Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hệ Thống Ăn Dưa Dịp Tết > Chương 1: .

Hệ Thống Ăn Dưa Dịp Tết

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 10,401

Chương 1: .

Đây là cái Tết đầu tiên sau khi bố tôi mất.

Mẹ tôi theo tập tục, dẫn tôi về nhà bà nội ăn Tết.

Vất vả chuẩn bị cả một mâm cơm tất niên, vậy mà bà nội lại không cho hai mẹ con tôi ngồi ăn cùng: “Năm nay nhà con có tang, xuống dưới bếp ăn đi.”

Mẹ tôi không chịu, vợ bác cả liền mắng một câu xui xẻo.

Tôi – người vừa bị trói buộc với hệ thống ‘ăn dưa’ năm mới lập tức lên tiếng: “Bác gái nói đúng, chuyện bác cả với bạn thân của bác cặp với nhau đúng là xui xẻo thật.”

Vợ bác cả: “?”

Tôi: “Con riêng của hai người chắc cũng bảy tuổi rồi. Vừa rồi bác cả nói phải đi trước hẳn là qua chỗ bồ nhí để đón năm mới nhỉ.”

Bác gái nổi điên lôi bác cả ra ngoài, trên bàn liền trống ra hai chỗ.

Tôi kéo mẹ ngồi xuống, nhìn một bàn toàn những họ hàng kỳ quặc.

Hầy, tối nay đừng ai mong được yên thân.

01

Một giây trước, bà nội còn không cho tôi và mẹ ngồi vào bàn ăn tất niên, một giây sau, tôi đột nhiên bị ràng buộc với một hệ thống.

【Ký chủ thân mến, tôi là hệ thống ‘ăn dưa’ năm mới, chuyên trị những họ hàng kỳ quặc trong dịp Tết.】

【Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đơn giản, bạn có thể nhận được phần thưởng 1.000.000 tệ tiền mặt.】

1.000.000 tệ?

Tôi lập tức quên luôn việc cãi nhau với bà nội: 【Hệ thống, nhiệm vụ là gì thế?】

【Ký chủ thân mến, nhiệm vụ đầu tiên: hạ gục vợ bác cả ngay lập tức.】

02

Vợ bác cả?

Nhà ngoại của bác gái rất giàu có, không chỉ riêng bác cả phải nhún nhường trước mặt vợ, mà ngay cả bà nội thích làm khó con dâu cũng không dám làm càn trước mặt bác ấy, vậy tôi lấy gì để hạ gục bác ấy đây?

【Hệ thống này, hay là đổi nhiệm vụ khác đi?】

【Ký chủ thân mến, không đổi được đâu, tôi tin ký chủ có thể làm được, cố lên nhé!】

Hệ thống đã nói đến nước này, tôi đành cắn răng nhìn về phía vợ bác cả, trong đầu bỗng hiện lên ‘dưa’ nhà bác.

À… Người giàu đúng là biết chơi thật.

Đang xem say xưa, đúng lúc vợ bác cả mắng một câu xui xẻo, tôi theo phản xạ gật đầu tán thành: “Bác gái nói đúng, chuyện bác cả với bạn thân của bác cặp với nhau đúng là xui xẻo thật.”

Vợ bác cả: “Cái gì?!”

“Con riêng của hai người chắc cũng bảy tuổi rồi. Vừa rồi bác cả nói phải đi trước hẳn là qua chỗ bồ nhí để đón năm mới nhỉ.”

Bác gái trợn mắt, năm phút trước, bác cả quả thật đã nói tối nay có hẹn đi đánh bài với bạn.

03

Nhưng bác cả ngoại tình lâu như vậy mà chưa từng bị lộ, sao có thể dễ dàng thừa nhận? Ông đập mạnh tay xuống bàn:

“Lý Tuyên Ninh, mày nói bậy bạ cái gì đấy! Tao làm gì có con riêng?”

“Mày rõ ràng là ghi hận chuyện tao không cho bố mày vay tiền chữa bệnh! Uổng công trước Tết tao còn bàn bạc với bác gái mày là nhà bọn tao sẽ lo học phí bốn năm đại học cho mày, không ngờ mày lại ác độc như thế!”

“Từ giờ trở đi, coi như tao không có đứa cháu gái như mày, cút ngay cho tao!”

Muốn đuổi tôi đi?

Tôi nhìn chằm chằm bác cả một lúc, khóe môi cong lên: “Bác cả, bác nói không có con riêng? Vậy ai đang sống ở căn số 2203, tòa 7, khu Long Hoa? Bác còn mua cho người ta một chiếc xe Mercedes-Benz, cũng quên luôn rồi sao?”

Bác cả sững người mất mấy giây, ông không ngờ tôi lại có thể đọc chính xác cả số phòng.

Sắc mặt bác gái càng lúc càng khó coi, bà biết chuyện căn nhà và chiếc xe Mercedes-Benz đó, chỉ là không ngờ bác cả lại dùng vào việc khác.

Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, bác gái giật lấy điện thoại của bác cả, gọi điện cho cô bạn thân.

Trong ống nghe vang lên giọng nữ nũng nịu: “Ông xã…”

Giây tiếp theo, bác gái cúp máy.

Đám họ hàng được dịp hóng ‘dưa’ nóng hổi, mỗi người nói một câu, bắt đầu chỉ trích bác cả, an ủi bác gái, nhưng vẻ mặt hưng phấn sớm đã bán đứng tâm tư muốn xem kịch vui của bọn họ.

Bác gái không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, bà như phát điên, túm lấy cổ áo bác cả, tát liên tiếp vào mặt ông: “Lý Kiếm Phong, đồ khốn nạn. Ăn của bà, dùng của bà, còn dám lấy tiền của bà đi nuôi gái! Không phải ông định sang ăn Tết với mẹ con nhà nó sao? Đi, bà đây đi với ông!”

04

Bác cả bị lôi xềnh xệch ra ngoài, nhìn bộ dạng điên cuồng của vợ bác cả, chẳng ai dám đứng ra can ngăn.

Trên bàn trống ra hai chỗ, tôi liền thay bộ bát đũa mới, rồi kéo mẹ ngồi xuống.

Còn chưa ngồi ấm chỗ, đám họ hàng đã tỏ thái độ không hài lòng.

Anh họ ghét bỏ né sang một bên: “Nhà có tang còn ngồi vào mâm? Thím Ba, thím và em họ đừng hại bọn cháu chứ!”

Vợ bác Hai nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi: “Hai mẹ cô mau xuống đi, nhà đang có tang mà ngồi ở chỗ chính, chẳng phải là đang nguyền rủa nhà họ Lý năm sau gặp xui xẻo hay sao?”

Vợ chú Tư còn ác hơn, giết người còn muốn giết cả tâm, bà ta cố tình nhắc đến bố tôi, định chọc tức mẹ tôi: “Chị Ba, chú Ba mệnh mỏng, không phải chúng em không muốn giúp anh ấy, mà có giúp thì anh ấy cũng không sống được. Chuyện hậu sự chúng em cũng đã góp sức rồi, chẳng phải anh ấy cũng được ra đi một cách vẻ vang đó sao? Hôm nay là giao thừa, chị nhất định phải nghĩ thoáng lên, mau đưa Tuyên Ninh xuống bếp ăn cơm đoàn viên với anh Ba đi, đừng ở đây làm chậm trễ mọi người.”

Ngay cả mấy đứa trẻ chưa hiểu chuyện trên bàn cũng bắt đầu hùa theo, giục tôi và mẹ mau rời khỏi bàn ăn.

Mắt mẹ đã đỏ hoe nhưng vẫn cố kìm nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tôi xuống bếp là được, để Tuyên Ninh ngồi lại được không? Năm nay con bé mới thi đỗ Đại học Thanh Bắc, rất có phúc khí.”

Bà nội suy nghĩ một lát rồi đồng ý với đề nghị của mẹ: “Tuyên Ninh, vậy cháu ăn vài miếng rồi xuống dưới đi.”

Ăn vài miếng?

Dựa vào đâu mà tôi chỉ được ăn vài miếng?

Ngay cả con chó nhà chú Tư còn có nguyên một bát cơm tất niên đấy!

Giây phút ấy, ý chí chiến đấu của tôi lên đến đỉnh điểm.

Từ khi có ký ức đến giờ, năm nào nhà tôi cũng phải trải qua bữa cơm tất niên trong sự chèn ép và bắt nạt của đám họ hàng.

Bọn họ thích hỏi, moi móc hỏi bố tôi năm nay kiếm được bao nhiêu tiền, sau khi biết được câu trả lời thì lại cười nhạo bố tôi vô dụng.

Bọn họ còn thích bắt bẻ những món ăn mẹ tôi đã cất công làm, rồi hỏi ông bà ngoại đã bòn rút mẹ tôi như thế nào, khiến mẹ tôi rơi vào tình cảnh khó xử, lúng túng.

Còn tôi, dù có học giỏi đến đâu cũng chưa từng nhận được một lời khen ngợi, bọn họ chỉ sai tôi đi dọn cơm thừa canh cặn, rồi chua chát nói: “Con gái học giỏi thì có ích gì, cuối cùng chẳng phải vẫn đi rửa bát cho nhà chồng sao.”

Bố mẹ tôi đều là những người hiền lành, truyền thống, luôn nghĩ rằng một năm cả gia đình mới tụ tập một lần, nhịn một chút rồi cũng qua.

Nhưng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nhịn đến khi bố tôi mất rồi, bọn họ vẫn coi việc bắt nạt nhà tôi là tiết mục thường niên trong bữa cơm tất niên.

Tôi thật sự chịu đủ rồi!

Tối nay, đừng ai mong được yên thân!

【Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là xử lý ai?】

Nhưng hệ thống lại nói: 【Ký chủ thân mến, nhiệm vụ thứ hai là gắp cho mẹ bạn một cái đùi gà lớn.】

05

Tôi có hơi sửng sốt, đây không phải là hệ thống ‘ăn dưa’ sao? Sao hệ thống cũng lo cả chuyện ăn đùi gà nữa vậy?

Nhưng mà, chuyện này đơn giản thôi.

Anh họ đã gắp một cái đùi gà, tôi chỉ cần gắp cái còn lại cho mẹ là được.

Vừa giơ đũa lên, vợ anh họ đã nhìn tôi cười đầy ẩn ý:

“Tuyên Ninh, sao em biết bố chồng chị có con riêng vậy?”

Tôi đã sớm có chuẩn bị: “Trước khi lên đại học, em có làm gia sư hai tháng ở khu Long Hoa, có gặp bác cả mấy lần.”

“Vậy tức là nửa năm trước em đã biết rồi, sao không nói sớm?”

“Anh họ, anh bị mất trí nhớ rồi à? Lúc đó bố em bệnh nặng, cả nhà anh né nhà em như né tà, đến cả điện thoại cũng không thèm nghe, em biết nói với ai đây?”

“Em, em… hừ!”

Anh họ tức đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là khó chấp nhận việc mình đột nhiên có thêm một đứa em trai.

Thấy anh họ khó chịu, tôi không nhịn được bèn lên tiếng an ủi:

“Anh họ, anh cũng đừng quá lo lắng, cặp song thai trong bụng bồ nhí chưa chắc đã là con trai đâu.”

“Cái gì? Cô ta còn mang thai đôi?”

“Vâng, cô ấy thường xuyên khoe khoang với mấy bà mẹ trong khu, nói chồng mình giàu lắm, bảo cô ấy sinh thêm mấy đứa để thừa kế gia sản cơ.”

Chị dâu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Tuyên Ninh, một ả bồ nhí như cô ta sao dám phách lối như vậy? Không phải là em bịa chuyện đấy chứ?”

“Chị dâu, chị tin hay không thì tùy chị, dù sao thì gia sản bị chia cũng đâu phải của em.”

Anh họ bị tôi nói cho cứng họng, miệng đang nhai đùi gà thơm phức mà vẻ mặt lại như đang ăn phải phân vậy.

Tôi vội vàng gắp cái đùi gà to còn lại trên bàn vào bát của mẹ, mẹ lúng túng liếc tôi một cái, dù sao thì ở nhà bà nội chỉ có đàn ông mới được ăn đùi gà.

“Mẹ, không sao đâu, bao nhiêu năm nay cơm tất niên đều do mẹ nấu, mẹ ăn một cái đùi gà thì có làm sao?”

Vừa dứt lời, vợ bác Hai đã lên giọng mỉa mai: “Tuyên Ninh, mẹ cháu làm cơm tất niên chẳng phải là vì nhà cháu không góp tiền mua thức ăn sao? Giờ nghèo đến mức đến cái đùi gà cũng phải tranh à?”
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt