Tôi lập tức mở Alipay ra xem, số dư: 200.679 tệ!
Vợ bác Hai thật sự đã trả lại tiền!
【Hệ thống, cậu nhìn thấy không? 200.000 tệ đấy!】
【Ký chủ thân mến, chút tiền lẻ này mới chỉ là món khai vị thôi. Bạn ăn vài miếng cơm đi, lát nữa chúng ta phải tiếp tục màn trình diễn.】
Hệ thống này cũng tốt thật, nghĩ đến 800.000 tệ còn lại, tôi lập tức hăng hái hẳn lên, vùi đầu xúc mấy miếng cơm vào miệng.
Anh họ ngồi cạnh tôi bực bội giật lấy đôi đũa của tôi: “Lý Tuyên Ninh, mày ba hoa chích chòe cả buổi là muốn kéo dài thời gian để mẹ con mày được ngồi lại bàn ăn đúng không? Cút khỏi bàn ăn ngay, nhìn cái bộ mặt xui xẻo của mày là tao muốn ói!”
Tôi chớp chớp mắt, anh họ định ép tôi tát anh ta ngay lúc tôi đang vui nhất đấy à?
Nhớ lại mấy năm trước anh họ và chị dâu không ít lần cười nhạo gia đình tôi, thế là tôi quyết định tung luôn ‘quả dưa’ của anh ta:
“Anh họ, mấy hôm trước em thấy anh tặng quà cho nữ streamer trong phòng livestream, một đêm bay mất mấy chục nghìn, anh bị hack tài khoản à?”
Anh họ sững người, không dám tin tôi lại phát hiện ra bí mật nhỏ của anh ta, bởi vì lúc anh ta tặng quà là bốn giờ sáng… hơn nữa còn là loại phòng livestream rất kín đáo.
“Lý Tuyên Ninh, mày đừng có mà nói bậy nói bạ!”
“Em không có nói bậy, lúc đó em còn làm chim mồi* bán thời gian trong phòng livestream đó cơ. Lúc anh tặng quà em còn nhắc anh nữa mà, nữ streamer đó bật filter làm đẹp đấy, chứ thật ra cũng gần 50 tuổi rồi.”
(* 拖 (tuō): viết tắt của 托儿 (tuōr): chỉ những người đóng giả làm khách hàng, người quen, fan trung thành, v.v… để làm màu, dẫn dắt, kích thích người thật chi tiền trong các bối cảnh như: livestream, hội thảo bán hàng, sòng bạc, show đấu giá….)
“Lý Tuyên Ninh, lúc thì làm gia sư lúc lại làm chim mồi, sao chỗ nào cũng có mặt mày thế hả?”
“Nhà em nghèo mà… đâu có giống anh họ, lượn từ phòng livestream này sang phòng khác, hễ thấy bà cô nào vừa mắt là nhắn tin riêng hỏi người ta: bao nhiêu tiền thì được gặp mặt.”
“Mày nói xong chưa?”
“Chưa xong đâu. Anh họ, cô vợ trong game của anh là mối tình đầu của anh đúng không? Em thấy ảnh đại diện của cô ấy quen lắm, mùng Ba Tết anh đi tìm cô ấy thì tiện thể hỏi hỏi giúp em xem cô ấy có muốn tham gia buổi họp lớp không nhé?”
Mặt mũi anh họ tối sầm, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, nhưng chị dâu đã chìa tay ra trước mặt anh ta: “Đưa điện thoại đây để em xem.”
Lúc này, tôi càng không nhịn nổi mà nhếch môi cười: “Chị dâu, chị cũng đừng trách anh họ, chị đem toàn bộ tiền mà bác cả đầu tư cho chị mở tiệm hoa chuyển hết cho em trai chị mua nhà, anh họ tức giận cũng phải thôi. Anh ấy xem live, chơi game tán tỉnh mấy bà cô với người yêu cũ, thì vẫn còn đỡ hơn chị công khai nắm tay huấn luyện viên phòng gym đi xem phim đấy.”
Anh họ kinh ngạc, quay sang trách móc chị dâu, chẳng mấy chốc, cả căn phòng vang lên tiếng hai người họ cãi nhau ầm ĩ.
Thấy ‘quả dưa’ này càng lúc càng lớn, mọi người hóng hớt đến say mê, chỉ có bà nội là không chịu nổi, quay sang đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mẹ tôi: “Lâm Thục Phân, rốt cuộc Tuyên Ninh nghe được mấy chuyện này ở đâu? Không đầu không đuôi, cứ phải đem ra nói trong bữa cơm tất niên, làm cả nhà mất vui, mới thấy hả dạ hả? Đây chính là cô con gái tốt mà cô dạy dỗ đó hả, đến cả chút tình thân cũng không có!”
Tình thân?
Hai chữ này thốt ra từ miệng bà nội, suýt nữa làm tôi tức đến bật cười, rõ ràng bà ấy mới là người không nói đến tình thân nhất trong cái nhà này.
Cả đời bà sinh được sáu người con nhưng trừ chú Tư ra, năm người còn lại đều bị bà coi như cái máy rút tiền, Trong đó có bố tôi, mặc dù nhà nghèo nhưng hễ bà xin gì là ông luôn gật đầu đồng ý, giống như một cái máy không cần bảo dưỡng mà vẫn chạy đều, cho nên bà mới không kiêng nể gì bóc lột nhà tôi, hút cạn máu chúng tôi.
Chuyện khiến tôi không thể chấp nhận nhất là, ngày bố tôi mất, bà nội thậm chí còn không đến bệnh viện nhìn mặt ông lần cuối. Miệng thì nói sợ mình không chịu nổi, nhưng thực ra là bà ở nhà làm tiệc sinh nhật cho con chó của chú Tư, còn vui vẻ chụp ảnh lưu lại nữa.
Sau đó, bà nhất quyết không cho đặt di ảnh của bố tôi ở phòng chính, nói sẽ ảnh hưởng đến phong thủy của nhà họ Lý, nhưng thực chất là sợ mẹ con tôi tiêu tốn điện nước, chiếm chỗ trong nhà, ép mẹ tôi phải làm tang cho bố trong nhà thờ tổ.
Cho nên, chỉ vì mấy đồng tiền điện nước mà không chịu để con ruột mình về nhà an nghỉ, người mẹ như vậy thì có tư cách gì để nói đến tình thân?
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà nội: 【Hệ thống , bà nội tôi có ‘dưa’ không?】
【Ký chủ thân mến, bạn cũng xem thường tôi quá rồi, đến cả mấy ‘quả dưa’ đời cụ cố nhà cô tôi còn biết rõ nữa là.】
09.
Khi hệ thống truyền thông tin vào não tôi thì cũng tiện thể giao luôn nhiệm vụ thứ tư: 【Ký chủ thân mến, nhiệm vụ lần này là đòi lại căn nhà của bố bạn.】
Nhà của bố tôi?
Gia đình chúng tôi trước giờ vẫn đi thuê mà, bố tôi lấy đâu ra nhà?
Tôi cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra nhà của bố tôi ở đâu.
Căn nhà bốn tầng của bà nội được xây cách đây mười lăm năm, do bác cả, bác Hai và bố tôi cùng góp tiền xây dựng. Khi đó bố tôi bỏ ra 100.000 tệ, nên ông nội đã chia tầng hai cho nhà tôi.
Nhưng sau đó bà nội lại bảo bố tôi cho chú Tư và thím Tư mượn tầng hai làm phòng tân hôn, rồi vợ chồng chú Tư cứ ở đó cho đến tận bây giờ.
Đêm Giao thừa, muốn đòi lại nhà của bố từ tay bà nội, e là phải có một ‘quả dưa’ siêu to khổng lồ mới làm được.
Nhưng xem ra, tôi đã lo xa rồi.
Mấy ‘quả dưa’ siêu to khổng lồ từ bà nội nhiều đến mức hóng cả năm cũng không hết, bốc đại một cái cũng đủ chấn động*.
(王炸: Vương tạc: là tiếng lóng Trung Quốc, bắt nguồn từ trò chơi bài “Đấu địa chủ” (斗地主), trong đó “王炸” là bộ bài mạnh nhất gồm hai quân Joker (quân vua lớn) – tượng trưng cho sức mạnh tuyệt đối, không thể đánh bại.)
Vậy nên, tôi nhắm vào chú Tư:
“Chú Tư thím Tư, bà nội nói chuyện cháu kể là không đầu không đuôi, vậy giờ cháu kể cho chú thím nghe một câu chuyện có đầu có đuôi nhé…”
“Đừng, không được kể.”
Chú Tư căng thẳng ngắt lời tôi, lúng túng bấm điện thoại, thỉnh thoảng lại đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Tuyên Ninh, ba năm trước chú có mượn bố cháu 5.000 tệ, giờ chú trả lại cho cháu, còn dư 1.000 tệ là tiền mừng tuổi chú thím lì xì cho cháu. Hôm nay là Giao thừa, cả nhà mình vui vẻ ăn bữa cơm đi, có chuyện gì thì để sau nói.”
Thím Tư tuy xót tiền nhưng cũng sợ hóng xong cuối cùng lại hóng trúng ‘dưa’ của mình, liền nhiệt tình đứng dậy gắp một miếng thịt bụng cá bỏ vào bát của tôi: “Tuyên Ninh, hai mẹ con cháu hiếm khi về nhà, lát nữa để thím dọn bàn cho, hai mẹ cháu về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Thím Tư, hôm nay mẹ con cháu không ở khách sạn.” Tôi bình tĩnh chỉ lên lầu nói, “Năm xưa bố cháu cho chú thím mượn tầng hai làm phòng tân hôn, chứ đâu có nói cho chú thím ở cả đời đâu.”
Lời vừa dứt, bà nội lập tức nhận ra tôi muốn đòi nhà, liền đấm ngực dậm chân, làm ra vẻ thở không nổi: “Trời ơi là trời, nhà họ Lý chúng con đã tạo nghiệt gì thế này! Lâm Thục Phân, nếu cô còn không kéo đứa nghiệp chướng này đi, hôm nay tôi sẽ tức chết ở đây cho cô xem!”
Mẹ tôi sợ bà nội xảy ra chuyện, định bước lên an ủi lại bị tôi kéo ngồi trở lại.
“Bà nội, bà còn giả vờ cái gì nữa? Bà nhìn trúng thím Tư là con gái một, nằm mơ cũng muốn chú Tư nuốt trọn gia sản nhà vợ, giờ bố mẹ của thím Tư còn sống sờ sờ, bà nội nỡ chết sao?”
“Lý Tuyên Ninh, mày câm miệng!”
Bà nội tức đến mức chỉ hận không thể lao tới khâu miệng tôi lại, thím Tư thấy vậy liền ra sức kéo bà lại.
Dù sao thì ‘quả dưa’ này, thím Tư không thể không nghe.
“Bà nội, bà tưởng không ai biết chuyện bà tặng thím Tư vòng vàng lắc bạc sao? Bà tưởng chuyện đổ nước ép xoài vào rượu của mẹ thím Tư, hại bà ấy bị dị ứng phải rời khỏi bữa tiệc có thể giấu cả đời sao? Ngày nào bà cũng nói với con chó của thím Tư bảo nó cắn chết thím Tư, đến con chó cũng bị bà làm cho nín sủa luôn…”
“Phản rồi phản rồi! Thằng Hai, thằng Tư, bọn mày ngồi đó làm gì, còn không mau kéo Lý Tuyên Ninh ra ngoài ngay cho tao!”
Bác Hai tâm trạng buồn bực, lại uống rượu đến mức say mèm, chẳng buồn để ý đến bà nội. Chú Tư thì định bước tới nhưng lại bị thím Tư quát: “Nếu anh dám đi, tôi lập tức ly hôn với anh!”
Thấy thím Tư đã nổi giận, tôi tiếp tục tung ra ‘quả dưa’ nặng ký nhất: “Thím Tư, bề ngoài bà nội rất tôn trọng thím, chấp nhận chuyện thím tạm thời chưa muốn có con. Nhưng sau lưng, bà nội luôn khuyên chú Tư mau chóng làm thím mang thai, thậm chí còn lén đặt camera dưới gầm giường của hai người, chỉ để nghe lén chuyện riêng tư của chú và thím đấy.”
“Cái gì?” Tam quan của thím Tư sụp đổ, không giữ nổi bình tĩnh nữa, “Lý Tuyên Ninh, cháu nói thật sao?”
“Thím Tư, điện thoại và iPad của bà nội đều do bố cháu mua, dùng chung tài khoản với cháu. Toàn bộ tin nhắn, hình ảnh và video đều lưu trong tài khoản iCloud. Lát thím về phòng kiểm tra xem dưới gầm giường là biết có camera thật hay không.”
“Lý Tuyên Ninh, còn chuyện gì nữa, cháu nói hết ra đi.”
Thím Tư siết chặt nắm đấm, cơn nhẫn nhịn đã tới giới hạn, ngọn lửa trong người như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tôi dịu giọng lên tiếng, châm ngòi ngọn lửa đó:
“Thím Tư, con chó mà thím mang theo khi về nhà chồng… đã bị bà nội bán đi rồi, bán được 150 tệ.”
“Bà ấy bán Đa Đa cho ai?”
“Quán thịt chó.”
Quán, thịt, chó!
Thím Tư chết lặng mất vài giây, không kìm được mà bật khóc nức nở, toàn thân run rẩy không ngừng.
Toàn bộ họ hàng đang hóng chuyện tại chỗ đều ngơ ngác nhìn nhau, năm đó họ cũng từng bị bà nội gọi về phụ thím Tư tìm chó, tìm suốt mấy tháng trời, đến cả đội tìm chó chuyên nghiệp cũng được mời tới mấy lần, tiếc là vẫn không tìm thấy Đa Đa… Sau này, chú Tư mua cho thím Tư một con chó khác thì chuyện này mới dần lắng xuống, không ngờ sự thật lại là như thế này.
“Lý Tuyên Ninh, Lâm Thục Phân, cái đồ sao chổi bọn mày cút ra ngoài ngay cho tao, nhà họ Lý không hoan nghênh chúng mày, sau này đừng có vác mặt về đây ăn Tết nữa!”
Bà nội thật sự hoảng rồi, trăm tính vạn tính cũng không ngờ chuyện bán chó lại bị tôi vạch trần trước mặt bao người. Thừa dịp thím Tư đang đau lòng không còn sức cản lại, bà như được tiêm máu gà, xông tới kéo hai mẹ con tôi ra ngoài, khí thế còn hơn cả vận động viên điền kinh.
Tôi chắn trước mặt mẹ, lòng hạ quyết tâm, dứt khoát hất tung cả bàn ăn.
Không cho chúng tôi ăn cơm, vậy thì đừng ai ăn nữa!
“Lý Tuyên Ninh, mày dám? Sao mày dám!”
“Bà nội, bố cháu để tâm đến bà, nhưng cháu thì không. Nếu bà còn dám bắt nạt mẹ con cháu thêm một lần nữa, cháu đảm bảo bà không sống nổi đến ngày nuốt hết tài sản của nhà thím Tư đâu.”
Hệ Thống Ăn Dưa Dịp Tết
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 10,398