Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hẹn Ước Dưới Hoa Đào > Chương 3: Bí Mật Hoa Đào

Hẹn Ước Dưới Hoa Đào

Tác giả: Khát Nước | Chương: 3 | Lượt xem: 353

Chương 3: Bí Mật Hoa Đào

Những ngày tháng bị giam lỏng trong Tạ Phủ dần trôi qua trong sự bất an và khao khát tự do của Tô Dao. Cô như một con chim bị nhốt trong lồng son, dù được đối xử tử tế nhưng vẫn day dứt tìm cách thoát ra. Việc Tạ Kính Viễn có vẻ bớt nghi ngờ hơn đôi chút là một tia sáng nhỏ, nhưng vẫn chưa đủ để cô có thể tự do đi lại.

Cơ hội đã đến vào một buổi sáng, khi cô hầu gái nhỏ tên Tiểu Liên mang điểm tâm đến. Cô bé có vẻ đã bớt sợ hãi Tô Dao hơn sau lần "cẩu huyết" và thường lén liếc nhìn những món đồ lạ trong phòng cô với ánh mắt tò mò. Hôm đó, thấy Tô Dao buồn bã nhìn ra cửa sổ, Tiểu Liên bạo dạn hỏi: "Cô gái... cô nhớ nhà lắm phải không?"

Tô Dao gật đầu, không giấu nổi nỗi niềm: "Ừ. Nhà tôi... ở rất xa."

"Xa lắm sao? Có phải qua tận rừng hoa đào không?" Tiểu Liên ngây thơ hỏi. "Dân làng đồn rừng hoa đào phía Tây linh thiêng lắm. Dưới gốc đào nghìn năm ấy, không chỉ có thể cầu duyên lành, mà nghe nói... còn có thể dẫn lối đến những thế giới khác cơ."

"Thế giới khác?" Tim Tô Dao đập thình thịch. Cô cố giữ bình tĩnh, hỏi lại: "Tiểu Liên, ý cậu là sao? Kể cho tôi nghe đi."

Được khích lệ, Tiểu Liên hào hứng kể: "Chuyện là thế này. Từ xa xưa, người ta đồn rằng gốc đào cổ thụ đó là nơi trú ngụ của thần tiên. Vào những đêm trăng sáng nhất, hoặc khi có cơn gió lớn khác thường, nếu một người có duyên đứng dưới gốc cây thành tâm cầu nguyện, hoặc có thể vô tình chạm phải một cánh cửa nào đó, họ sẽ được dẫn dắt đến một nơi hoàn toàn xa lạ, có khi là thiên đình, có khi là... một thế giới song song nào đó. Cũng có người nói, đó là nơi tiễn biệt, chia cắt những mối duyên phận không thuộc về cùng một thế giới."

Lời kể của Tiểu Liên như một tia chớp xé toang màn sương trong đầu Tô Dao. Cơn gió mạnh! Gốc đào cổ thụ! Tất cả trùng khớp với trải nghiệm của cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, gốc đào nghìn năm chính là chìa khóa! Nó có thể đã đưa cô đến đây, và rất có thể, nó cũng là cách để cô trở về.

"Thế... có ai từng trở về từ 'thế giới khác' đó không?" Tô Dao hỏi, giọng có phần run rẩy.

Tiểu Liên lắc đầu: "Chuyện này toàn là truyền thuyết thôi. Có người nói đã thấy bóng ma dưới gốc cây, có người thì thề rằng người thân của họ biến mất không dấu vết ở đó. Nhưng thật giả thế nào, không ai dám chắc. Thiếu gia cũng cấm mọi người trong phủ bàn tán chuyện mê tín dị đoan này."

Tạ Kính Viễn cấm? Tô Dao hơi ngạc nhiên. Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ về điều đó. Một hy vọng mới đã nhen nhóm trong lòng cô. Cô phải đến đó. Phải tìm lại gốc đào đó.

Nhưng làm sao để thoát khỏi Tạ Phủ? Và làm sao để đến được khu rừng hoa đào mà không bị lạc hoặc gặp nguy hiểm?

Trong khi Tô Dao đau đầu với kế hoạch trốn thoát, thì sóng gió đã bắt đầu nổi lên trong gia tộc họ Tạ.

Một buổi chiều, tiếng ồn ào phát ra từ đại sảnh chính. Tô Dao đứng sau cửa sổ viện Tây, nhìn thấy một đoàn người lạ mặt áo quần chỉnh tề nhưng dáng vẻ hung hăng, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt đầy sẹo, bước vào phủ. Không khí lập tức căng thẳng. Lão Quản vội vã chạy đi tìm Tạ Kính Viễn.

