Tối hôm đó thím Tư lập tức dọn về nhà mẹ đẻ, còn tôi và mẹ mang di ảnh của bố lên tầng hai.
【Hệ thống, đây là bố tôi.】
【Ký chủ đừng buồn, nếu bố bạn nhìn thấy dáng vẻ đại sát tứ phương của bạn, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui.】
【Hệ thống, tôi không buồn, tôi chỉ là nhớ ông ấy thôi.】
Nhìn nụ cười ấm áp của bố tôi trong khung ảnh, mắt tôi dần nhòe đi, ông lương thiện chất phác, cần cù lạc quan như thế, là người bố tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Mẹ thấy tôi buồn bã, liền đưa cho tôi một cốc nước ấm. Mẹ giống bố, đều là người mềm lòng, luôn coi trọng tình thân, cho nên chuyện tối nay khiến bà chấn động không nhỏ: “Tuyên Ninh, con thực sự muốn đòi lại nhà sao? Chú Tư, thím Tư của con…”
“Mẹ, đây là nhà của bố, chúng ta cho chú Tư thím Tư mượn bấy nhiêu năm cũng đã hết lòng rồi. Ông Lý chuyên thu ve chai ở đầu thôn muốn thuê nhà, con định cho ông ấy thuê cả tầng hai, như vậy mỗi năm gia đình mình sẽ có thêm mấy nghìn thu nhập.”
“Cho người thu mua ve chai thuê? Bà nội con có đồng ý không?”
Mẹ giật nảy mình, mà bị dọa cho hết hồn còn có cả bà nội đang trốn ở đầu cầu thang để nghe lén.
Tôi cố ý nói to hơn: “Mẹ, vì chưa bệnh cho bố mà chúng ta đã vay ngoài 500.000 tệ rồi, giờ chúng ta không thể bận tâm đến việc bà nội có đồng ý hay không nữa. Nếu bà nội thật sự muốn để chú Tư tiếp tục ở đây, thì bà có thể bỏ ra 300.000 mua lại nhà của chúng ta. Còn nếu không, qua Tết con sẽ cho người khác thuê luôn.”
“300.000?”
“Vâng, 300.000, một đồng cũng không thể thiếu.”
Mẹ thở dài, bà biết tôi tự có chủ ý nên không nói thêm gì nữa. Bóng dáng của bà nội rõ ràng khựng lại, sau khi do dự một lúc, bà vội vàng đi xuống lầu.
Rõ ràng là bà nội không nỡ bỏ ra 300.000 tệ này
Với tính cách của bà ấy, chắc chắn sẽ không đồng ý để tôi cho thuê tầng hai, cho nên bà nhất định sẽ tìm cách để ép buộc đạo đức với hai mẹ con tôi, nhằm lấy lại quyền sử dụng tầng hai mà không mất một đồng.
【Hệ thống , cậu có nắm rõ mấy ‘quả dưa’ của đám bà tám trong thôn không?】
【Ký chủ thân mến, tôi là hệ thống ăn dưa chuyên nghiệp đấy.】 Hệ thống ho nhẹ hai tiếng, 【Mười phút trước, bà Lưu khạc nhổ vào cốc trà của chồng; một tiếng trước, con trai của trưởng thôn bị bắt vì lái xe trong khi say rượu; hôm qua, con mèo mướp ở đầu thôn bị vợ đánh, lang thang bên ngoài đến giờ vẫn chưa dám về nhà.】
Được rồi được rôi, tôi cảm thấy bây giờ mình mạnh đến đáng sợ rồi đó.
11
Sáng mùng Một Tết, tôi đang mài dao trong sân, dưới chân còn có một con gà mái bị trói chân.
Lúc dao sắp được mài xong, bà nội dẫn theo một đám người “trợ thủ”, khí thế hùng hổ vây lấy tôi.
“Lý Tuyên Ninh, mẹ mày đâu? Gọi nó ra đây!”
“Mẹ cháu đang ngủ, có chuyện gì thì nói với cháu là được.”
Bà Chu hàng xóm thấy thái độ tôi lạnh nhạt liền chống nạnh chửi ầm lên: “Có điên không chứ! Đường đường là sinh viên Đại học Thanh Bắc mà cư xử mất dạy như thế đấy hả? Mày nói chuyện với người lớn kiểu gì đấy?”
Tôi lười biếng ngước mắt lên:
“Bà Chu, con trai út của bà nghiện đánh bạc trên mạng, vay nóng trên mạng cũng hơn mấy triệu tệ, vậy mà bà còn rảnh rỗi quản cháu có mất dạy hay không à?”
“Tối qua con trai cả biếu bà cái bao lì xì, bà đã gửi tiết kiệm chưa? Chưa thì mau về kiểm tra xem còn hay không đi.”
Bà Chu nghĩ ngợi một lúc rồi vội vã chạy về nhà. Lúc này, bà Lưu ở đầu thôn tiến lên một bước, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì tôi đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Con ranh con, mày cười cái gì?”
“Cháu trai bà mới là thằng ranh con ấy. Làm bà nội mà chẳng chú ý gì tới cháu chắt, để nó bị cháu bà Vương bắt nạt suốt mấy tháng trời mà không hề hay biết, hôm nay lại còn theo bà Vương đến đây hóng chuyện…”
“Bà chị, đừng nghe con ranh này châm ngòi ly gián!”
Bà Vương vội vàng ngắt lời tôi: “Lý Tuyên Ninh, bố mày hiền lành thật thà như thế, sao lại sinh ra cái loại gây chuyện như mày chứ?”
“Bà Vương, hai chữ ‘gây chuyện’ nghe hợp với bà hơn đấy ạ. Bà không biết cháu mình cướp đồ chơi của cháu bà Lưu thật sao? Trong nhà tự nhiên có thêm đồ chơi mới , bà không thấy lạ à? Lại còn để yên cho cháu mình cầm thước dài đi ra ngoài mỗi ngày, cái thước đó mà đánh xuống người thì không phải chuyện đùa đâu.”
Bà Lưu thương cháu như vàng, vừa nghĩ đến mấy món đồ chơi trong nhà dạo gần đây tự nhiên biến mất, liền sốt ruột đến mức đập đùi đen đét, kéo bằng được bà Vương đi tìm hai đứa nhỏ để đối chất.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, hì hì, “double kill” dễ như trở bàn tay.
Sau đó mấy bà khác cũng lên tiếng, nhưng không có ai ngoại lệ, ai nấy đều phải ôm ‘dưa’ của mình rồi lén chuồn đi. Chỉ còn mỗi bà Tề tự cho rằng nhà mình không có điểm yếu, nên không sợ tôi vạch trần.
“Lý Tuyên Ninh, bố mày vừa mất, mẹ con mày đã quay ra bắt nạt bà nội, ghê gớm quá nhỉ! Gọi mẹ mày ra đây, hôm nay tao phải dạy dỗ nó một trận cho biết lễ độ!”
Tôi không thèm để ý đến bà ta, ấn đầu con gà xuống, vung dao chặt một nhát dứt khoát, sau đó cầm con dao dính đầy máu, liếc mắt nhìn bà nội: “Bà nội, năm cháu năm tuổi, bà nhặt được chiếc nhẫn vàng hồi môn của bà Tề rồi giữ luôn đến giờ chưa trả, vậy mà bà ấy vẫn nhiệt tình giúp bà thế này, đúng là khiến người ta hâm mộ thật đấy.”
…
Hôm đó, bà Tề đứng trước cửa nhà bà nội chửi mắng suốt hai tiếng đồng hồ, bà nội tức đến mức tự nhốt mình trong phòng, bỏ luôn cả bữa trưa lẫn bữa tối.
Đến bữa tối, ngoại trừ chú Tư thím Tư thì những người họ hàng khác đều có mặt. Trên bàn ăn, ai nấy đều im lặng như gà, đối với mẹ tôi lại tỏ ra khách sáo khác thường.
Mẹ tôi ngại ngùng nói món gà chiên muối giòn* hơi mặn, vợ chú Hai liền vội vàng an ủi:
“Không mặn đâu, vừa miệng lắm, chị thích ăn mặn mà.”
Tôi mỉm cười thân thiên: “Ông nội cũng thích ăn mặn lắm.”
Nụ cười của vợ chú Hai lập tức cứng đờ, nhưng lại không dám chọc vào tôi, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Ầy, đâm vào chỗ đau của người khác ai mà chẳng biết? Tôi phải để bọn họ hiểu rằng, những ấm ức mà gia đình chúng tôi chịu đựng bao nhiêu năm nay, đâu phải ăn một bữa cơm là xong.
(*盐酥鸡: Gà chiên muối giòn: là một món ăn nổi tiếng của Đài Loan.
– Thành phần chính: thịt gà (thường là đùi gà hoặc ức gà), cắt miếng vừa ăn.
– Tẩm ướp: với tỏi, nước tương, rượu nấu ăn, muối, tiêu, ngũ vị hương, bột bắp hoặc bột khoai.
– Chiên giòn: gà được lăn qua lớp bột khô rồi đem chiên ngập dầu cho vàng giòn.
– Ăn kèm: thường có lá húng quế chiên, đôi khi có thêm tỏi phi, ớt bột hoặc tiêu cay rắc lên trên.
– Phục vụ: thường là món ăn vặt bán tại các quầy hàng đêm, chợ đêm Đài Loan, rất phổ biến.)
12.
Mùng Hai Tết, ông ngoại nói mẹ tôi đang chịu tang, không cho bà về nhà. Tôi còn đang tiếc vì không được ăn được dưa bên ngoại, ai ngờ bà nội lại âm thầm tung một chiêu lớn.
Mùng Sáu Tết, bà nội bỏ tiền làm lễ cầu siêu cho bố tôi, còn chuẩn bị năm bàn tiệc chay để cảm ơn họ hàng thân thích, còn mời cả họ hàng bên ngoại tôi đến dự.
Tôi biết, mấy người có mặt hôm nay, đa số đều là thuyết khách của bà nội.
Vì mẹ tôi cũng hiếu thảo giống bố tôi, nên nếu ông bà ngoại mở miệng, không chừng mẹ sẽ từ bỏ ý định đòi lại căn nhà.
【Hệ thống, giúp tôi, tôi muốn đánh bay hết tất cả bọn họ!】
【Ký chủ thân mến, đừng có cướp lời thoại của tôi được không, đây là nhiệm vụ thứ năm của bạn đấy.】
Hệ thống này đỉnh thật sự, chỉ cần ánh mắt tôi lướt qua ai, là trong đầu lập tức hiện lên ‘quả dưa’ của người đó.
Người đầu tiên lên tiếng là bà dì: “Tuyên Ninh, nghe nói cháu học ở Thanh Bắc, học phí chắc đắt lắm nhỉ? Mẹ cháu chắc áp lực lắm phải không?”
Tôi nhìn nụ cười không có thiện ý trên mặt bà dì, chớp mắt đầy ngưỡng mộ: “Bà ơi, học phí của Thanh Bắc đương nhiên đắt hơn nhà tù rồi. Cháu trai dì vừa học xong cấp ba đã được đưa vào nhà tù để học nghề, nhà bà không có áp lực là đúng rồi.”
“Quế Hoa, cháu trai bà vào tù thật à?”
“Phạm tội gì thế?”
“Bị kết án bao lâu? Ra tù chắc khó kiếm việc lắm nhỉ?”
Đối mặt với đám họ hàng hỏi tới tấp, bà dì họ tức đến mức mặt đỏ bừng, còn chưa kịp mắng tôi thì một bà cô khác lại nhảy ra, mặt mũi chua ngoa, sốt sắng muốn giới thiệu đối tượng cho tôi: “Tuyên Ninh, nghe nói hai mẹ con cháu đang nợ nần chồng chất. Bà tình cờ quen một ông sếp lớn, muốn cưới một người có học thức về làm vợ. Tuy ông ấy đã qua một đời vợ nhưng chịu chi sính lễ hẳn 500.000, đủ để cháu trả hết số nợ kia đấy .”
Tôi liếc mắt: “Bà à, cái mối ngon mà bà giới thiệu cho con gái mình là một kẻ nghiện rượu đấy. Cứ rượu vào là lại đánh vợ, không tin bà cứ thử kiểm tra lại hồ sơ khám bệnh của con gái bà đi.”
Vì đã từng nghe danh tôi “bổ dưa” chuẩn không cần chỉnh, nên bà khựng lại mất mấy giây, rồi âm thầm móc điện thoại ra, lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Tôi dứt khoát đứng dậy, cầm cốc trà, chủ động chào hỏi họ hàng xung quanh:
“Ông cậu, vụ ly hôn của con trai ông xử đến đâu rồi? Cháu trai được xử theo mẹ hay sao ạ?”
“Ôi dì, chồng chưa cưới của chị họ bị bắt vì đi chơi gái, vậy chị họ còn cưới nữa không ạ?”
“Chú họ, sau khi bị cắt giảm nhân sự, chú đã tìm được việc chưa? Lương một tháng của chú giờ bao nhiêu rồi?”
“Bác cả, em họ có biết bác định cho nó ở lại lớp chưa? Thật ra toán được 20 điểm thì cũng bình thường thôi, nhưng môn văn mà chỉ được có 5 điểm thì đúng là hơi ba chấm.”
“Cô út, cái gói đầu tư tài chính mà cô đổ tiền vào bị sập rồi à, đã báo cảnh sát chưa? Chuyện này không thể để lâu đâu.”
……
Ăn sạch ‘dưa’ của đám họ hàng, để họ khỏi hóng ngược lại chuyện của mình.
Cả căn phòng toàn họ hàng đều bị mấy câu ‘chào hỏi thân thiết’ của tôi làm cho cứng họng, có người lầm bầm chửi tôi không biết giữ ý giữ tứ, chuyện gì cũng xía vào.
Cười chết mất, tôi chỉ bắt chước lại mấy chuyện trước kia họ từng làm với nhà tôi thôi, sao tới lượt họ thì lại không chịu nổi vậy?
Không chịu nổi thì thôi, dù sao tôi cũng sẽ không dung túng cho họ nữa.
Ai không vừa ý, thì nhào vô đây!
Đúng lúc này, tiếng của bác cả vang lên từ phía sau. Bà lấy tư cách là chị ruột để lên mặt dạy đời mẹ tôi: “Em gái, chuyện này em làm vậy mà coi được à. Căn nhà này lúc Kiếm Bình còn sống đã đồng ý cho em trai và em dâu ở rồi, sao giờ nó mất rồi em lại muốn đòi lại chứ?”
13.
Mẹ tôi thở dài: “Chị cả, Kiếm Bình chữa bệnh để lại cả mấy trăm triệu tiền nợ, em và Tuyên Ninh lo cho mình còn chưa xong, lấy đâu ra sức mà lo cho em trai với em dâu của Kiếm Bình nữa?”
“Em gái à, tiền thì có thể từ từ kiếm rồi trả, nhưng Tết nhất mà lại để cả nhà thành ra thế này, thì em cũng phải xem lại mình đi.”
Bác cả không ngừng trách mẹ tôi không có tình người, mẹ tôi dù đã quen với sự thờ ơ bên nhà ngoại, nhưng trong mắt vẫn thoáng qua một chút thất vọng. Bà định lên tiếng giải thích, lại bị tôi nhanh miệng giành nói trước: “Bác cả, bác sống tình người như vậy thì chắc sẽ không ngại việc bác trai lén cho em gái mượn 500.000 tệ đâu nhỉ?”
Bác cả giật giật khóe miệng, không khẳng định cũng không phủ nhận: “Tuyên Ninh, đừng có ăn nói linh tinh, cháu biết em gái của chồng bác không mà nói.”
“Sao lại không biết chứ? Cháu từng đến công ty của cô ấy xin làm thêm mà.”
Bác trai thấy tôi nói chắc như đinh đóng cột, đắn đo một lúc rồi đành thú nhận: “Vợ à, em gái anh khởi nghiệp, anh đầu tư cho nó 500.000 tệ, chứ không phải cho mượn.”
“Không phải cho mượn…” Bác cả nghe xong mà tức muốn nổ phổi, lập tức gọi điện cho cô em chồng nhưng lại bị chồng giật mất điện thoại.
“Vợ, vừa nãy em còn mắng em gái mình không có tình người, nói chuyện chồng đã hứa thì vợ không được lật lọng. Đầu năm Tết nhất, em lại tìm em gái anh đòi tiền, em bảo anh biết giấu mặt vào đâu?”
“Tôi mặc kệ ông giấu mặt vào đâu! Con trai sắp đi du học rồi, 500.000 tệ đấy ông phải đòi lại ngay cho tôi!”
Bác cả vừa nói năng hùng hồn vừa giật lại điện thoại, bác trai thở dài: “Không đòi lại được đâu, em gái anh đã đem đi đầu tư hết rồi.”
Bác cả tức đến đỏ cả mắt, kéo cả con trai vào cùng mắng bác trai. Tôi không nhịn được bèn khuyên một câu: “Bác cả, tiền có thể từ từ kiếm rồi trả, người một nhà sao phải làm ầm lên như vậy chứ?”
Hệ Thống Ăn Dưa Dịp Tết
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 10,399