà xuống bàn, nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy yêu thương. "Bố... bố cũng xin lỗi. Bố đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ các con."

Chúng tôi đã thành công trong bước đầu tiên: khiến bố mẹ nhận ra sự thật. Đây là điều kiện tiên quyết để chúng tôi có thể tiến hành bước tiếp theo.

Ngay sau bữa cơm gia đình, tôi và Phương Nga bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đối đầu với gia đình ngoại. Nếu nhà nội dùng sự than vãn và dọa nạt để bóc lột, thì nhà ngoại lại tinh vi hơn, họ dùng "tình thương" và "ân nghĩa."

Cuộc hẹn với gia đình ngoại diễn ra tại một nhà hàng sang trọng mà tôi đã đặt trước. Mẹ tôi, ban đầu còn ngập ngừng, nhưng khi nghe Phương Nga nói: "Mẹ à, đây không phải là bữa ăn bình thường, đây là cuộc họp để chúng ta lấy lại công bằng," bà đã đồng ý đi.

Bà ngoại, các dì và cậu út đã có mặt từ sớm. Vừa thấy chúng tôi, bà ngoại đã nở một nụ cười rạng rỡ, ôm chầm lấy mẹ tôi. "Mẹ nó, dạo này gầy đi nhiều quá. Chắc là do lo cho hai đứa con gái rồi. Yên tâm, có bà đây, bà sẽ lo cho mà."

Lời nói của bà ngoại thật ngọt ngào, nhưng tôi biết, đằng sau đó là một cái bẫy. Bà ngoại, với vẻ ngoài từ bi, luôn tìm cách vòi vĩnh tiền của mẹ tôi. Cậu út thì ngồi bên cạnh, giả vờ đáng thương, kể lể về việc anh sắp lấy vợ mà chưa có nhà.

"Chị à," cậu út nói với mẹ tôi, "anh biết chị có tiền, giúp em một chút đi. Em không muốn bạn gái em phải chịu khổ."

Mẹ tôi ngập ngừng, đưa mắt nhìn tôi. Tôi, với một cái lắc đầu nhẹ, ra hiệu cho mẹ hãy im lặng. Lần này, chúng tôi sẽ nói thay bố mẹ.

Phương Nga, với gương mặt ngây thơ và giọng nói đầy ấm áp, lên tiếng: "Bà ngoại ơi, các dì và cậu út ơi, con rất cảm động trước tình thương của mọi người dành cho gia đình con. Con cũng rất thương cậu út. Chính vì thế, con đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cậu."

Cả bàn ăn đều ngạc nhiên. Cậu út sáng mắt lên, nhìn Phương Nga đầy hy vọng. Phương Nga lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra. Bên trong là một chiếc vòng ngọc bích, y hệt chiếc vòng mà bà ngoại đã tặng mẹ tôi ngày cưới.

"Bà ngoại," Phương Nga tiếp tục, "cháu còn nhớ chiếc vòng này. Bà từng nói, đây là vật gia truyền của nhà mình, đã truyền qua bao đời. Mẹ cháu trân trọng nó lắm. Nhưng khi cháu mang đi kiểm tra, người ta lại nói đây là vòng ngọc bích giả, được làm từ đá nhân tạo, giá chỉ 50 nghìn đồng. Bà ngoại, liệu bà có nhầm lẫn không?"

Mặt bà ngoại biến sắc, bà lắp bắp: "Tao... tao nhầm."

"Có thật là nhầm không ạ?" tôi nói, giọng lạnh lùng. "Hay là bà luôn coi mẹ con là đứa con gái ngốc nghếch, có thể dễ dàng lừa dối bằng một món đồ giả? Bà ngoại ạ, mẹ con đã phải hy sinh rất nhiều để có được số tiền mà bà và các dì, cậu đã lấy đi. Con còn nhớ, ngày mẹ bị ốm nặng, mẹ đã gọi điện cho các dì, các cậu để vay tiền chữa bệnh, nhưng không ai nghe máy. Mẹ đã phải bán đi cái nhẫn cưới của bà ngoại tặng để có tiền chữa trị."

Không khí trở nên căng thẳng. Bà ngoại, các dì, cậu út đều im lặng.

"Và đây," tôi đặt một tập tài liệu lên bàn, "là bản sao kê ngân hàng và các giấy tờ vay nợ mà bố mẹ con đã dùng để lo cho mọi người. Tiền mua xe cho cậu út, tiền mua đất cho dì cả, tiền mở cửa hàng cho dì út... Tổng cộng là 5,2 tỷ đồng."

Cả bàn ăn sững sờ. Bố mẹ tôi, họ không thể tin được rằng số tiền mình đã bỏ ra lại lớn đến như vậy. Bà ngoại run rẩy, bà không thể nói được một lời nào.

"Cậu út," Phương Nga nhìn thẳng vào mắt cậu, "cậu nói cậu cần tiền để mua nhà, nhưng cậu đã quên rằng, mảnh đất mà cậu đang sống hiện tại, là mẹ cháu đã mua cho cậu từ tiền tiết kiệm của bà ngoại. Và bây giờ, cậu lại đòi mẹ cháu phải lo thêm cho cậu sao?"

"Mày... mày nói linh tinh gì đấy?" Cậu út giận dữ.

"Linh tinh hay không, chúng ta đều biết rõ," tôi đáp. "Chúng con không muốn một lời xin lỗi, chúng con chỉ muốn mọi người hãy trả lại những gì đã lấy. Tất cả những món quà, những lần giúp đỡ, đều được ghi lại cẩn thận. Nếu mọi người không trả lại, chúng con sẽ công khai mọi thứ. Và lần này, chúng con sẽ không chỉ dừng lại ở việc đòi lại tiền. Chúng con sẽ đòi lại sự công bằng."

Buổi gặp mặt kết thúc trong sự im lặng đáng sợ. Bà ngoại và các con của bà không thể nói thêm một lời nào. Họ đã bị lột trần tất cả sự dối trá, bị buộc phải đối mặt với sự thật đau đớn.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt