Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hẹn Ước Dưới Hoa Đào > Chương 4: Tình Yêu Nảy Mầm

Hẹn Ước Dưới Hoa Đào

Tác giả: Khát Nước | Chương: 4 | Lượt xem: 352

Chương 4: Tình Yêu Nảy Mầm

Áp lực từ Thương hội Lạc Thủy ngày càng đè nặng lên Tạ Phủ. Tạ Kính Viễn ngày càng bận rộn, thường xuyên ra vào không kể sớm tối, khuôn mặt anh lúc nào cũng phảng phất nét ưu tư. Tô Dao ngồi trong viện Tây, nhìn bóng anh thoáng qua dưới hành lang, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Cô biết mình không nên quan tâm quá mức, nhưng trái tim lại không nghe theo lý trí.

Một buổi tối, Lão Quản vội vã chạy vào viện Tây, mặt tái mét: "Cô... cô gái, thiếu gia... thiếu gia hắn..."

Tô Dao đứng bật dậy: "Thiếu gia sao rồi?"

"Thiếu gia vừa về, đột nhiên ngã quỵ trong thư phòng, môi tím tái, toát mồ hôi lạnh! Thầy thuốc trong phủ đi vắng rồi! Biết làm sao bây giờ!" Lão Quản run rẩy.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tô Dao: Trúng độc! Trong các bộ phim cổ trang cô từng xem, những âm mưu thương trường thường đi kèm với những thủ đoạn hèn hạ như vậy. Không chần chừ, cô chạy vụt về phía thư phòng.

Tạ Kính Viễn nằm trên ghế dựa, mặt mày tái nhợt, thở gấp gáp. Một ly trà đổ vỡ dưới đất, tỏa ra mùi hương hơi khác thường. Tô Dao lập tức nghĩ đến kiến thức sơ cứu cơ bản mà cô học được từ khóa học an toàn lao động ở công ty: giải độc bằng cách gây nôn, và quan trọng nhất là giữ cho nạn nhân tỉnh táo.

"Cần muối! Pha nước muối đặc!" Cô hét lên với Lão Quản. "Và than hoạt tính, có than hoạt tính không?"

Lão Quản và những người hầu xung quanh đều ngây người. "Than... than hoạt tính là gì?"

Tô Dao mới vỡ lẽ, thời này làm gì có than hoạt tính. Cô nhanh trí nghĩ ra cách thay thế: "Dùng vỏ trứng gà! Nghiền nát vỏ trứng gà thật mịn, pha với nước! Nhanh lên!"

Mọi người vội vã làm theo. Trong lúc chờ đợi, Tô Dao quỳ xuống bên cạnh Tạ Kính Viễn, dùng khăn lạnh lau trán anh, cố gắng gọi: "Tạ Kính Viễn! Tỉnh lại! Anh không được ngủ!"

Giọng nói khẩn thiết của cô như có ma lực, Tạ Kính Viễn mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn cô. "Tô... Dao..."

"Ừ, là tôi." Tô Dao nắm chặt tay anh, cảm nhận thấy hơi lạnh toát ra. "Anh cố gắng tỉnh táo. Tôi sẽ giúp anh."

Nước muối và nước vỏ trứng được mang đến. Với sự giúp đỡ của Lão Quản, Tô Dao cố gắng cho Tạ Kính Viễn uống và kích thích cổ họng anh để gây nôn. Sau một hồi vật lộn, Tạ Kính Viễn nôn ra một ít thức ăn và nước có mùi lạ. Sắc mặt anh dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng đều hơn.

Thầy thuốc trong phủ cuối cùng cũng trở về, sau khi bắt mạch, ông ta ngạc nhiên nói: "May quá! Xử lý kịp thời, chất độc đã được đào thải phần lớn. Chỉ cần uống vài thang thuốc giải độc là không sao."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Dao với ánh mắt khác hẳn, từ nghi ngờ chuyển thành cảm kích và kính nể. Lão Quản cúi đầu: "Cảm ơn cô gái đã cứu thiếu gia! Lão phu... lão phu trước đây có mắt không tròng!"

Tô Dao lắc đầu: "Không có gì. Ai gặp cũng sẽ làm vậy thôi." Cô nhìn Tạ Kính Viễn đã chìm vào giấc ngủ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Sự kiện lần này đã phá vỡ hoàn toàn bức tường ngăn cách giữa họ. Sau khi Tạ Kính Viễn hồi phục, thái độ của anh với Tô Dao thay đổi rõ rệt. Anh không còn xa cách hay nghi ngờ, mà trở nên cởi mở và tin tưởng hơn. Thỉnh thoảng, anh lại tìm đến viện Tây, vừa uống trà vừa nói chuyện với cô.

Anh kể về tuổi thơ lớn lên dưới sự kỳ vọng của gia tộc, về những áp lực phải gánh vác gia nghiệp từ khi còn rất trẻ. Tô Dao cũng dần dần kể về "thế giới" của cô - một thế giới với những cỗ máy biết bay, những màn hình có thể kết nối người với người dù cách xa vạn dặm, những người phụ nữ có thể tự do theo đuổi sự nghiệp và tình yêu. Dĩ nhiên, cô dùng những từ ngữ ẩn dụ và mô tả gián tiếp, khiến Tạ Kính Viễn vừa ngạc nhiên vừa thích thú, cho rằng đó là một vùng đất kỳ lạ nào đó mà cô từng sống.

"Nghe có vẻ... tự do lắm." Tạ Kính Viễn trầm ngâm nói, ánh mắt có chút mong mỏi.

"Ừ, nhưng cũng có những áp lực riêng." Tô Dao mỉm cười. "Áp lực công việc, áp lực cuộc sống... con người ở thời đại nào cũng có những nỗi khổ của riêng mình."

"Hai chúng ta... rất khác biệt, nhưng lại rất giống nhau." Tạ Kính Viễn nhìn cô chăm chú, nói.

Tô Dao cảm nhận được ý tứ trong lời nói của anh, tim đập loạn nhịp.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thấm thoát đã đến lễ hội hoa đào hàng năm của thị trấn - dịp lễ quan trọng nhất để cầu nguyện cho mùa màng bội thu và những điều tốt lành. Cả thị trấn tràn ngập không khí lễ hội. Tạ Kính Viễn bất ngờ đề nghị: "Tối nay có bắn pháo hoa ở bờ sông. Ngươi... có muốn đi xem không?"

Tô Dao ngạc nhiên, nhưng rất nhanh gật đầu đồng ý. Đây vừa là cơ hội hiếm có để ra ngoài, vừa là... một lời mời khiến trái tim cô rung động.

Đêm đó, Tạ Kính Viễn đích thân dẫn Tô Dao ra khỏi Tạ Phủ. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Tô Dao được hòa mình vào không khí nhộn nhịp của thị trấn. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi, người người tấp nập, những tiếng cười nói rộn rã. Cô mặc một bộ áo dài cách tân mà Tạ Kính Viễn tặng, hòa hợp với mọi người xung quanh, không còn cảm thấy lạc lõng như ngày đầu.

Hai người dạo bước trên con phố chính, hương hoa đào thoang thoảng trong gió. Tạ Kính Viễn ân cần che cho cô khi đám đông chen lấn, thỉnh thoảng chỉ cho cô xem những món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo được bày bán. Ánh mắt anh khi nhìn cô dịu dàng hơn bao giờ hết.

Khi đến bờ sông, cũng là lúc màn pháo hoa rực rỡ bắt đầu. Từng chùm, từng chùm ánh sáng muôn màu nổ tung trên bầu trời đêm, tỏa sáng cả mặt sông lấp lánh. Tiếng người reo hò vang dậy.

Tô Dao ngước nhìn lên trời, mắt lấp lánh vì kinh ngạc và thích thú. "Đẹp quá!"

Tạ Kính Viễn không nhìn pháo hoa, mà nhìn vào khuôn mặt được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi của cô. Trong đôi mắt ấy, anh thấy được sự thuần khiết, sự khác biệt, và một điều gì đó khiến trái tim lạnh giá bấy lâu của anh ấm lên.

Đúng lúc một chùm pháo hoa lớn nổ vang, ánh sáng chói lòa, Tô Dao vì quá ngạc nhiên mà hơi lùi lại một bước. Tạ Kính Viễn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Bàn tay ấm áp, chắc chắn của anh bao bọc lấy bàn tay cô. Tô Dao giật mình, quay sang nhìn anh. Dưới ánh sáng lập lòe của pháo hoa, khuôn mặt Tạ Kính Viễn trông thật dịu dàng. Anh không nói gì, chỉ siết nhẹ tay cô, như một lời khẳng định thầm lặng.

Lần đầu tiên, Tô Dao cảm nhận được sự an toàn và ấm áp đến vậy. Tay cô run nhẹ, nhưng không rút lại. Trong lòng cô, một cảm xúc ngọt ngào nhưng cũng đầy mâu thuẫn trào dâng. Khoảnh khắc này, cô gần như quên mất rằng mình thuộc về một thế giới khác.

Nhưng khi màn pháo hoa kết thúc, bóng tối trở lại, hiện thực ùa về. Tay Tạ Kính Viễn vẫn nắm chặt tay cô, nhưng Tô Dao đã cảm thấy được sự xa cách vô hình giữa họ.

Trên đường về, hai người im lặng. Không khí giữa họ đã khác, ngọt ngào nhưng cũng nặng nề.

Khi trở về viện Tây, Tạ Kính Viễn dừng chân trước cửa. Ánh trăng sáng hơn sau màn pháo hoa, chiếu rõ khuôn mặt phức tạp của cả hai.

"Tô Dao," anh lên tiếng, giọng trầm ấm. "Cảm ơn em vì đêm nay."

Tô Dao cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. "Em cũng vậy. Em... rất vui."

"Ở lại đây." Tạ Kính Viễn đột nhiên nói. "Ở lại Thị trấn Hoa Đào."

Trái tim Tô Dao như ngừng đập. Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nơi chứa đựng một tình cảm mà cả hai đều đã nhận ra, nhưng chưa từng thổ lộ.

"Anh Kính Viễn..." Cô nghẹn ngào. "Em... em không thể hứa hẹn điều gì."

"Vì ngôi nhà xa xôi kia của em?" Anh hỏi.

Tô Dao gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Nếu em ở lại... có thể em sẽ không bao giờ trở về được nữa. Và nếu em rời đi... em cũng không biết có thể trở lại đây không."

Đây là lần đầu tiên cô gián tiếp thừa nhận sự khác biệt về không-thời gian giữa họ.

Tạ Kính Viễn im lặng một lúc lâu. Anh đưa tay lên, lau nhẹ giọt nước mắt trên má cô. Hành động dịu dàng khiến Tô Dao càng thêm đau lòng.

"Vậy thì," anh nói, giọng đầy kiên định. "Hãy để hiện tại trả lời cho tương lai. Chỉ cần em còn ở đây, hãy cho phép anh được bảo vệ em, được ở bên cạnh em."

Tô Dao không nói gì được, chỉ biết gật đầu trong nước mắt.

Sau khi Tạ Kính Viễn rời đi, Tô Dao một mình đứng dưới ánh trăng. Hương hoa đào từ xa vẫn thoang thoảng, nhưng giờ đây, nó không còn mang ý nghĩa của hy vọng trở về, mà gợi lên một mối tình vừa chớm nở nhưng đầy chông gai.

Cô yêu anh. Cô biết điều đó. Nhưng tình yêu ấy lại mắc kẹt giữa hai thế giới. Ở lại có nghĩa là từ bỏ tất cả quá khứ của cô, và cũng có thể là mạo hiểm với tương lai bấp bênh của anh. Rời đi có nghĩa là cắt đứt mối duyên nợ vừa chớm này, một điều khiến trái tim cô quặn thắt.

Gốc đào nghìn năm - giờ đây không chỉ là chìa khóa về nhà, mà còn là cánh cửa dẫn đến một lựa chọn trái tim đầy khó khăn.

Cô nhìn về hướng khu rừng phía Tây, thì thầm: "Ta nên làm gì đây?"
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt