Mẹ tôi lúng túng, định gắp cài đùi gà cho con trai út của bác Hai, nhưng bị tôi ngăn lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào vợ bác Hai – người độc mồm độc miệng nhất bên nhà nội. Nếu là bình thường thì quả thật tôi không dám chọc vào bà ta, nhưng tối nay bà ta đã đụng nhầm tấm sắt rồi.
【Hệ thống, tôi làm theo yêu cầu gắp đùi gà cho mẹ tôi rồi, nhưng vợ bác Hai lại nhảy ra gây sự, bà ta có ‘dưa’ gì không, mau truyền cho tôi đi.】
【Ký chủ thân mến, xin chờ một chút… cái này có hơi nhiều.】
Hệ thống vừa dứt lời, từng quả ‘dưa’ của vợ bác Hai lần lượt hiện ra trong đầu tôi.
Trời má, nếu không phải có hệ thống bên người, thì tôi thật sự không dám tin vợ bác Hai lại có thể làm ra loại chuyện này.
Bó tay!
Quá kính thích!
Đỉnh của chóp vũ trụ luôn!
Đến tiểu thuyết cũng chẳng dám viết thế này!
“Bác gái, hóa ra di thư ông nội để lại là viết cho bác.”
Không khí lặng đi ba giây, mọi người ngồi quanh bàn đều sững sờ.
Lúc ông nội qua đời đúng là có để lại một bức di thư, nhưng giờ nghĩ lại thì nó giống thư tình hơn:
【Sự xuất hiện của em đã cứu rỗi anh ra khỏi bóng tối, thời khắc cuối cùng có em làm bạn, đời anh không còn gì tiếc nuối.】
【Em thông minh lại đảm đang, luôn chịu thương chịu khó chăm sóc chồng con. Trong lòng anh, em chính là người vợ tuyệt vời nhất.】
【Thật ra mỗi lần nghe em mắng chửi người khác, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc. Anh sẽ đợi em bên cầu Nại Hà, nhất định em phải đến tìm anh đấy. Chỉ còn người dưới hoa một mình, có tình mà chẳng có tâm*.】
(*独留花下人, 有情却无心: Chỉ còn ta dưới hoa rơi, có tình mà chẳng có tâm: Diễn tả tình yêu lệch pha, đơn phương, hoặc yêu mà không được đáp lại bằng cả tấm lòng.)
…
Khi ấy cả nhà đều bị bức di thư này làm cho cảm động, cho rằng ông nội không giỏi bày tỏ tình cảm nhưng thật ra trong lòng rất yêu thương bà nội.
Bà nội cũng vì thế mà tiếc nuối rất lâu, nếu bà hiểu được tấm chân tình của ông nội sớm hơn, thì bà đã chẳng ly thân với ông nội hơn mười năm.
Không ngờ, phía sau tấm chân tình ấy lại có ẩn tình khác.
Nhưng vợ bác Hai dựa vào việc di thư của ông nội không ghi tên, hoàn toàn không sợ tôi vạch trần: “Lý Tuyên Ninh, di thư là bố viết cho mẹ, liên quan gì đến tao? Mày đừng có như chó dại cắn bậy bạ lung tung!”
“Em Ba sinh ra cái thứ chuyên gây chuyện như mày, bảo sao lại chết sớm. Tết nhất rồi, mày cắn nhà bác cả xong giờ lại muốn cắn tới nhà tao hả?”
“Bịa chuyện đến cả ông nội ruột, hôm nay mà không có mẹ mày ở đây, tao còn tưởng mẹ mày cũng chết rồi cơ đấy , loại súc sinh không cha không mẹ!”
Vợ bác Hai càng mắng càng tục , tôi vẫn thản nhiên hỏi cậu con trai út mới học cấp hai của bác Hai: “Em họ, “Chỉ còn ta dưới hoa rơi, có tình mà chẳng có tâm”, từ câu thơ này đoán ra một chữ, em đoán là chữ gì?””
Em họ suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có phải là chữ “Thiến**” không?”
(**Đây là một dạng đố chữ rất phổ biến trong văn hóa Trung Hoa. Khi đọc câu này, người nghe được yêu cầu đoán một chữ Hán duy nhất mà câu thơ ám chỉ.
独留花下人 → Chỉ còn người đứng dưới hoa một mình → Chính là bộ 亻 (Người đứng)
有情却无心 → Có tình mà chẳng có tâm → Chữ “情” (Tình) = 忄 (Tâm đứng) + 青 (màu xanh) → Tình bỏ Tâm còn 青 (Màu xanh)
Kết hợp “亻” + “青” = 倩 (Thiến).)
Sắc mặt vợ bác Hai lập tức trắng bệch, tôi mỉm cười gật đầu: “Cả nhà mình nghe thấy chưa ạ, trong nhà chúng ta ngoài vợ bác Hai ra, có ai khác trong tên có chữ “Thiến” nữa không?”
Cả bàn ăn đồng loạt quay sang nhìn vợ bác Hai, nhưng bà ta vẫn cứng miệng không chịu nhận: “Lý Tuyên Ninh, chỉ một câu thơ thì có thể chứng minh được cái gì? Mày không có chứng cứ, bịa chuyện bôi nhọ ông nội và tao như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Báo ứng?
Vậy thử xem ai mới là người gặp báo ứng.
“Bà nội, bà thử tưởng tượng dáng vẻ của vợ bác Hai khi cắt tóc ngắn xem, có thấy rất giống người trong album ảnh của ông nội không?”
07.
Bà nội khẽ sững người, tuy không nói gì nhưng sắc mặt đã rất khó coi.
Ông bác Hai nghiện rượu của tôi không nhịn được mà nổi giận: “Tuyên Ninh, hôm nay là đêm Giao thừa, bác và bác gái nể tình bố cháu vừa mất nên bỏ qua cho cháu một lần. Nếu cháu còn muốn gây chuyện, thì đừng trách bác không khách khí!”
Mẹ tôi cũng đang ra sức kéo vạt áo tôi dưới bàn: “Tuyên Ninh, có chuyện gì thì đợi ăn xong cơm tất niên rồi hãy nói.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của mẹ, khẽ nhíu mày siết chặt tay bà.
Mẹ à, chuyện này không thể chậm trễ dù chỉ một phút.
Bởi vì nhiệm vụ thứ ba hệ thống giao cho tôi là…
Đòi lại tiền của bố.
“Bác Hai, chắc bác vẫn chưa biết đâu nhỉ? Vợ bác và ông nội có một ‘tổ ấm’ nhỏ ở bên ngoài đấy.”
“Bác gái nói cuối tuần đi giúp người ta dọn dẹp, nhưng thực ra là đến ‘tổ ấm’ nhỏ đó để hẹn hò với ông nội.”
“’Tổ ấm’ nhỏ của họ nằm gần nhà ngoại của bác gái, người đứng tên là em họ. Ông nội vì muốn mua căn nhà đó, nên năm năm trước đã viện cớ nói mình nợ nần cờ bạc để lừa bố cháu đưa 200.000 tệ!”
Nói đến cuối, giọng tôi run lên. Bố mẹ tôi chắt chiu dành dụm từng đồng chỉ mong đủ tiền đặt cọc mua một căn nhà, vớ rách mấy lần thì đều vá lại rồi dùng tiếp, đồ đạc trong phòng trọ còn cũ hơn cả tuổi tôi nhưng chỉ cần còn dùng được thì họ cũng chẳng nỡ thay mới.
Số tiền 200.000 tệ được bố mẹ tích góp từng đồng từng cắc, cuối cùng lại bị ông nội lừa lấy mất.
Bác Hai cau mày, cả người căng cứng lại. Năm năm trước ông nội cũng từng nói với ông ta chuyện nợ nần cờ bạc, ông lấy cớ không có tiền, chỉ chuyển cho ông nội mấy nghìn cho xong chuyện.
Lúc đó ông nội còn chửi bới, mắng ông bất hiếu nhưng sau đó lại không nhắc đến nữa. Ông còn tưởng là nhà bác cả đã giúp ông nội trả nợ, nào ngờ số tiền đó lại do nhà tôi bỏ ra.
Nếu ông nội thật sự đã dùng số tiền 200.000 tệ lừa được để mua nhà rồi vụng trộm với vợ của mình.
Thì chẳng khác nào trời sập xuống.
Bác Hai nhìn chằm chằm vợ mình, vẻ mặt đầy phức tạp, còn bác gái thì lại kiêu ngạo ngẩng cao cổ như một con thiên nga, nhất quyết không thừa nhận:
“Lý Tuyên Ninh, ông nội mua nhà cho cháu trai thì có gì kỳ lạ, rõ ràng là mày đang đố kỵ thì có.”
Tôi bình tĩnh rót cho mình một ly nước dừa, qua thành ly thủy tinh, tôi nhìn thấy gương mặt bất lực của em họ:
“Bác gái, nếu bây giờ bác trả lại 200.000 tệ mà bố cháu đã đưa, những chuyện sau đó cháu sẽ không nói nữa. Bác nên biết, bây giờ sổ sách của ông nội đang nằm trong tay cháu, số tiền ông nội để lại cho bác, cháu đều rõ mồn một…”
Nghe tôi nói ông nội để lại tiền cho vợ bác Hai, ánh mắt của chú Tư thím Tư sáng rực lên:
“Đừng mà, Tuyên Ninh, cháu nói tiếp đi! Cháu không nói rõ mọi chuyện thì làm sao bọn chú tin cháu được?”
Tôi mỉm cười, nhìn về phía vợ bác Hai: “Bác gái, tuy ông nội đã mất rồi nhưng bác Hai vẫn còn đây, chẳng lẽ bác không sợ em họ…”
“Choang!”
Thím Hai không để tôi nói hết câu, tay bà lỡ trượt một cái, đánh rơi vỡ bát.
Vợ bác Hai trước kia toàn sai mẹ tôi dọn dẹp, lần này lại chủ động chui xuống gầm bàn để thu dọn.
Biểu hiện chột dạ như có tật giật mình của bà ta càng khiến mọi người thêm hứng thú hóng chuyện, anh họ và chị dâu họ sốt ruột thúc giục tôi:
“Tuyên Ninh, em đừng có nói nửa chừng thế chứ, chuyện này có liên quan gì đến em họ? Em mau nói tiếp đi!”
Đột nhiên, màn hình điện thoại của tôi sáng lên, là thông báo nhắc nhở: Alipay đã nhận được 200.000 tệ.
Hệ Thống Ăn Dưa Dịp Tết
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 10,400