Tạ Kính Viễn xuất hiện, vẫn trong bộ vest tuyết mâu, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lạnh như băng. Cuộc đối thoại diễn ra trong đại sảnh, cách đó không xa, giọng nói vang vọng đến tận viện Tây.

"Thiếu gia họ Tạ, thời hạn ba ngày đã hết. Số nợ đó, các ngươi định trả thế nào?" Giọng người đàn ông sẹo đầy đe dọa.

"Triệu gia chủ," giọng Tạ Kính Viễn bình thản, "Hợp đồng ghi rõ thời hạn giao hàng là mười ngày nữa. Các ngươi tự ý thúc ép, là phá vỡ thỏa thuận."

"Ha! Hợp đồng?" Người kia cười lạnh. "Trên thương trường, mạnh được yếu thua. Tạ gia các ngươi giờ đây còn được mấy phần thực lực? Lão gia đau ốm liệt giường, chỉ còn một thiếu gia non nớt chống đỡ. Nghe nói... còn dung túng cho một kẻ lai căn khả nghi ở trong nhà? Chẳng phải là trời giúp chúng tôi sao?"

Tô Dao tim đập loạn xạ. "Kẻ lai căn khả nghi"? Rõ ràng là đang ám chỉ cô.

Tạ Kính Viễn im lặng một lúc, khí thế quanh anh trở nên nặng nề. "Chuyện nội bộ Tạ gia, không phiền Triệu gia chủ quan tâm. Còn số hàng đó, đúng hẹn chúng tôi sẽ giao. Nếu các ngươi gây khó dễ, Tạ gia chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt."

"Được! Ta sẽ cho ngươi thêm ba ngày!" Người đàn ông kia hằn học nói. "Ba ngày sau, nếu không thấy hàng, đừng trách chúng tôi không nể mặt! Thương hội Lạc Thủy của chúng tôi sẽ không ngần ngại san bằng thương hội nhỏ bé của các ngươi!"

Đoàn người ồn ào rời đi, để lại không khí ngột ngạt. Tô Dao thấy Tạ Kính Viễn đứng trong sảnh, bóng lưng cô độc nhưng kiên cường. Anh ra lệnh cho Lão Quản: "Điều động tất cả nhân lực, kiểm tra lại kho hàng. Liên lạc với đối tác ở tỉnh bên, xem có thể ứng trước một số hàng được không."

"Thiếu gia, việc này khó lắm. Thương hội Lạc Thủy cố tình gây khó, e là..."

"Cứ làm đi." Tạ Kính Viễn ngắt lời, giọng dứt khoát. "Tạ gia tồn tại đến nay, chưa bao giờ biết đầu hàng."

Tô Dao lặng lẽ rời khỏi cửa sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Cô nhận ra tình hình của Tạ gia nguy nan hơn cô tưởng. Và áp lực đè lên đôi vai của Tạ Kính Viễn thật sự rất lớn. Sự kiêu ngạo và lạnh lùng của anh, có lẽ là một lớp vỏ bảo vệ để che giấu sự căng thẳng bên trong.

Tối hôm đó, trăng sáng vằng vặc. Tô Dao không thể ngủ được, bước ra vườn nhỏ. Cô ngồi trên chiếc xích đu bằng đá, ngắm nhìn vầng trăng giống hệt như ở thế kỷ 21 của cô, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Bỗng, có tiếng bước chân nhẹ. Tô Dao giật mình quay lại. Tạ Kính Viễn đang đứng đó, dưới ánh trăng, khuôn mặt anh có vẻ mệt mỏi hơn thường ngày, nhưng đôi mắt vẫn sáng.

"Chưa ngủ?" Anh hỏi, giọng khàn khàn.

"Ừ... không buồn ngủ." Tô Dao đáp, hơi lúng túng. "Còn anh? Công việc... ổn chứ?"

Tạ Kính Viễn không trả lời trực tiếp. Anh bước đến gần, dựa vào cây cột gỗ gần đó, ngước nhìn lên trăng. "Ngươi có biết tại sao ta không cho phép ngươi rời đi không?"

Tô Dao lắc đầu.

"Một phần vì nghi ngờ thân phận của ngươi." Anh nói. "Nhưng phần khác... thị trấn này không yên bình như ngươi thấy. Những thế lực như Thương hội Lạc Thủy, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt mục đích. Một người lạ mặt như ngươi, không có thân thế, rất dễ trở thành mục tiêu. Ở đây, ít ra ta có thể đảm bảo an toàn cho ngươi."

