Sau hai cuộc "đàm phán" định mệnh, sự bình yên mà chúng tôi hằng khao khát vẫn chưa đến. Hai bên nội ngoại, bị lột trần sự thật, không cam tâm chịu thua. Họ bắt đầu sử dụng những chiêu trò bẩn thỉu nhất để trả đũa.
Đầu tiên là gia đình nội. Bà nội, người phụ nữ từng được xem là hiền từ, đã đi khắp nơi, từ nhà hàng xóm đến các hội nhóm trên mạng xã hội, rêu rao rằng tôi và Phương Nga là "những đứa con bất hiếu." Bà khóc lóc, kể lể về việc chúng tôi đã "hắt hủi, bỏ rơi" bà và các bác trai. Bác cả và bác hai cũng phụ họa, nói rằng chúng tôi là "đồ vô ơn," "ăn cháo đá bát."
Nhưng lần này, chúng tôi không còn là những đứa trẻ ngây thơ chỉ biết im lặng chịu đựng. Tôi, với sự điềm tĩnh của người đã từng trải qua cái chết, đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi công khai toàn bộ các đoạn ghi âm, các bản sao kê ngân hàng lên các nền tảng mạng xã hội. Tôi viết một bài đăng dài, kể lại toàn bộ câu chuyện về việc gia đình tôi bị bóc lột, từ những đồng tiền tiết kiệm đầu tiên cho đến khi kiệt sức và suýt chết. Tôi không chỉ đưa ra bằng chứng mà còn viết về sự đau đớn, về sự mất mát mà chúng tôi đã phải chịu đựng.
"Đây là những gì mà gia đình tôi đã phải trải qua," tôi viết. "Đây là cái giá của sự hiền lành. Tôi không muốn bất kỳ ai phải trải qua điều tương tự. Và tôi cũng không muốn bất kỳ ai phải tin vào những lời nói dối, những màn kịch của những người mang danh 'tình thân' này."
Bài đăng của tôi nhanh chóng lan truyền. Dư luận bùng nổ. Ban đầu, có một số người vẫn hoài nghi, nhưng khi những người hàng xóm, bạn bè của bố mẹ tôi lên tiếng xác nhận, sự thật đã không thể chối cãi. Những người đã từng thương cảm cho bà nội giờ quay lưng lại, chỉ trích bà và các bác. Bác cả và bác hai, những kẻ luôn tự hào về sự "thành công" của mình, giờ lại bị mọi người xa lánh, công việc làm ăn cũng bị ảnh hưởng.
Trong khi chúng tôi đang đối phó với nhà nội, thì nhà ngoại cũng không ngừng giở trò. Bà ngoại gọi điện liên tục, chửi bới, mắng nhiếc mẹ tôi. Các dì và cậu út thì đe dọa, nói rằng nếu chúng tôi không "biết điều," họ sẽ "làm cho chúng tôi không yên."
"Được thôi," Phương Nga, người đã phụ trách việc đối phó với nhà ngoại, nói. "Chúng ta sẽ làm cho họ không yên thật."
Phương Nga đã âm thầm thu thập thêm nhiều bằng chứng, không chỉ về tài chính mà còn về những lời nói dối, những hành vi xấu xa của họ. Cô ấy đã thuê một luật sư, gửi một lá thư yêu cầu bồi thường chính thức cho bà ngoại, các dì và cậu út. Trong lá thư, chúng tôi không chỉ đòi lại số tiền đã bị bóc lột mà còn yêu cầu họ bồi thường về tổn thất tinh thần mà họ đã gây ra.
"Bố mẹ có quyền được sống một cuộc sống yên bình," Phương Nga nói với bố mẹ tôi. "Họ đã lấy đi của bố mẹ rất nhiều, và bây giờ họ phải trả giá."
Khi nhận được lá thư của luật sư, bà ngoại và các con của bà hoảng loạn. Họ không ngờ rằng hai đứa con gái mà họ luôn coi là "ngu ngốc" lại có thể làm được những việc này. Họ liên tục gọi điện, xin lỗi, cầu xin, nhưng chúng tôi không nao núng. Chúng tôi không cần những lời xin lỗi giả tạo, chúng tôi chỉ cần sự công bằng.
"Muốn chúng tôi rút lại đơn kiện," tôi nói với bà ngoại qua điện thoại, giọng lạnh lùng. "Rất đơn giản. Hãy trả lại tất cả những gì bà đã lấy, và đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của gia đình chúng tôi nữa."
Dần dần, số tiền đã bị bóc lột được trả lại. Bà nội phải bán căn nhà cũ, các bác trai phải vay mượn khắp nơi. Bà ngoại phải bán mảnh đất mà mẹ tôi đã mua cho cậu út. Mọi người thân xung quanh họ đều dần xa lánh, không phải vì họ nghèo, mà vì họ đã bị lột trần sự tham lam.
Trong suốt thời gian đó, bố mẹ tôi đã thay đổi một cách rõ rệt. Họ không còn sợ hãi, không còn nhu nhược. Họ đã học cách nói "không" với những người thân tham lam. Họ đã đứng về phía chúng tôi, bảo vệ chúng tôi. Họ đã học được rằng, tình thân không phải là một con đường một chiều, nó phải được xây dựng trên sự tôn trọng và yêu thương, chứ không phải sự lợi dụng và bóc lột.
Một buổi tối, khi tôi và Phương Nga đang ngồi xem tivi, mẹ tôi bước đến, ôm lấy chúng tôi. "Mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn." Bố tôi cũng đến, đặt tay lên vai chúng tôi. "Bố tự hào về các con."
Đó là khoảnh khắc mà chúng tôi đã mong đợi suốt bao năm. Một gia đình, không còn những gánh nặng, không còn những lời dối trá. Chúng tôi đã chiến thắng.
Trang chủ >
Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác >
Chương 4: Khi gia đình không còn là nơi để bóc lột
Hai Chị Em Tôi Phá Tan Họ Hàng Độc Ác
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 246