Lời giải thích này khiến Tô Dao bất ngờ. Cô cứ tưởng anh chỉ đơn thuần giam giữ cô vì nghi ngờ, không ngờ lại còn có ý bảo vệ.

"Vậy... chuyện của Thương hội Lạc Thủy, có liên quan gì đến tôi không?" Cô dè dặt hỏi. "Họ nói 'kẻ lai căn khả nghi'..."

Tạ Kính Viễn khẽ cười, một nụ cười chua chát. "Đó chỉ là cái cớ. Họ muốn thôn tính thị trường của Tạ gia đã lâu. Ngươi chỉ là cái cớ họ lợi dụng để công kích chúng ta." Anh quay sang nhìn cô, ánh trăng in bóng dài trên mặt đất. "Nhưng ngươi thật sự... rất khác biệt. Ngươi thẳng thắn đến mức ngây ngô, không giống bất kỳ cô gái nào ta từng gặp."

Tô Dao cảm thấy mặt mình hơi ấm lên. "Tôi... tôi chỉ sống theo cách của mình thôi."

"Ở thời đại này, sống theo cách của mình là một điều xa xỉ." Tạ Kính Viễn thở dài. "Đôi khi, ta phải đeo mặt nạ, phải tính toán từng li từng tí, để duy trì gia nghiệp, để bảo vệ những người trong phủ. Sự ngây thơ và thẳng thắn của ngươi... đôi lúc khiến ta cảm thấy thật đáng quý."

Đây là lần đầu tiên Tạ Kính Viễn bộc lộ suy nghĩ thật của mình với cô. Tô Dao cảm nhận được sự cô độc và áp lực đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy. Cô chợt hiểu rằng, anh không chỉ là một thiếu gia kiêu ngạo, mà còn là một trụ cột gia đình đang gồng mình chống đỡ sóng gió.

"Anh... rất mạnh mẽ." Tô Dao chân thành nói.

Tạ Kính Viễn nhìn cô chăm chú, như thể muốn thấy rõ hơn con người thật của cô qua ánh trăng. "Mạnh mẽ? Có lẽ vậy. Nhưng đôi khi ta cũng cảm thấy mệt mỏi." Anh dừng một chút. "Ví dụ như lúc nghe ngươi nói những câu nói kỳ quặc mà không ai hiểu được, ta lại thấy... thật thú vị. Như thể có một luồng gió mới thổi vào cuộc sống tẻ nhạt này."

Trái tim Tô Dao như có một luồng điện chạy qua. Ánh mắt của anh lúc này không còn lạnh lùng, mà ẩn chứa một sự dịu dàng và tò mò khó tả. Cô biết mình không nên, nhưng một cảm xúc ấm áp đang dần len lỏi trong trái tim cô. Con người này, dù ở một thời đại khác, lại khiến cô cảm thấy đồng điệu một cách kỳ lạ.

"Tạ Kính Viễn," cô bỗng dưng gọi tên anh, giọng nhỏ nhẹ. "Nếu... nếu một ngày tôi phải rời đi, tôi hy vọng sẽ không mang lại rắc rối cho anh."

Ánh mắt Tạ Kính Viễn chợt tối lại. "Ngươi muốn đi đâu?"

"Về nhà." Tô Dao nói, giọng đầy ám chỉ. "Nơi đó... rất xa."

Hai người im lặng nhìn nhau dưới ánh trăng. Bí mật về gốc đào nghìn năm và sự thật về thân phận của Tô Dao như một bức màn mỏng ngăn cách họ. Tạ Kính Viễn có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó bất thường, nhưng anh không truy hỏi.

"Đêm đã khuya, đi ngủ đi." Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng trở lại bình thản. "Đừng lo lắng quá. Chỉ cần ngươi còn ở Tạ Phủ, ta sẽ không để ai làm hại ngươi."

Nói rồi, anh quay người rời đi, bóng lưng khuất dần trong màn đêm.

Tô Dao đứng đó rất lâu, lòng rối bời. Hy vọng trở về đã rõ ràng hơn, nhưng việc rời đi dường như lại trở nên nặng nề hơn. Cô nhìn về hướng Tây, nơi khu rừng hoa đào nằm, thì thầm trong lòng: Gốc đào nghìn năm... ngươi thật sự có thể đưa ta về nhà không? Và... liệu ta có còn muốn trở về một cách dễ dàng như trước đây nữa không?

Sóng ngầm trong thị trấn Hoa Đào đang dâng cao, và mối quan hệ giữa cô gái thời hiện đại và vị công tử thương gia thời Dân Quốc cũng đang dần thay đổi theo những cách mà cả hai đều không ngờ tới.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt